Tiếng súng vang lên quá đột nhiên, trong hoàn cảnh yên tĩnh thế này càng có vẻ đột ngột.
Triệu Ngọc và Miêu Anh kinh hãi, vội vàng nhìn lại chỗ tiếng súng vang lên, chỉ thấy trước cửa phòng khám có chiếc xe cảnh sát đang đỗ đã sớm trở nên hỗn loạn, có người lớn tiếng la hét, có người lại dựa vào cửa sổ xe, nổ súng về nơi xa!
Ầm...
Ầm...
Đờ mờ!
Triệu Ngọc không kịp nghĩ nhiều, lập tức đặt cái rương hành lý màu trắng đó xuống, nhanh chóng chạy tới chỗ xảy ra chuyện không may.
Trong lúc chạy trốn cuối cùng hắn cũng thấy rõ, các cảnh sát đang xạ kích cái gì vậy?
Chỉ thấy nghi phạm Lương Nghị Lực mặc áo blouse trắng kia vậy mà không biết từ khi nào đã thoát khỏi còng số tám của cảnh sát, chạy ra đường cái đằng xa!
“A... A... A...”
Cùng lúc đó, Triệu Ngọc nghe thấy tiếng một nhân viên cảnh sát nào đó kêu thảm thiết, cúi đầu nhìn lại hóa ra có một nhân viên cảnh sát cả người đầy máu đang bò ra khỏi chiếc xe cảnh sát phụ trách áp giải nghi phạm trước đó.
“Tiểu Trương...”
Sau khi đội trưởng Lý Nghiên Hiệp bắn nghi phạm, nhìn thấy cảnh đó thì nhất thời kinh hô một tiếng, vội vàng tiến lên xem xét, nhưng tiểu Trương đã hôn mê vì mất máu quá nhiều...
“Để tôi, để tôi...” Triệu Ngọc lập tức đi đến bên cạnh, nhanh chóng dùng một liều thuốc cầm máu tàng hình cho nhân viên cảnh sát này.
Nhưng mà một cảnh báo đáng tiếc của hệ thống vang lên, hệ thống nhắc nhở Triệu Ngọc rằng mục tiêu đã tử vong nên đạo cụ không có hiệu quả.
“Tiểu Trương... Tiểu Trương...” Lý Nghiên Hiệp ôm chặt nhân viên cảnh sát này mà lớn tiếng gọi, nhưng đồng chí tên là Tiểu Trương này đã vĩnh viễn nhắm hai mắt lại...
Đáng chết!
Lúc này Triệu Ngọc mới nhìn thấy cổ của Tiểu Trương bị người ta dùng thứ gì đó sắc bén đâm vài lỗ máu, bởi vì đâm trúng động mạch nên máu tuôn ra như suối.
“Á!” Lý Nghiên Hiệp ngẩng đầu nhìn vào trong xe, lại sợ tới mức giật thót mình, chỉ thấy hai nhân viên cảnh sát khác trong xe cũng giống như Tiểu Trương, bị người ta đâm tới mức cả người đầy máu, không thấy nhúc nhích gì nữa...
“Chuyện này... chuyện này này này...” Dù Lý Nghiên Hiệp đã làm cảnh sát hình sự nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải đả kích nghiêm trọng như vậy, nhất thời cả người run rẩy, không biết làm sao.
Triệu Ngọc cũng không ngờ mọi chuyện lại thay đổi đột ngột như thế, hắn nhanh chóng sử dụng thuốc cầm máu tàng hình lên người hai nhân viên cảnh sát đó.
Kết quả, nhân viên cảnh sát trên chỗ lái xe phía trước bị thương nhẹ hơn, thuốc cầm máu lập tức phát huy tác dụng.
Nhưng một nhân viên cảnh sát khác ngồi phía sau thì không may mắn như vậy, anh ta giống như Tiểu Trương, đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa...
“Đáng chết! Đáng chết!” Triệu Ngọc hung hăng vỗ vào cửa xe, cơn tức giận bừng cháy. Hắn ngẩng đầu nhìn ra đằng xa, chỉ thấy tên Lương Nghị Lực kia đã chạy đến đầu phố rồi, hơn nữa còn phi thân nhảy lên, bám vào một chiếc xe vận tải đang chạy trên đường.
