“Phù phù...” Miêu Anh chạy như bay về cửa phòng khám nghiệm tử thi của Cục Cảnh sát Hải Lan, thở hổn hển nói với Triệu Ngọc: “Bọn em đã phá khóa điện thoại di động rồi, trong đó có cài một phần mềm tương tự máy liên lạc vô tuyến, nghi phạm có thể thông qua một cái di động khác để điều khiển cái di động này.
“Cho nên, lúc Lương Nghị Lực trò chuyện với anh thì hắn ta đã không còn ở sân bóng rổ kia rồi!”
“Thì ra là thế... Đúng là thủ đoạn của đặc công!” Triệu Ngọc hỏi: “Như vậy... Nhân viên kỹ thuật có thể định vị vị trí của cái di động kia không?”
“Họ đã thử định vị rồi nhưng không thành công!” Miêu Anh nói: “Một cái di động khác rất có khả năng đã bị Lương Nghị Lực phá hủy rồi!”
“Ôi trời, làm tôi sợ chết đi được!” Lúc này, Tăng Khả đi tới từ cửa phòng khám nghiệm tử thi, kéo tay Trương Bồi Bồi, nghĩ lại mà sợ, nói: “Anh còn tưởng rằng tên tội phạm giết người kia sẽ chạy đến phòng khám nghiệm tử thi cướp đầu lâu chứ! Tên kia giết người không chớp mắt, nếu như hắn ta thực sự xông vào thì em gặp nguy hiểm rồi!”
“Đúng đấy...” Cao Phát Tài ôm chỗ trái tim mình nói: “Cũng làm tôi giật cả mình, Bồi Bồi không sao là được rồi, không sao là được rồi!”
“Mọi người nói cái gì vậy?” Trương Bồi Bồi lại điềm nhiên nói: “Đây là Cục Cảnh sát đấy!”
“Bởi vì là Cục Cảnh sát, nên chúng ta mới có khả năng mắc bẫy của hắn ta!” Triệu Ngọc nói rất chắc chắn: “Khó trách Lương Nghị Lực lại nói chuyện điện thoại với tôi lâu như vậy!”
“Hóa ra, hắn đang chờ chúng ta định vị di động của hắn, chơi chiêu dụ rắn ra khỏi hang!” Triệu Ngọc nói: “Trước tiên là làm tê liệt mất thần kinh cảnh giác của chúng ta, sau đó đột ngột tập kích! Ai mà ngờ hắn ta dám xông vào Cục Cảnh sát cướp đầu lâu?”
“Ối... Tôi hiểu rồi.” Tăng Khả nói: “Mấy chuyện hắn ta nói trong điện thoại, còn nhắc cả chuyện đã để lại manh mối tại hiện trường nhà đá, thật ra chỉ muốn dời lực chú ý của chúng ta khỏi phòng khám nghiệm tử thi, để chúng ta chạy đi nghiên cứu ảnh chụp hiện trường! Thật là âm độc...”
“Nhưng mà...” Thôi Lệ Châu buồn bực nói: “Sếp à, có phải các anh đã hơi trông gà hoá cuốc rồi không? Không phải hắn ta không tới sao?”
“Đầu lâu vẫn còn ở đây, pháp y Trương cũng không sao cả, chứng minh tên kia đâu có tiến vào!”
“Vô nghĩa!” Triệu Ngọc nói: “Triệu thần thám tôi không phải thùng rỗng kêu to, chẳng lẽ tôi không biết đầu lâu quan trọng đến thế nào sao? Mọi người xem...” Triệu Ngọc chỉ vào hơn mười cảnh sát đang cầm súng canh gác hai bên: “Hồi sáng sớm, tôi đã điều bộ đội đặc công sang rồi, đầu lâu đến chỗ nào, bọn họ sẽ đến chỗ đó!”
“Á à...” Thấy Triệu Ngọc sớm có chuẩn bị, mọi người mới yên lòng.
“Cảnh sát Triệu, cảnh sát Triệu...” Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa dứt lời, đội trưởng Lý Nghiên Hiệp lại chạy tới báo cáo rất nhanh: “Người bảo vệ trực video clip mới vừa thấy một hình ảnh khả nghi.”
“Mười phút trước, có một cảnh sát mặc đồng phục xuất hiện trong bãi đỗ xe nhỏ ngoài cửa, nhưng biến mất rất nhanh! Cậu xem...” Ông ta mở một tấm ảnh cắt từ video clip ra đưa cho Triệu Ngọc xem: “Người này... rất giống nghi phạm Lương Nghị Lực đó!”
“Ôi trời ơi! Dám đến thật kìa!” Một câu nhất thời khiến mọi người chấn động.
Tăng Khả không khỏi nắm chặt lấy tay Trương Bồi Bồi, mà Trương Bồi Bồi cũng thay đổi thái độ điềm nhiên trước đó, trở nên co quắp, khẩn trương...
“Hắn ta đeo tai nghe!” Triệu Ngọc chỉ vào ảnh và nói: “Mười phút trước, hắn ta còn đang trò chuyện với tôi đó! Chắc chắn là hắn ta, hắn ta dùng tai nghe điều khiển di động trò chuyện với tôi...”
“Vậy... Vậy vì sao hắn ta không tiến vào? Hay là...” Miêu Anh khó hiểu mà cầm lấy chuôi súng, căng thẳng nhìn bốn phía: “Hắn ta đã vào rồi?”
“Tôi... Tôi lập tức giới nghiêm toàn cục, kiểm tra mỗi người!” Đội trưởng Lý vội vàng quơ lấy điện thoại muốn gọi điện.
