Cuồng Thám

Chương 1395: Chương 1395





YÊU CẦU CỦA ĐÀO PHẠM

Triệu Ngọc từng phá vô số vụ án nhưng chưa từng gặp tội phạm nào liều lĩnh như vậy, nghi phạm Lương Nghị Lực, mới vừa chạy trốn đã dám gọi điện thoại, đúng là trái với lẽ thường, không hợp với logic.

Triệu Ngọc thậm chí cho rằng mình đã nghe lầm, hay giọng nam trong điện thoại chỉ đơn giản là gần giống với giọng của Lương Nghị Lực thôi?

Nhưng mà, sau khi đối phương mở miệng nói nội dung cụ thể thì đám người Triệu Ngọc không thể hoài nghi được nữa.

“Cảnh sát, các người hãy nghe kĩ cho tôi...” Trong điện thoại, Lương Nghị Lực đọc nhấn từng chữ thật rõ ràng: “Cái đầu lâu... Trả nó lại cho tôi! Nếu không... Các người sẽ hối hận đấy!”

“Tôi X anh...”

Triệu Ngọc vốn định mắng mấy trăm chữ thô tục, nhưng trong thời khắc mấu chốt thì lý trí vẫn chiếm thượng phong. Hắn ẩn ẩn nhận ra việc Lương Nghị Lực gọi điện thoại tìm cái đầu lâu đó gấp gáp như vậy chắc chắn là có nguyên nhân gì đó.

Vì thế, hắn kiềm nén lửa giận, giả ngu giả ngốc nói: “Cái đầu lâu nào? Ai thế nhỉ?”

Trong lúc Triệu Ngọc nói chuyện, đội trưởng Lý Nghiên Hiệp đã vô cùng gấp gáp, bởi vì không mang thiết bị truy tìm theo nên đến bây giờ, ông ta vẫn không có cách nào dựa theo tín hiệu của di động để tìm ra nghi phạm.

Có điều, trong lòng Triệu Ngọc tự có cân nhắc, trong số các đạo cụ của hắn có thiết bị truy tìm tín hiệu chuyên nghiệp, hắn đã sử dụng một cái từ lâu rồi, giờ đang định vị đối phương.

“Anh đừng có giả bộ hồ đồ nữa.” Lương Nghị Lực hung hăng nói: “Cái đầu lâu nào à, không thể có chuyện anh không biết được!”

“Được rồi, tôi biết.” Thiết bị truy tìm cần thời gian định vị, Triệu Ngọc bắt đầu kéo dài thời gian: “Đầu lâu ở chỗ tôi này, anh cứ tới đây lấy đi!”

“Hừ.” Lương Nghị Lực hừ lạnh một tiếng, âm trầm nói: “Đừng có nói nhảm nữa, chúng ta cá cược một ván thế nào? Ghi lại địa chỉ đi, số 267 thôn Đường Ngư...”

“Cái gì? Thôn điểu gì đấy? Số bao nhiêu?” Triệu Ngọc tiếp tục giả ngu giả ngốc.

“Nghe không rõ là chuyện của anh.” Lương Nghị Lực không chút khách sáo tiếp tục nói: “Bây giờ tôi sẽ đi đến đó giết một người, nếu các người có bản lĩnh cứu được hắn ta trước khi tôi tới thì tôi sẽ đầu thú!”

“Nhưng nếu như các người không cứu được hắn ta, vậy thì phải…trả đầu lâu lại cho tôi!”

Hả?

Nghe thấy Lương Nghị Lực nói như vậy, các nhân viên cảnh sát không khỏi cau mày thật chặt, chưa ai trong số họ gặp phải chuyện kỳ lạ đến như vậy, đào phạm có lá gan cá cược với cảnh sát, hơn nữa còn cá cược chuyện kỳ lạ như vậy nữa?

“Cái gì? Đồ chơi gì vậy này?” Vì muốn kéo dài thời gian nên Triệu Ngọc giả ngu tiếp: “Anh lặp lại lần nữa có được không? Tín hiệu sao thế này?”

Cạch!

Nhưng mà, đối phương lại cúp điện thoại rất lưu loát. Bởi vì thời gian quá ngắn, cho dù là thiết bị tín truy tìm hiệu của Triệu Ngọc cũng chưa kịp định vị xong.