Hắn ta cứ như biết khinh công vậy, một tay giữ chặt thùng hàng phần đuôi xe vận tải, mũi chân giẫm lên thanh bảo hiểm, hành động có vẻ nhẹ nhàng thanh thoát...
Đậu xanh rau má...
Triệu Ngọc nắm chặt quả đấm, lập tức chạy tới chỗ một chiếc xe cảnh sát khác và kéo cửa xe ra, muốn lái xe đuổi theo.
Nhưng mà có một nhân viên cảnh sát nhanh chóng tiến lên nhắc nhở: “Cấp trên, không được đâu, săm lốp bị người nọ đâm thủng rồi!”
“Hả?”
Triệu Ngọc sốt ruột, lập tức móc súng lục ra, chạy như điên về phía trước.
Ai ngờ, hắn mới vừa chạy vài bước thì một chiếc xe màu trắng bỗng nhiên đỗ ngay trước mắt, giương mắt nhìn lại thì đúng là chiếc Toyota Accord của Lương Nghị Lực, người lái xe đúng là Miêu Anh!
Bởi vì Miêu Anh cầm chìa khóa của ô tô cho nên cô lái luôn xe của Lương Nghị Lực, xua tay gọi Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, lên xe!”
“A...!”
Triệu Ngọc mừng rơn, lập tức chạy đến bên cạnh, gần như đâm đầu vọt vào xe. Sau khi lên xe, Miêu Anh lập tức nhấn ga, đuổi theo xe vận tải mà Lương Nghị Lực bám theo...
“Sao có thể như vậy được?” Miêu Anh vừa lái xe, vừa hét lớn một cách khó tin: “Rốt cuộc thì hắn ta là ai? Làm sao hắn ta thoát khỏi còng tay được? Tấn công như thế nào? Chúng ta đã lục soát người hắn ta rồi mà!”
“Đặc công!” Triệu Ngọc dồn dập trả lời: “Nhiều hộ chiếu như vậy, nhiều loại tiền như vậy, nhiều công cụ giết người như vậy, chắc chắn là đặc công! Đậu xanh rau má, có hai đồng đội của chúng ta bị giết rồi, nhất định không thể để cho hắn ta chạy thoát!”
“Hả?” Miêu Anh kinh hãi, lập tức lái xe bằng tốc độ nhanh nhất.
Lúc đó, Triệu Ngọc thậm chí còn đẩy máy bay tàng hình và áo tàng hình lên chỗ dễ thấy nhất trong thanh đạo cụ, một khi ô tô không đuổi kịp nghi phạm thì hắn sẽ áp dụng thủ đoạn cực đoan.
Bất kể thế nào đi nữa cũng không thể để cho tên khốn nguy hiểm này chạy trốn được!
Nhưng lúc Miêu Anh lái xe chạy qua đầu đường và đuổi bắt chiếc xe vận tải kia thì hai người đột nhiên phát hiện trên xe vận tải đã không có bóng dáng của hắn ta!
Đáng chết!
Miêu Anh mắng to một tiếng, lập tức giẫm chân ga đuổi theo, kết quả khi vượt lên phía trước để nhìn kĩ thì đúng là trên xe vận tải đã không có ai nữa.
“Dừng xe! Dừng xe lại!” Miêu Anh lái xe vượt qua xe vận tải, sau đó đột nhiên vung đầu xe, ép đường của xe vận tải.
“Này, các người đang làm gì vậy? Không muốn sống nữa hả? Suýt nữa thì tông vào rồi đó!” Tài xế xe vận tải toát mồ hôi lạnh, không khỏi càu nhàu, nhưng lúc ông ta nhìn thấy súng lục của Miêu Anh và Triệu Ngọc thì sợ tới mức câm như hến, không dám nói tiếp nữa.
Triệu Ngọc nhanh chóng chạy xuống xe, mở cửa thùng xe của xe vận tải ra, chỉ thấy trong thùng hàng toàn là đồ uống, vừa nhìn là thấy ngay, vốn không có khả năng giấu được ai cả.
Sau đó, hắn kiểm tra kĩ mui xe, gầm xe và khoang điều khiển nhưng vẫn không thấy tung tích của nghi phạm đâu.
“Hộc... Hộc...”
