“Á!” Đội trưởng Lý vô cùng hoảng sợ, suýt nữa thì cái ba lô có chứa đầu lâu xuống đất.
“Không được nhúc nhích!” Nhìn thấy tình cảnh khiến người ta kinh ngạc tới mức sợ hãi như vậy, các nhân viên cảnh sát khác nhanh chóng rút súng ra nhắm ngay bác sĩ nha khoa tên là Lương Nghị Lực kia.
Nhưng mà Lương Nghị Lực lại giữ vững tâm thế của mình bình tĩnh đến mức khó có thể miêu tả nổi, sự bình tĩnh của hắn ta đối lập với bầu không khí căng thẳng trong phòng khám, giống như những việc trước mắt hoàn toàn không liên quan tới hắn ta vậy.
“Lương Nghị Lực!” Triệu Ngọc quát lớn: “Nói, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Cái đầu lâu này là của ai? Có phải anh giết hay không? Nói!”
“...” Nhưng mà, Lương Nghị Lực lại không trả lời câu hỏi, hắn ta chỉ bình tĩnh đặt tay ra sau đầu, xem như bản thân mình đang tham thiền tĩnh toạ vậy.
“Anh...” Triệu Ngọc mở to mắt, nếu như là trước kia thì hắn đã đá người này ngã lăn quay từ lâu, nhưng giờ hắn thân là nhân viên công vụ, chỉ có thể làm việc theo nề nếp, đành phải nháy mắt ra hiệu cho đám người Lý Nghiên Hiệp.
“Đi, còng tay hắn ta lại!” Đội trưởng Lý hiểu ý của Triệu Ngọc, vội vàng ra lệnh cho các nhân viên cảnh sát tiến lên bắt chéo hai tay Lương Nghị Lực ra sau lưng, sau đó đeo còng số tám vào.
Sau đó, lại có người tiến lên lục soát người hắn ta.
Lương Nghị Lực không có hành động phản kháng gì, hắn ta bình tĩnh nhìn Triệu Ngọc và một đám nhân viên cảnh sát giống như đã chuẩn bị tâm lý từ trước.
“Ừm...” Ngay sau khi Lương Nghị Lực bị đeo còng tay vào, Triệu Ngọc nói với một nhân viên cảnh sát phụ trách soát người: “Anh tháo giày của hắn ta ra cho tôi xem!”
“Hả?” Nhân viên cảnh sát đó hơi sững sờ, nhưng vẫn làm theo lời Triệu Ngọc bảo. Nhưng mà anh ta mới vừa cúi người thì Triệu Ngọc lại bảo người này dừng tay.
“Thôi, không cần!” Triệu Ngọc nhìn giày của Lương Nghị Lực nói: “Đây là một đôi giày da!”
Nói xong, Triệu Ngọc cẩn thận quan sát trong phòng khám một phen, nhưng vẫn không nhìn thấy đôi giày nào khác.
Hóa ra về cơ bản đã xác định được nghi phạm nhưng Triệu Ngọc vì ngừa lỡ như nên vẫn muốn tìm giày của Lương Nghị Lực, dùng máy nhận biết dấu chân của mình so sánh thử, xem xem có nhất trí với dấu chân được phát hiện tại hiện trường vụ án bộ xương trắng hay không?
Trước đó, Triệu Ngọc đã cố ý tìm tòi trong biệt thự mà Lương Nghị Lực cư trú nhưng không tìm thấy, hắn chỉ cho rằng chắc là nghi phạm mang trên chân.
Nhưng không ngờ thứ mà Lương Nghị Lực mang lúc này lại là một đôi giày da chứ không phải giày du lịch.
Không biết vì sao, Triệu Ngọc cảm thấy lần này chiến thắng có vẻ quá nhanh, hắn lo lắng rằng mình đã bỏ sót chuyện gì, hoặc là đã bắt nhầm người...
Vì thế, Triệu Ngọc cẩn thận đánh giá từ đầu đến chân vị bác sĩ tên là Lương Nghị Lực này một phen.
Chỉ thấy người này có chiều cao không tới một mét sáu lăm, cỡ chừng bốn mươi tuổi. Thân hình của hắn ta gầy yếu, để tóc húi cua ngắn, tuy đeo mắt kính nhưng không che được hàng lông mi vừa thô vừa đậm trông có vẻ sát khí rất nặng kia.