“Đậu xanh rau má nhà nó!”

Triệu Ngọc nhanh chóng quơ lấy điện thoại nhìn thử, chỉ thấy trên mục ghi chép trò chuyện còn có biểu hiện cuộc gọi, trên đó là một số điện thoại rất bình thường.

Hắn lập tức ấn nút gọi lại, nhưng điện thoại lại thông báo máy bận.

“Sao có thể như vậy được?” Đội trưởng Lý Nghiên Hiệp nhíu mày nói: “Thôn Đường Ngư ở tận huyện Dương Hải đấy! Ít nhất bốn mươi cây số... Hắn có ý gì vậy? Đến thôn Đường Ngư giết người? Giết ai?”

Vừa rồi, Miêu Anh lo lắng điện thoại không có ghi âm cuộc trò chuyện nên đã sớm dùng di động của mình ghi âm lại. Giờ phút này, cô nhanh chóng phát lại những lời Lương Nghị Lực nói lúc nãy.

“Số hai sáu bảy thôn Đường Ngư... Tôi sẽ tới đó giết một người...”

“Các anh nghe thử xem...” Miêu Anh nói: “Lúc Lương Nghị Lực nói chuyện, hình như bên cạnh có tiếng gõ chuông!”

“Gõ chuông? Hả...” Đội trưởng Lý kinh ngạc chỉ về phía Bắc nói: “Nhà thờ! Bên đó có một nhà thờ Thiên Chúa giáo rất lớn, hẳn là tiếng chuông vọng lại từ chỗ đó! Nhiều nhất là ba bốn trăm mét, gần... gần quá rồi!”

Nói xong, đội trưởng Lý nhanh chóng triệu tập nhân thủ, muốn để cho cấp dưới của mình đi đến giáo đường xem xét một phen.

Nhưng mà, Triệu Ngọc lại giơ tay ngăn ông ta lại: “Vô dụng thôi, không thể nào có chuyện hắn ta còn ở nơi đó đâu!”

“Cũng phải...” Đội trưởng Lý sứt đầu mẻ trán, nói: “Hắn ta muốn cá cược với chúng ta, muốn đi giết người thì chắc chắn đã xuất phát rồi! Khoảng cách bốn mươi cây số cũng không gần, chúng ta nhất định có thể tới đó trước hắn ta!”

“Hơn nữa, chúng ta còn có thể quản lý giao thông, thiết lập các trạm điều tra... Tôi không tin hắn ta có thể bay qua!”

“Từ từ!” Triệu Ngọc giơ tay lên nói: “Đừng vội, để tôi nghĩ xem sao, dù sao cũng không thể... hắn ta nói hắn ta muốn đi đâu giết người thì chúng ta nhất định phải tin, đúng không?”

“Ừm...” Một câu đánh thức người trong mộng, tất cả mọi người im lặng.

“Chuyện này... Chuyện này...” Triệu Ngọc chuyển động não rất nhanh, vung vung tay mà nói: “Nói không chừng đây chỉ là kế điệu hổ ly sơn mà thôi! Tên tội phạm này gian xảo như vậy, có lẽ trọng điểm của hắn ta... chỉ là cái đầu lâu kia thôi! Đầu lâu...” Hắn gấp gáp hỏi: “Đầu lâu đâu rồi?”

“Đây này!” Đội trưởng Lý quay đầu lại, nhận lấy ba lô từ tay một nhân viên cảnh sát khác, vừa đưa cho Triệu Ngọc vừa nói: “May mà lúc xảy ra chuyện không may thì tôi vẫn còn cầm nó trên tay!”

Triệu Ngọc lo lắng, lập tức mở ba lô ra, mãi cho đến lúc nhìn thấy đầu lâu mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.

“Đúng thế, tôi cũng có cảm giác này.” Miêu Anh nói: “Tội phạm vừa nhắc tới đầu lâu thì giọng nói hơi khác đi, chắc chắn là hắn ta rất để ý đến nó! Cho nên, mục tiêu của hắn ta là cái đầu lâu này!”



Tò te tò te...

Miêu Anh vừa dứt lời thì thấy có mấy chiếc xe cảnh sát dồn dập chạy tới hiện trường, đây là lực lượng chi viện mà Cục Cảnh sát phái tới.

