Một chiếc xe cảnh sát vẫn còn réo còi xuất hiện trước cửa biệt thự, kéo chiếc xe do Miêu Anh điều khiển ra khỏi sân biệt thự.
“Báo cáo cấp trên, đã lục soát xong, trong biệt thự không có ai...” Một nhân viên cảnh sát địa phương báo cáo với Triệu Ngọc và Miêu Anh.
“Lập tức thông báo đội kỹ thuật qua đây, cẩn thận lục soát biệt thự một lần nữa!” Miêu Anh ra lệnh xong, lại hỏi những người khác: “Tài liệu mà tôi muốn đâu? Các anh vẫn chưa điều tra ra sao?”
“Chúng tôi đã tra ra rồi, tra ra rồi!” Đội trưởng Lý Nghiên Hiệp vội vàng chạy tới nói: “Biệt thự được nhà đầu tư để lại cho cơ quan du lịch nhận thầu, cơ quan du lịch dùng chỗ này để tiếp đãi du khách, bây giờ đang liên lạc với bọn họ!”
“Cơ quan du lịch thì sao?” Miêu Anh cảm ngoài ý muốn: “Nếu như là du khách thì chắc là không lâu đâu nhỉ? Các anh có lấy dữ liệu camera không?”
“Chúng tôi đang tiến hành lấy dữ liệu, người của tôi đã đến phòng quản lý camera của khu nhà rồi!”
Cho tới bây giờ, Lý Nghiên Hiệp vẫn chưa bình tĩnh lại từ trong cơn chấn động. Ông ta không thể ngờ được, Triệu Ngọc chỉ mới thăm dò hiện trường một phen, vậy mà có thể tìm tới nơi này?
Rất rõ ràng, cây thang và mặt nạ quỷ xuất hiện đã chứng minh kẻ bị tình nghi của vụ án bộ xương trắng từng trốn trong biệt thự này, nếu có thể bắt lấy người này thì chân tướng rõ ràng rồi!
“Không phải du khách!” Lúc này, Triệu Ngọc đi tới từ cửa chính của biệt thự, Miêu Anh nói với đội trưởng Lý: “Qua đồ dùng hàng ngày trong nhà thì nơi này phải có người cư trú lâu dài, tuyệt đối không phải du khách.”
“À... À...” Đội trưởng Lý vội vàng thúc giục cấp dưới một tiếng: “Nhanh lên, mau đi xác định đi!”
“Vâng!” Cấp dưới của ông ta lập tức sang một bên gọi điện thoại.
“Trong phòng rất sạch sẽ, không bị đóng bụi!” Triệu Ngọc nhìn Miêu Anh, mặt lộ vẻ lo lắng nói: “Cảm giác là lạ, sao lại khiến anh nhớ tới vụ án chặt tay của Lý Đan thế nhỉ?”
“Hoặc là người bị tình nghi thích sạch sẽ, hoặc là giống Lý Đan, có bí mật gì đó không thể cho ai biết?”
“Vậy... Có phải bây giờ chúng ta nên lập tức lục soát hay không?” Miêu Anh nêu ý kiến: “Phần đầu lâu kia...”
“Không!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Anh vẫn cảm thấy, vụ án này không đơn giản như vậy đâu, vẫn nên bảo Trương Bồi Bồi phái người qua đây đi, cố gắng không bỏ sót bất kỳ manh mối nào!”
“Ừm, em đã thông báo rồi!” Sau khi Miêu Anh gật đầu thì nghi hoặc hỏi: “Tổ trưởng, sao anh lại đoán được người bị tình nghi có quan hệ với tòa nhà vậy? Chỉ bằng dấu vết cây thang kia để lại sao? Sao anh biết nghi phạm không phải chạy thoát từ phía Tây vậy?”