Triệu Ngọc gần như từng thấy không ít tội phạm, nhưng chưa từng thấy ai giống Lương Nghị Lực. Người này giống như một zombie không có nhịp tim, tuy mặt đối mặt nhưng lại hoàn toàn không nhận ra cảm xúc của hắn ta có dao động gì.
“Lương Nghị Lực, anh bị bắt vì tội mưu sát!” Miêu Anh trịnh trọng nói với người này: “Nếu như bây giờ anh chịu thành thật khai báo thì anh sẽ có lợi trước tòa!”
“Bây giờ, anh hãy lập tức nói cho chúng tôi biết...” Miêu Anh chỉ vào cái ba lô nơi xa: “Người đó là ai? Vì sao anh lại giết người?”
“...” Lương Nghị Lực ngẩng đầu nhìn Miêu Anh, mắt bỗng nhiên sáng lên, cất giọng lành lạnh: “Trong cảnh sát mà... cũng có phụ nữ có dáng người tốt như vậy sao? Sớm biết vậy thì... Ha ha...”
Lời này vừa ra khỏi miệng Lương Nghị Lực thì mọi người nhất thời cảm thấy tóc gáy dựng đứng, rất là khó chịu.
“Ồ...?” Triệu Ngọc nhận ra được điều gì, vội vàng hỏi: “Nói như vậy tức là anh giết những người mẫu đó chỉ là vì vóc người của họ đẹp thôi hả?”
Triệu Ngọc vừa nói như vậy, các nhân viên cảnh sát đều chấn động, sau lưng có khí lạnh ứa ra.
“Hừ hừ...” Lương Nghị Lực cong khóe miệng lên, lộ ra nụ cười giả tạo khiến người ta sợ hãi, lạnh nhạt nói: “Đừng uổng phí sức lực nữa, anh cảnh sát!”
“Chỉ là tôi coi nhẹ các người mà thôi, không ngờ các người lại tìm ra tôi nhanh như vậy...” Lương Nghị Lực đầy tà khí, nói: “Đôi giày mà anh muốn tìm ở trong xe của tôi đó!”
Nói xong, hắn ta dùng cằm chỉ chỉ vào bàn, chỉ thấy trên bàn có chìa khóa của chiếc ô tô hiệu Toyota.
Hả?
Hành vi của đối phương khiến cho Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ.
“Được!” Triệu Ngọc cầm chìa khóa, gật đầu nói với đám người Lý Nghiên Hiệp: “Chúng ta dẫn hắn ta về Cục Cảnh sát trước rồi tính sau! Đến lúc đó, chúng ta dùng bằng chứng nói chuyện, để xem anh còn có thể mạnh miệng nữa không?”
“Mấy cậu... đưa nghi phạm ra xe!” Lý Nghiên Hiệp lập tức ra lệnh cho cấp dưới của mình: “Còn các cậu điều tra triệt để phòng khám này, sau đó canh giữ ở đây, mặc kệ là ai đi vào cũng phải cẩn thận tra xét, xác minh thân phận!”
“Vâng!”
Sau khi các cảnh sát hình sự nhận lệnh thì lập tức hành động. Bởi vì đã phân phối tất cả nhân viên ra ngoài nên Lý Nghiên Hiệp đành phải tự mình xách cái ba lô chứa đầu lâu kia lên, đưa nó lên xe cảnh sát...
Lúc này, Triệu Ngọc đã cầm chìa khóa xe tới cửa bãi đỗ, bởi vì từng thấy trong video nên hắn tìm thấy chiếc Toyota Accord màu trắng kia rất nhanh.
Triệu Ngọc dù thô nhưng cũng tinh tế, sở dĩ hắn tự mình xem xét là lo lắng trong xe còn giấu giếm điều gì không.
Bởi vậy, lúc chưa tiếp cận ô tô, hắn đã dùng máy dò xét tàng hình của mình quét hình ô tô một lần, sau khi xác nhận không có nguy hiểm, hắn mới dùng chìa khóa mở cốp sau của ô tô ra.
Nhìn thấy Triệu Ngọc tiến lên xem xét, Miêu Anh cũng bước nhanh theo.
