Phòng làm việc tạm thời của tổ điều tra đặc biệt tại Cục Cảnh sát thành phố Hải Lan.
Đêm đã khuya, ánh trăng sáng ngời, nhìn qua cửa sổ sát đất của văn phòng có thể nhìn thấy cảnh trăng tuyệt đẹp.
“Đúng, các cậu có thể hiểu như vậy...” Pháp y Cao Phát Tài ngồi ở trên ghế sau máy vi tính, nghiêm túc nói: “Đây là giải thích hợp lý nhất mà tôi suy ra từ các manh mối của vụ án bộ xương trắng!”
“Thật ra, ban đầu, phương pháp róc xương này không phải là sự sáng tạo của tội phạm...” Cao Phát Tài mệt mỏi xoa bóp huyệt Thái Dương: “Thầy hướng dẫn trong học viện pháp y của chúng tôi cũng từng sử dụng phương pháp này, mục đích là vì có thể khiến học sinh môn này có nhận thức rõ ràng về biến hóa của khung xương trong các giai đoạn khác nhau, nhất là giai đoạn thi thể vừa mới tử vong...”
“Wow... Biến thái quá đi mất!” Sắc mặt Nhiễm Đào đầy vẻ khó xử nói: “May mà bây giờ không phải lúc ăn bữa tối, đúng là ghê tởm quá đi mất!”
“Nói như vậy...” Miêu Anh hỏi: “Ý của pháp y Cao là sau khi giết người, hung thủ cố ý cung cấp một nhiệt độ, độ ẩm thích hợp nhất cho giòi bọ nảy sinh, sau đó lợi dụng giòi bọ thực hiện việc róc xương một cách thần tốc?”
“Đúng, giai đoạn sau này, giòi bọ sinh sôi nẩy nở rất nhanh, nếu hoàn cảnh thích hợp...” Pháp y Cao nhạt nhẽo nói: “Chỉ cần chừng một tháng là có thể có một bộ xương trắng trọn vẹn rồi!”
“Ôi trời... Chuyện này...”
Không khí yên lặng, không ai phát ra tiếng.
“Mà lúc tôi cẩn thận kiểm tra biệt thự mà nghi phạm đã từng cư trú...” Pháp y Cao lại nói: “Chính là tòa biệt thự đối diện nhà cũ nhà họ Ngu đó.”
“Trong đó, buồng vệ sinh tầng hai có một bồn tắm lớn, tôi kiểm tra ra trong bồn tắm có thành phần dầu xác, cho nên tôi hoài nghi...” Pháp y Cao nhìn quét mọi người một cái, lời nói bình tĩnh: “Nơi đó chính là chỗ nghi phạm dùng để róc xương!”
“Chẳng qua, có thể tội phạm đã sử dụng các loại vật phẩm như tấm plastic cỡ lớn làm nền, cho nên dầu xác để lại hiện trường không nhiều, hơn nữa không thể dùng để kiểm tra thông thường!”
“Ôi trời ơi! Chuyện này kinh khủng quá đi mất!” Thôi Lệ Châu ngồi một bên nói: “Vậy còn chờ gì nữa? Nhanh chóng đào ba mét đất căn biệt thự kia lên, nói không chừng, phần xương cốt còn thừa của nạn nhân được chôn ở đó đấy!”
“Lệ Châu, chúng ta đã làm như vậy rồi!” Miêu Anh bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà hung thủ cẩn thận đến như vậy, không thể nào chôn hài cốt còn thừa ở biệt thự được.”
“Vì sao?” Nhiễm Đào lắc đầu: “Giết chết một người vô tội, lấy xương đầu của cô ấy, sau đó lại ghép vào xương cốt của người khác, chuyện này rốt cuộc... là để làm gì?”
“Lão Cao...” Triệu Ngọc hỏi pháp y Cao: “Đầu lâu sao rồi? Ông đã xét nghiệm chưa? Tình hình thế nào?”
“Đúng đấy!” Miêu Anh nói: “Lương Nghị Lực rất quan tâm đến cái đầu lâu đó, chủ nhân của đầu lâu chắc chắn có quan hệ gì đó với hắn ta!”
“Tôi đã lấy ADN và đã mang đi so sánh rồi!” Pháp y Cao trả lời: “Nhưng mà xét từ độ cứng của xương đầu cốt mà nói, người này có thời gian tử vong lâu hơn những phần xương khác.”