Đương nhiên Triệu Ngọc không thể nói chuyện có máy nhận biết dấu chân, đành phải kéo xa chủ đề, ra vẻ ghê gớm từ từ nhắm hai mắt nói: “Trong phòng không có ảnh chụp, không có vật phẩm riêng tư có thể cho thấy thân phận, chứng minh thân phận của người bị tình nghi có khả năng không thể lộ ra ngoài ánh sáng!”
“Cho nên, chúng ta phải chuẩn bị chiến đấu trường kỳ thôi.” Triệu Ngọc mở mắt ra hỏi: “Lấy video theo dõi của khu nhà chưa?”
“Đang lấy, đang lấy...” Lý Nghiên Hiệp trả lời: “Triệu thần thám, tôi mới vừa hỏi bảo vệ đêm đó rồi, anh ta nói vào ban đêm, kẻ trộm phát hiện bộ xương trắng kia đúng là nhảy từ tường ngoài của biệt thự này sang tường rào của nhà cũ nhà họ Ngu!”
“Bảo vệ nhớ rất rõ, lúc ấy trong biệt thự này tối đen như mực, không có ai cả!” Lý Nghiên Hiệp dồn dập nói: “Bọn họ bắt trộm ồn ào như thế, nếu lúc ấy trong biệt thự có người thì chắc chắn sẽ đi ra ngoài xem xét!”
“Ừm...” Triệu Ngọc gật đầu: “Sở dĩ không có ai là vì người ta đang ở trong nhà cũ của nhà họ Ngu rồi...”
“Báo cáo!” Lúc này, một vị cảnh sát hình sự chạy tới báo cáo: “Chúng tôi đã thông qua chứng nhận của cơ quan du lịch, biết được biệt thự bị bọn họ cho một bác sĩ nha khoa tên là Lương Nghị Lực thuê!”
“Anh xem...” Anh ta đưa một tờ giấy qua: “Đây là địa chỉ mà cơ quan du lịch cung cấp, người này có mở một phòng khám tư nhân!”
“Lương Nghị Lực?” Triệu Ngọc và Miêu Anh liếc nhau, cảm thấy cái tên này rất là xa lạ.
“Đi thôi!” Triệu Ngọc nhận lấy tờ giấy, Miêu Anh đi ra ngoài cửa.
“Ấy ấy, chuyện này không thể được...” Lý Nghiên Hiệp cảm thấy chuyện này rất quan trọng, lo Triệu Ngọc và Miêu Anh gặp phải nguy hiểm nên ông ta nhanh chóng ngoắc ngoắc cấp dưới của mình, để cho các cảnh sát hình sự phân một đội người ra cùng ông ta hộ tống họ đi điều tra.
Brừm...
Lần này Triệu Ngọc tự mình lái xe cảnh sát, lái tới chỗ mục tiêu.
Căn cứ biểu hiện trên bản đồ, phòng khám nha khoa của Lương Nghị Lực cách khu nhà chừng mười cây số, nên bọn họ tới đó rất nhanh.
Có điều, trong lòng Triệu Ngọc cũng không xem trọng chuyến đi này, cảm thấy khả năng bắt được người bị tình nghi không lớn.
“Quả nhiên không có...” Ở trên xe, Miêu Anh nhìn di động báo cáo cho Triệu Ngọc: “Lương Nghị Lực là tên giả, vốn không có người này!”
“Có điều, phòng khám nha khoa của hắn ta thì tồn tại, có thủ tục chính quy...”
“Hai vị cấp trên, chúng tôi đã tìm ra hình ảnh của nghi phạm trên video theo dõi rồi!” Lý Nghiên Hiệp ngồi phía sau, đưa di động của ông ta lên và nói: “Đây là video do camera cách biệt thự gần nhất quay được, hai người xem...”
Miêu Anh nhận lấy di động, cùng Triệu Ngọc xem.