Chỉ thấy trong cốp sau xe có đặt một rương hành lý màu đen, kế bên rương hành lý có một đôi giày thể thao màu trắng được đặt trong bịch xốp.
Triệu Ngọc mở bịch xốp lấy giày ra, dùng máy nhận biết dấu chân so sánh, trên máy nhận biết lập tức sáng đèn đỏ đại diện cho so sánh thành công!
Dấu chân phù hợp, nói cách khác, dấu chân ở chỗ phát hiện vụ án đúng là do đôi giày này để lại.
“Dấu giày này rất là tương tự nhỉ...” Nhưng mà Miêu Anh không có đạo cụ, chỉ có thể dựa vào mắt thường phán quyết: “Chiều cao của nghi phạm cũng ăn khớp với tư liệu chúng ta nắm giữ, Triệu Ngọc, chắc là chúng ta không bắt nhầm người đâu nhỉ? Nhưng vì sao em cứ cảm thấy có chỗ nào đó bất thường nhỉ?”
“Anh cũng vậy!” Triệu Ngọc vừa thừa nhận, vừa định mở rương hành lý kia ra xem: “Lúc nói chuyện, người đó rất cố gắng nhả chữ, hẳn là tiếng phổ thông không lưu loát cho lắm...”
“Đúng!” Miêu Anh gật đầu: “Em cũng hoài nghi... Hắn ta có thể là con lai hoặc là Hoa kiều...”
“Ừm... Chậc chậc...” Ai ngờ, Triệu Ngọc chợt phát hiện trên rương hành lí có một cái khóa mật mã. Vì muốn nhanh chóng điều tra rõ tình huống, hắn không tiếc sử dụng một cái chìa khóa vạn năng từ menu đạo cụ trong đầu.
Đồng thời, hắn nói với Miêu Anh: “Anh thấy người này có hơi bất thường, anh hoài nghi... Chắc hắn ta còn có đồng bọn, hoặc là có liên quan tới tổ chức tà giáo nào đó!”
“Đúng vậy!” Miêu Anh đồng ý, vội vàng nói: “Cho nên, chúng ta cần phải nhanh chóng điều tra ra thông tin tư liệu của hắn ta, xem tên Lương Nghị Lực này đã tiếp xúc với những ai!”
Miêu Anh vừa nói xong thì Triệu Ngọc cũng đã mở rương hành lý ra, chỉ thấy trong rương hành lý toàn là quần áo đã được là ủi kỹ càng, quần áo được gấp rất chỉnh tề.
Đương nhiên, Triệu Ngọc không muốn thưởng thức quần áo cho nên không chút khách sáo mà quét hết quần áo sang một bên, muốn nhìn xem bên dưới còn có thứ gì?
Ai ngờ, sau khi thấy thứ đặt dưới ngăn quần áo, Triệu Ngọc và Miêu Anh không tự chủ được sửng sốt một phen.
Chỉ thấy tầng dưới của rương hành lý vậy mà xuất hiện rất nhiều thứ giống như đã từng quen biết mà lại khiến người ta phải ngạc nhiên.
Đầu tiên, nơi đó có mấy cuốn tiền được cột bằng dây da, bên trong có nhân dân tệ, cũng có đồng đô-la, đồng Euro vân vân...
Tiếp theo, bên cạnh tiền có đặt một xấp giấy chứng nhận, vậy mà toàn là hộ chiếu! Mở ra nhìn thì ảnh chụp trên hộ chiếu là cùng một người, đều là Lương Nghị Lực cả...
Triệu Ngọc và Miêu Anh liếc mắt nhìn nhau, nhất thời cảm thấy không ổn, Triệu Ngọc vội vàng lật xem, kết quả, phía dưới lộ ra một túi dụng cụ!
Trong túi dụng cụ này có dao găm sắc bén, dao gọt và một vài công cụ nào đó ly kỳ cổ quái, những công cụ này vô cùng sắc bén, chớp lóe ánh sáng lạnh mang cho người ta cảm giác lạnh lẽo âm u...
Đờ mờ nó chứ!
Triệu Ngọc hoảng hồn, căm giận nói một câu: “Tên khốn này... rốt cuộc đang làm gì vậy?”
Ầm...
Ầm...
Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa dứt lời thì chỗ cửa phòng khám vang lên - tiếng súng!