Triệu Ngọc thở hổn hển, hắn không thể nào ngờ nổi chỉ trong thời gian một cái chớp mắt mà tên Lương Nghị Lực đã biến mất? Hắn cố gắng nhớ lại tình hình vừa rồi, muốn tìm ra phương hướng mà nghi phạm có thể chạy trốn.
“Không lẽ là...” Miêu Anh cũng nhanh chóng suy nghĩ: “Là khúc cua vừa nãy sao?”
“Hắn đã nhảy khỏi xe ở nơi đó?”
“Nhưng mà hai bên đường không có hàng cây xanh, tầm nhìn rộng thoáng, trong thời gian một, hai giây, sao chúng ta lại không nhìn thấy được?”
“Vừa nãy, ở phía đường ngược chiều không có chiếc xe nào chạy qua cả, hắn ta không thể nào đổi xe nhanh như vậy được... Tên khốn này...” Bỗng dưng, Triệu Ngọc như nhớ tới cái gì, chán nản mà vỗ đùi, nói với Miêu Anh: “Ôi, chúng ta đã quên mất rồi! Chỗ rẽ ngoặt có một hầm cầu đấy!”
“Hầm cầu?” Miêu Anh lập tức hiểu ý của Triệu Ngọc, nói: “Bên trên hầm cầu là cầu vượt, ý anh là... hắn ta leo lên trên rồi hả? Từ trên một chiếc xe đang chạy với tốc độ cao, nhảy lên cầu vượt, chuyện này có thể không?”
“Dù có thể hay không...” Triệu Ngọc tiếc nuối lắc đầu nói: “Chúng ta cũng không có cách nào đuổi theo hắn ta cả! Đi thôi...” Triệu Ngọc xua tay: “Chỗ cầu vượt có gắn camera, nhìn là biết ngay!”
Nghe thấy Triệu Ngọc nói vậy, Miêu Anh đành phải quay lại xe Accord, lái xe quay về.
Lúc này, đội trưởng Lý cũng ngồi trên taxi chạy tới, vừa thấy nhóm Triệu Ngọc không bắt được tội phạm thì ông ta lập tức đệ đơn lên cấp trên, bắt đầu truy nã trong phạm vi toàn thành phố.
“Các... Các đồng nghiệp nói...” Trên đường về phòng khám nha khoa, Lý Nghiên Hiệp kích động nói với nhóm Triệu Ngọc: “Bọn họ cũng không biết nghi phạm đã mở còng tay ra như thế nào? Nhưng mà có người thấy trong tay hắn ta có một thứ gì đó màu đen rất sắc nhọn, chắc là hung khí của hắn ta!”
“Chắc là... một loại kim nào đó đúng không?” Miêu Anh nghi ngờ nói: “Có thể là giấu trong thắt lưng quần hoặc là... Hoặc là... Ài...”
Vừa thấy ba đồng nghiệp ngã trong vũng máu, Miêu Anh không nói ra lời được nữa.
Xe cứu thương tới rất nhanh, lúc nhóm ba người trở lại phòng khám thì xe cứu thương đang cấp cứu nhân viên cảnh sát duy nhất may mắn còn sống.
Triệu Ngọc nói chuyện cầu vượt cho đội trưởng Lý, để ông ta đi lấy video trong camera để xem xét tuyến đường nghi phạm chạy trốn.
Nhưng mà đúng lúc này, một viên cảnh sát hình sự khác lại vội vàng cầm một túi vật chứng chạy tới.
“Đội trưởng, cấp trên...” Anh ta giơ túi vật chứng lên trước mắt mọi người và nói: “Điện thoại reo rồi! Reo rồi! Đây là của nghi... nghi phạm!”
“À...” Triệu Ngọc lập tức mở túi vật chứng lấy bên trong di động ra, chiếc điện thoại này là của nghi phạm Lương Nghị Lực.
Lúc này, Triệu Ngọc nhìn Miêu Anh một cái, sau khi hai người dùng ánh mắt trao đổi ý kiến, Triệu Ngọc mới nhấn nút nghe máy, nhận điện thoại.
“A lô!” Kết quả, tiếng nói vang lên trong điện thoại nhất thời khiến mọi người căng thẳng một lần nữa. Bởi vì kẻ gọi điện thoại không phải ai khác mà là bản thân Lương Nghị Lực!