“Còn nữa...” Ông ta vững vàng nói: “Đầu lâu cũng là của một cô gái! Chúng tôi đã dùng ADN của đầu lâu so sánh với ba bộ hài cốt kia, nhưng mà ADN hoàn toàn khác nhau!”
“Chậc chậc...” Triệu Ngọc chậc lưỡi: “Nói cách khác, trong vụ án bộ xương trắng này, ít nhất có bốn nạn nhân rồi nhỉ?”
“Nếu như tính cả nạn nhân được phát hiện trong làng chài kia, thì là năm nạn nhân rồi!” Thôi Lệ Châu nói: “Số của chúng ta cũng ‘xuất chúng’ đấy, vừa mới lên sàn diễn đã gặp phải vụ án lớn rồi!”
“Nếu như đầu lâu có thời gian tử vong lâu hơn, lại còn vô cùng quan trọng với nghi phạm, hơn nữa còn là một nạn nhân nữ...” Bỗng nhiên, Miêu Anh cân nhắc và nói: “Vậy có khi nào Lương Nghị Lực đang lợi dụng hài cốt của người khác để siêu độ cho vong linh của chủ nhân đầu lâu hay không?”
“Nghe cũng có lý lắm, phần xương được xử lý rất là tỉ mỉ, tại hiện trường còn có nhiều vật tổ và lá bùa như vậy, chắc chắn có liên quan tới mê tín phong kiến!” Thôi Lệ Châu suy đoán nói: “Tôi cảm thấy, chắc đầu lâu là vợ của hung thủ, hung thủ không tìm thấy thân thể của vợ, cho nên bèn giết chết các nạn nhân khác, dùng xương của các cô ấy để hiến tế cho vợ mình!”
“Chẳng phải có một nạn nhân là người mẫu sao?”
“Suy đoán đó của cô liệu có kỳ lạ lắm không?” Nhiễm Đào phản bác: “Nếu như tìm thân thể cho vợ mình, vậy thì giết một người không được sao? Vì sao phải giết tận ba người chứ?”
“Vậy...” Thôi Lệ Châu kiên trì bảo vệ ý kiến của mình: “Liệu có khả năng là tôn giáo mà hung thủ đang thờ phụng yêu cầu làm vậy không? Ví dụ như bắt buộc phải gom đủ ba cái mới được lên trời chẳng hạn? Đúng rồi, là... giáo phái gì ấy nhỉ?”
Thôi Lệ Châu vừa nói như vậy, tầm mắt của tất cả mọi người không tự chủ được nhìn về phía Tăng Khả, bởi vì chuyện Bà Đà giáo là do Tăng Khả phụ trách.
“Không được rồi...” Tăng Khả cầm lấy máy tích xách tay của cậu ta, bất đắc dĩ nói: “Tư liệu có thể tra được thật sự quá ít, tôn giáo này gần như đã tuyệt tích trên Trái đất rồi, tôi chỉ điều tra được trên một vài đảo nhỏ của Indonesia là đang theo giáo phái này.”
“Tổ trưởng, anh cho rằng... chúng ta có cần phái người đến Indonesia một chuyến không?”
“Để xem thế nào đã... Nếu vụ án không có gì tiến triển thì chi bằng phái người đi! Đúng rồi.” Triệu Ngọc hỏi Tăng Khả: “Còn lai lịch của hai phần xương khác thì sao? Vẫn chưa xác nhận được à?”
“Đúng vậy.” Tăng Khả lắc đầu trả lời: “Em không tìm ra bất kỳ dữ liệu nào phù hợp trong kho số liệu của người bị mất tích cả!”
“Vậy...” Triệu Ngọc quay lại hỏi Miêu Anh: “Nạn nhân trong nhà đá thì sao? Cũng không xác nhận được à?”
Nhìn thấy Miêu Anh gật đầu, bỗng nhiên Triệu Ngọc cảm thấy thất vọng, từ lúc hắn bắt đầu làm thám tử, rất hiếm khi có cảm giác vô lực giống như hôm nay.
Chẳng những gặp được tội phạm và tóm được hắn ta, vậy mà lại để hắn ta chạy mất...
Trước đó, Triệu Ngọc đã sai người điều tra tất cả video camera gần nhà thờ đó, tuy quay được không ít hình ảnh của Lương Nghị Lực nhưng cuối cùng, hắn ta vẫn lặng yên không một tiếng động mà biến mất.
Bởi vậy có thể thấy được, Lương Nghị Lực có hiểu biết vô cùng sâu sắc trong phương diện trinh sát.
