Cuồng Thám

Chương 1399: Chương 1399





MỤC TIÊU THẬT SỰ

“Sao hả cảnh sát.” Lương Nghị Lực lạnh như băng nói trong điện thoại: “Các người thua rồi! Trả đầu lâu lại cho tôi!”

“Anh còn có mặt mũi nói hả.” Triệu Ngọc nhất thời thấy tức giận: “Hơn một tháng trước, anh đã giết chết người ta rồi, thế mà còn muốn cá cược với chúng tôi, sao chúng tôi chơi lại anh nổi?”

Nói xong, Triệu Ngọc cố ý tạm dừng một phen, muốn xem phản ứng của đối phương. Nếu như đối phương phản bác, có lẽ hung thủ là một người hoàn toàn khác; nhưng nếu như đối phương không phản bác, vậy thì đủ để chứng minh là Lương Nghị Lực giết người này.

Kết quả, sau khi Triệu Ngọc tạm dừng, đối phương không lên tiếng, không phản bác, cũng không thừa nhận.

“Hừ, rõ ràng anh đang gian lận, không tuân thủ quy tắc, nên bị loại!” Triệu Ngọc tiếp tục quát: “Cho nên, bây giờ anh hãy đến Cục Cảnh sát tự thú đi!”

Lúc Triệu Ngọc nói chuyện, Miêu Anh đã cầm di động của cô và ra hiệu OK, ý là cô đã định vị được vị trí của đối phương.

Ngay sau đó, cô lập tức gọi đội trưởng Lý Nghiên Hiệp đi ra khỏi văn phòng, bắt đầu điều phối lực lượng cảnh sát, toàn lực xuất phát.

“Hừ...” Lương Nghị Lực hừ lạnh một tiếng, tiếp tục dùng giọng nói âm lãnh đáng sợ nói: “Đừng có gấp, cảnh sát, trò chơi của chúng ta mới vừa bắt đầu thôi mà!”

“Nếu ván đầu tiên chúng ta không phân thắng bại, vậy thì lại cược một ván nữa đi!”

“Hửm? Anh...” Triệu Ngọc cảm thấy ngoài ý muốn, hỏi: “Anh có ý gì? Lại cược một ván?”

“Ý của tôi rất đơn giản.” Lương Nghị Lực nói: “Các người kiểm tra kĩ căn phòng phát hiện thi thể đi!”

“Tôi biết trong số cảnh sát các người có một kẻ rất thông minh, bằng không, các người sẽ không tìm ra phòng khám của tôi trước khi tôi thực hiện kế hoạch của mình đâu!”

“Cho nên, tôi rất thích ý muốn chơi trò chơi này với các người! Để xem rốt cuộc các người có chịu trả đầu lâu lại cho tôi hay không! Hừ hừ hừ...”

“Ha ha ha...” Ai ngờ, không đợi Lương Nghị Lực cười lạnh xong, Triệu Ngọc lại bắt đầu cười to đùa giỡn hắn ta: “Lương Nghị Lực à, anh muốn cái gì?”

“Anh đang uy hiếp chúng tôi sao?”

“Anh cho rằng mình là cái cọng lông nào? Tôi nói cho anh biết, trước hừng đông sáng ngày mai, nếu anh không tới Cục Cảnh sát tự thú thì cái đầu cưng của anh nói không chừng sẽ bởi vì lấy mẫu sai lầm mà bị mũi khoan khoan thành tro cốt luôn đấy!”

“Anh dám!” Nghe thấy Triệu Ngọc uy hiếp như vậy, quả nhiên Lương Nghị Lực nóng nảy, hắn ta thay đổi giọng nói âm lãnh bình tĩnh lúc trước, bắt đầu vội vàng quát: “Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám động vào đầu lâu, mỗi giờ tôi sẽ giết một người! Mỗi giờ!! Tôi nói được thì làm được, tôi... Ừm... Ừm...”

Đột nhiên, hình như Lương Nghị Lực hiểu ra điều gì, lập tức dừng sự thất thố của mình, sử dụng giọng điệu bội phục nói: “À... Tôi hiểu rồi, kẻ thông minh trong cảnh sát các anh chính là anh! Anh đang thăm dò tôi!”

“Anh quan tâm cái đầu lâu đó như vậy.” Triệu Ngọc trầm giọng nói: “Chứng minh đầu lâu đó là một người vô cùng quan trọng với anh! Vừa rồi anh nói, chúng tôi đã tìm tới phòng khám của anh trước khi anh thực hiện kế hoạch, làm hỏng kế hoạch của anh!”

“Chuyện này chứng tỏ chuyện đầu lâu bị chúng tôi lấy được hoàn toàn là ngoài ý muốn. Lúc ấy, đầu lâu đã được cất vào ba lô của anh, có lẽ anh đang muốn ôm đầu lâu chạy trốn!”

“Sao nào, nếu anh muốn lấy đầu lâu về, vậy ít nhất cũng phải biểu hiện thành ý của anh ra chứ?”

“Hửm?” Lương Nghị Lực hơi cảm thấy bất ngờ, tò mò hỏi: “Thành ý gì?”

“Ừm...” Triệu Ngọc không cần nghĩ ngợi mà nói thẳng: “Không phải anh muốn chơi trò chơi với chúng tôi à? Được, tôi sẽ chơi với anh.”