Sau khi hơn mười nhân viên cảnh sát xuống xe, lập tức chạy tới trước mặt Triệu Ngọc báo cáo, đương nhiên Lý Nghiên Hiệp biết họ nên thần tốc giới thiệu họ cho Triệu Ngọc biết.

“Như vậy đi!” Triệu Ngọc hạ mệnh lệnh: “Nếu đúng là kế điệu hổ ly sơn, như vậy hoặc là hắn ta trở về đoạt thức ăn trong miệng hổ, hoặc là sẽ nghĩ cách ra tay trên đường chúng ta đi đến thôn Đường Ngư!”

“Cho nên chúng ta phải dùng phương pháp trái ngược! Đội trưởng Lý!” Triệu Ngọc nói: “Ông phái một đội cho tôi là được, chúng tôi sẽ đến thôn Đường Ngư xem xét tình hình.”

“Tổ phó Miêu.” hắn nói với Miêu Anh: “Giao đầu lâu cho em bảo quản, đừng vội đưa nó về Cục Cảnh sát, mọi người mai phục ngay tại phòng khám này, để ngừa tên kia quay lại!”

“Ừm...” Tuy Miêu Anh muốn đi cùng Triệu Ngọc, nhưng nghĩ đến tình hình vụ án đang khẩn cấp, nên cô biết đại cục, liền gật đầu đồng ý.

“Đội trưởng Lý.” Triệu Ngọc lại nói với Lý Nghiên Hiệp: “Chúng ta là quan, hắn ta là tội phạm, chúng ta không cần phải thi chạy với hắn ta làm gì! Ông lập tức tìm lực lượng cảnh sát gần thôn này nhất để bọn họ chạy tới đó là được!”

“Còn nữa, ông hãy điều tra địa chỉ mà đào phạm đưa cho chúng ta, xem xem là ai đang cư trú? Nếu như cần thiết thì hãy liên hệ trước, để ngừa trường hợp lỡ như!”

“Vâng! Tôi lập tức đi làm ngay!” Đội trưởng Lý nhận lệnh mà đi.

Triệu Ngọc kéo ba lô lại, đưa cho Miêu Anh, đồng thời dặn dò: “Hành sự tùy theo hoàn cảnh, cẩn thận là trên hết!”

“Ừm, yên tâm đi!” Miêu Anh đồng ý một tiếng, cũng dặn dò Triệu Ngọc: “Anh cũng cẩn thận nhé, không thể so sánh tên tội phạm này với những kẻ khác được, nếu gặp mặt chính diện thì ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng mình!”

“Anh hiểu mà!” Sau khi Triệu Ngọc đồng ý, người và xe mà đội trưởng Lý phái tới đều đã vào vị trí rồi. Triệu Ngọc ra hiệu yên tâm rồi mới lên xe rời khỏi phòng khám.

“Cấp trên.” Sau khi lên xe, tất cả các nhân viên cảnh sát như gặp phải đại địch, tài xế lái xe nhanh chóng báo cáo cho Triệu Ngọc: “Chúng ta cách thôn Đường Ngư 37,5 cây số, nếu như đi với tốc độ cao thì bảo đảm có thể đến trong vòng nửa giờ! Chúng tôi cũng đã chào hỏi với đội trực đường tốc độ rồi...”

“Rẽ phải!” Ai ngờ, Triệu Ngọc không để ý đến báo cáo của lái xe, ngược lại còn bảo anh ta rẽ sang hướng ngược lại.

“Cấp trên... Hướng này... Rẽ phải không đúng!” Lái xe đã đổ cả mồ hôi lạnh rồi.

“Tôi nói ‘rẽ phải’!” Triệu Ngọc tức giận nói nặng lời: “Nghe có hiểu không?”

Lái xe không dám làm trái lệnh nên lái xe sang bên phải, đến lúc chạy tới dưới cầu vượt thì Triệu Ngọc nâng cánh tay lên nói: “Được rồi, dừng xe đi!”

Hả?

Các nhân viên cảnh sát trên xe trợn tròn mắt, hoàn toàn không hiểu Triệu Ngọc có ý gì?

Kẽo kẹt...

Lái xe đành phải ngừng xe lại, Triệu Ngọc mở cửa xe, lập tức đi lên trên cầu vượt!