Khung cảnh là lúc sáng sớm, trong căn biệt thự kia đã có một chiếc Accord màu trắng chạy ra, bởi vì vấn đề ánh sáng nên không rõ diện mạo người trong video clip, chỉ có thể nhìn ra đó là một người đàn ông đeo mắt kính, mặc vest.
“Người này sẽ có lai lịch gì? Nhìn không giống người nước ngoài cho lắm?” Lý Nghiên Hiệp nhíu mày nói: “Những kẻ hay giở mấy trò thần bí kỳ lạ này, nhìn thế nào cũng không giống người trong nước mình!”
“Có khi nào... còn có đồng mưu hay không?”
“Đội trưởng Lý...” Triệu Ngọc không trả lời câu hỏi của ông ta, mà là vừa lái xe, vừa nói: “Để người của ông tìm một tấm ảnh rõ ràng của người bị tình nghi, dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị lệnh truy nã đi!”
“Hả, được, được!” Sau khi đội trưởng Lý đồng ý, liền căng thẳng hỏi han: “Sao vậy, có phải cậu lo lắng... người này đã trốn chạy rồi không?”
“Tôi nhìn thấy trên giường của nghi phạm có dấu vết gói ghém quần áo.” Triệu Ngọc lo lắng nói: “Tôi lo là chúng ta đã chậm một bước rồi!”
“À, hiểu rồi!” Đội trưởng Lý vội vàng quơ lấy điện thoại: “Tôi sẽ đi làm ngay...”
“Tổ phó Miêu.” Triệu Ngọc lại hỏi Miêu Anh: “Bên pháp y Trương đã xác nhận nạn nhân phần xương thân rồi đúng không? Tứ chi thì sao?”
“Không có...” Miêu Anh trả lời: “Tăng Khả đã hỏi công ty người mẫu kia rồi, chỉ có tin tức mất tích của mình Lôi Tô Na thôi!”
“Kỳ lạ, vậy hai người khác là ai?” Triệu Ngọc vừa suy tư, vừa gia tăng tốc độ, lái xe đến mục đích.
Kỹ thuật lái xe của Triệu Ngọc rất xuất sắc, chỉ mất mười phút đã chạy đến nơi.
Phòng khám nha khoa được mở trong một khu mới giải phóng mặt bằng của thành phố Hải Lan, diện tích có vẻ khá rộng rãi, không phải khu vực phồn hoa.
Triệu Ngọc chỉ hận không thể lái xe thẳng vào trong nhà, chạy mãi đến cửa, lúc này mới két một tiếng dừng xe, sau đó lập tức rút súng lục ra, cùng Miêu Anh vọt vào...
“Nhanh thật, nhanh thật...” Lý Nghiên Hiệp hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của hai người này, chậm vài giây, lúc này mới dẫn cấp dưới của mình vọt vào phòng khám nha khoa.
Kết quả, chờ đến lúc bọn họ xông vào thì phát hiện Triệu Ngọc và Miêu Anh đã dùng súng khống chế một người đàn ông mặc áo blouse trắng có đeo mắt kính.
“Nói!” Miêu Anh lớn tiếng thét hỏi: “Tên anh là gì?”
Điều khiến người ta bất ngờ là người mặc áo blouse trắng hoàn toàn không có vẻ kinh hoảng, hắn ta giơ hai tay ra sau ót, bình tĩnh trả lời: “Lương Nghị Lực! Các người là ai?”
“Cảnh sát!” Triệu Ngọc quát: “Anh đã bị bắt rồi! Biết vì sao bắt anh không?”
“Ồ... Vậy à...” Người đàn ông kia không nhanh không chậm ồ... một tiếng, sau đó chỉ cái ba lô trên bàn trà nói: “Biết, biết! Chắc là... là vì cái này phải không?”
Hửm?
Lý Nghiên Hiệp cách ba lô rất gần, nên không nghĩ nhiều, lập tức đưa tay kéo mở miệng ba lô ra.
Kết quả, bên trong đặt một cái… đầu lâu còn sáng loáng!