“Đừng có gấp.” Miêu Anh nhận ra Triệu Ngọc hơi vội vàng xao động, vội vàng khuyên nhủ: “Dù sao Quỳnh Châu cũng là một hải đảo, nếu như không tìm thấy ADN phù hợp thì chúng ta đi so sánh với dữ liệu của cả tỉnh, nhất định có thể điều tra ra thân phận của thi thể trong nhà đá!”
“Đúng vậy!” Đội trưởng Lý Nghiên Hiệp nói: “Dù sao bây giờ, chúng ta đã có ảnh của nghi phạm rồi mà, phải truy nã trong phạm vi toàn tỉnh, hắn ta không trốn được bao lâu đâu!”
Thật ra, sở dĩ Triệu Ngọc sốt ruột nóng vội như vậy không phải vì vụ án mà là vì hôm nay đã có nhân viên cảnh sát thương vong.
Tuy chuyện Lương Nghị Lực chạy trốn giết người xảy ra đột ngột, không hề có dấu hiệu gì, nhưng Triệu Ngọc vẫn có chút tự trách, cho rằng nếu mình cẩn thận một chút thì có lẽ có thể tránh cho hai nhân viên cảnh sát kia khỏi mất mạng.
Reng reng reng...
Ai ngờ, di động của Triệu Ngọc lúc này bỗng nhiên vang lên.
Mở ra nhìn thì thấy một dãy số lạ xuất hiện trên màn hình.
Đờ mờ...
Vừa thấy là cuộc gọi lạ, Triệu Ngọc lập tức căng thẳng, bởi vì di động của Triệu Ngọc đã kết nối với số điện thoại của Lương Nghị Lực nên cuộc gọi này rất có thể là do Lương Nghị Lực gọi tới.
Những người khác thấy vậy cũng như gặp phải đại địch, lập tức im lặng.
Miêu Anh thì giơ tay ra hiệu bảo Triệu Ngọc nhận cuộc gọi, ý là cô đã chuẩn bị sẵn thiết bị định vị từ lâu, chỉ cần Lương Nghị Lực gọi điện thì bọn họ có thể định vị vị trí của đối phương bằng tốc độ nhanh nhất.
Vì thế, Triệu Ngọc để điện thoại trên bàn, cẩn thận bấm nút nghe, bật cả loa ngoài lên.
“Này, Tiểu Triệu à, chuyện này là thế nào?” Ai ngờ, trong điện thoại lại vang lên giọng nói của cha vợ Miêu Khôn: “Ta đã tìm được huấn luyện viên cho con rồi này, sao con lại chạy đến Quỳnh Châu thế?”
“Sao không nói cho ta biết một tiếng chứ?” Miêu Khôn nói như súng liên thanh: “Con nói đi, một vụ án bé như hạt mè thế, con đi làm gì? Con là một thám tử nổi tiếng đó!”
“Nhanh lên, mau về đây đi, vụ án gì gì đó cứ giao cho con gái của ta là được rồi...”
Đờ mờ đờ mờ!
Triệu Ngọc hoảng hồn, vội vàng quơ lấy di động, tắt loa ngoài, la lớn: “Đại ca, à... không, cha... cha vợ à, đừng nháo nữa!”
“Vụ án chỗ con không phải vụ án nhỏ, chuyện đó của con trễ vài ngày không sao cả, nhưng mà vụ án này thì không được, cha hãy nghe con nói...”
Tích tích...
Tích tích...
Ai ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc giả bộ ngớ ngẩn để cho qua thì di động của hắn lại vang lên tích tích, lần này thì trên di động rõ ràng hiển thị một dãy số đang gọi tới, chỉ là dãy số này có hơi xa lạ.
“Cha vợ à, tối nay con sẽ liên hệ với cha, bây giờ con đang làm chính sự, con cúp đây!” Triệu Ngọc không đợi Miêu Khôn phản ứng lại, lập tức cúp điện thoại của cha vợ, sau đó ấn vào nút nghe.
“Ái chà chà... Thú vị thật...” Sau khi nghe máy, trong di động vang lên một giọng nam lạnh băng trầm thấp rõ ràng: “Rõ ràng tôi tự gọi điện thoại cho mình, sao đường dây lại bận thế?”
Hả?
Triệu Ngọc lập tức nhận ra, giọng nói trầm thấp này là của hung thủ - Lương Nghị Lực!