“Nhưng mà ít nhất thì anh cũng phải tiết lộ với tôi chuyện về xương trắng trước!”

“...” Đối phương không nói gì, hình như đang cực lực suy đoán ý đồ của Triệu Ngọc..

“Anh giết ba người mẫu vô tội, ghép vào đầu lâu mà anh yêu thương!” Triệu Ngọc tiếp tục nói: “Chẳng lẽ... Đây cũng là trò chơi giải mật mã của anh sao?”

“Có phải anh cho rằng khâu bộ xương trắng lại là có thể khiến người trong lòng sống lại hay không? Nói cho tôi biết!” Bỗng nhiên Triệu Ngọc hét to: “Anh thật sự tin Bà Đà giáo đến thế sao? Anh là đại trưởng lão, hay là đại tế ti?”

Triệu Ngọc nói xong, đối phương lại yên lặng vài giây, rồi mới vang lên giọng nói lạnh như băng của Lương Nghị Lực: “Hừ... Các người... Cũng giỏi thật...” Giọng Lương Nghị Lực rất là âm trầm, giống như phát ra từ mộ huyệt vậy: “Tôi đoán, anh không phải một cảnh sát bình thường đúng không? Tôi càng ngày càng chờ mong lần giao đấu kế tiếp của chúng ta đấy!”

“Tôi cũng rất chờ mong, nhưng mà... A lô... A lô a lô...” Triệu Ngọc vừa mới cố làm ra vẻ mà nói một câu, lại không ngờ đối phương lại đột nhiên cúp điện thoại.

“Đậu xanh rau má!”

Triệu Ngọc căm giận mắng một câu, vừa rồi sở dĩ hắn nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn kéo dài thời gian trò chuyện, để cho nhóm Miêu Anh có thể mau chóng chạy tới nơi vây bắt Lương Nghị Lực.

Nhưng không ngờ, Lương Nghị Lực vẫn tắt điện thoại sớm.

“Trò chơi giải mật mã...” Thôi Lệ Châu đầy mặt kinh dị mà suy tư: “Hắn ta bảo chúng ta điều tra kĩ gian phòng phát hiện thi thể, là gian nhà đá đó sao? Có phải hắn ta để lại manh mối gì ở đó hay không?”

“Đúng đấy...” Tăng Khả vội vàng sử dụng máy tính, điều hình ảnh hiện trường nhà đá vào màn hình lớn.

“Thi thể trong nhà đá...” Triệu Ngọc quơ lấy bút dầu, vẽ một đường ngang trên tư liệu đầy chữ kia, nối hình ảnh Lương Nghị Lực và thi thể lại: “Nhất định là do Lương Nghị Lực giết chết!”

“Vụ án bộ xương trắng nhất định có liên quan tới Bà Đà giáo kia!” Triệu Ngọc nói rất chắc chắn: “Cho nên, chúng ta phải phái người đến Indonesia một chuyến, tìm giáo lý của tôn giáo thần bí này, có lẽ sẽ có trợ giúp rất lớn cho việc phá vụ án bộ xương trắng!”

“Hơn nữa...” Triệu Ngọc lại dùng bút nặng nề chấm lên một cái tên, gần như gằn từng chữ nói: “Tôi mơ hồ cảm thấy bắt nguồn của cả vụ án ở chỗ của - người này!”

“À... Ngu Chính Nhiên sao?” Thôi Lệ Châu nói: “Ý của anh là cả vụ án này có liên quan tới việc cả nhà Ngu Chính Nhiên đột nhiên mất tích mười ba năm trước? Chuyện này rất có thể là… báo thù?”

“Nếu như vậy...” Ngô Tú Mẫn nói: “Chúng ta có thể điều tra từ Ngu Chính Nhiên, xem xem thi thể trong nhà đá kia có liên quan gì tới gia đình bọn họ hay không...”

“Cũng có lẽ...” Đột nhiên, hình như Triệu Ngọc lại nghĩ đến chuyện gì, nhưng hắn còn chưa kịp nói ra thì di động lại vang lên lần nữa.

Lần này là Miêu Anh gọi tới.

“Triệu Ngọc... có vẻ bất thường lắm!” Miêu Anh dồn dập nói trong điện thoại: “Bọn em tìm tới vị trí phát ra tín hiệu, là một cái di động ở trong một bồn hoa của sân bóng rổ cách chỗ chúng ta hơn một cây số.”

“Một cây số... Gần như vậy sao?” Triệu Ngọc cũng thấy rất bất ngờ.

“Di động có khóa, nhưng lúc em vừa cầm lên thì hình như cuộc trò chuyện mới vừa kết thúc, nhưng sân bóng rổ bị khóa lại, xung quanh không có ai, em cảm thấy...”

“Không xong rồi!” Bỗng nhiên, Triệu Ngọc nhảy lên, lôi súng lục của mình ra mà la lớn với Nhiễm Đào: “Nhiễm Đào! Nhanh... Nhanh lên nhanh lên... Phòng khám nghiệm tử thi... Đầu lâu! Mục tiêu của hắn là đầu lâu, đầu lâu!”

Nói xong, không đợi Nhiễm Đào có phản ứng gì, Triệu Ngọc đã lao ra khỏi văn phòng và chạy thẳng đến chỗ phòng khám nghiệm tử thi...