“Chờ chút đã.” Triệu Ngọc ngăn ông ta lại, quát: “Đừng hoảng hốt, bình tĩnh cho tôi đã! Tôi hỏi ông, ở bãi đỗ xe nhỏ ngoài cửa là gì?”
“Bãi đỗ xe nhỏ là bãi chuyên dụng của xe cảnh sát chúng tôi, chỉ nhận xe không nhận người.” Đội trưởng Lý giới thiệu: “Người thì phải đi cửa chính hết!”
“Ừm...” Triệu Ngọc nghiêm tức cân nhắc một phen: “Xem ra... Chắc là Lương Nghị Lực định trà trộn vào Cục Cảnh sát từ nơi này, sau đó đi cướp lại đầu lâu! Có điều... Có thể hắn ta đã nhận ra chuyện gì trong điện thoại, cho nên đến cuối cùng từ bỏ, không làm nữa! Bằng không, từ lúc bọn Miêu Anh rời khỏi Cục Cảnh sát, hắn ta đã lẻn vào rồi, sẽ không nói với tôi lâu như vậy đâu!”
“Vậy...” Nhiễm Đào khó hiểu: “Hắn ta đã nhận ra chuyện gì?”
“Chuyện này còn phải hỏi nữa à?” Thôi Lệ Châu chụp lấy bả vai Triệu Ngọc: “Chắc chắn là hắn ta đã nghe ra sếp của chúng ta là nhân vật lợi hại, đoán ra có thể sếp đã có đề phòng, cho nên mới biết khó mà lui!”
“Chính xác!” Triệu Ngọc có vẻ tiếc nuối nói: “Nếu sớm biết vậy thì tôi đã không nói nhiều như thế rồi! Cứ dẫn hắn ta vào Cục Cảnh sát, nói không chừng giờ đã bắt được hắn ta rồi!”
“Dù thế nào đi nữa...” Miêu Anh nói: “Chúng ta cũng không thể để Lương Nghị Lực uy hiếp chúng ta như một âm hồn được, đội trưởng Lý, việc này không phải là nhỏ, chúng ta phải giới nghiêm cả thành phố, điều tra kỹ càng, không thể buông tha bất kỳ chỗ nào!”
“Chuyện này... Tôi đã đệ đơn xin rồi...” Đội trưởng Lý khó xử nói: “Tôi thấy... Hay là mọi người liên hệ với lãnh đạo thử xem!”
“Sao hả, lại còn vì chuyện thành phố du lịch hả? Không thể nào, nhân viên cảnh sát cũng bị giết rồi, đó là một tên tội phạm cực kỳ hung ác đó!” Miêu Anh không thể hiểu nổi mà lắc đầu trách cứ: “Hắn ta có thể giết người bất cứ lúc nào!”
“Ông không nghe thấy hắn ta nói với tổ trưởng Triệu trong điện thoại như thế nào sao? Nếu không đưa đầu lâu cho hắn ta thì mỗi giờ, hắn ta sẽ giết một người! Hậu quả này, đơn vị cấp thành phố, đơn vị cấp tỉnh các ông đảm đương nổi không?”
“Chuyện này... Tôi...” Lý Nghiên Hiệp á khẩu không trả lời được.
“Tổ phó Miêu!” Triệu Ngọc vội vàng nói: “Em đừng làm khó dễ đội trưởng Lý nữa, quyền quyết định đâu nằm trong tay của ông ấy! Nghe anh, bây giờ em hãy nhanh chóng trình xin lên Tổng cục Hình sự để lên kế hoạch khẩn cấp, dù sao cũng không chậm trễ bao lâu!”
“Đúng đúng đúng...” Lý Nghiên Hiệp gật đầu như trút được gánh nặng.
“Đội trưởng Lý!” Triệu Ngọc lại nói: “Chuyện cấp trên, chúng tôi sẽ phụ trách phối hợp. Nhưng mà việc giới nghiêm cả thành phố vô cùng cần thiết, căn cứ vào phân tích trước mắt của tôi, tên Lương Nghị Lực này mà không có xương đầu thì sẽ không dễ dàng rời khỏi Hải Lan đâu.”
“Cho nên, chúng ta cần phải hạn chế tự do của hắn, không thể để giống như hôm nay, thậm chí có thể uy hiếp Cục Cảnh sát chúng ta! Nếu như để cho hắn ta thực hiện được thì tất cả chúng ta sẽ biến thành trò cười ngay!”
“Đúng, tôi hiểu, tôi hiểu rồi!” Đội trưởng Lý gật đầu nói: “Bây giờ tôi đi kiểm tra Cục Cảnh sát, bảo đảm an toàn của chúng ta trước rồi tính sau!”
Nói xong, đội trưởng Lý lập tức dẫn người của ông ta xuống tầng.
Sau đó, Triệu Ngọc lại bàn bạc với người phụ trách đội đặc công, để cho bọn họ xác nhận thân phận của từng đội viên đặc công, sau đó tiếp tục canh gác bảo vệ phòng khám nghiệm tử thi.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng tất cả mọi chuyện, các thành viên của tổ điều tra đặc biệt mới quay lại văn phòng, tiếp tục điều tra vụ án. Vì đề phòng lỡ như, Triệu Ngọc vẫn để Nhiễm Đào ở lại bên cạnh pháp y Cao và Trương Bồi Bồi.
“Thật không thể tin nổi, một mình hắn ta lại khuấy đảo chúng ta long trời lở đất thế này!” Thôi Lệ Châu không phục, nói: “Tôi thật muốn lập tức bắt lấy hắn ta, sau đó quan sát cho kĩ, rốt cuộc hắn ta là thần thánh phương nào? À... Không, là yêu nghiệt phương nào?”
“Nói như vậy...” Tăng Khả chỉ vào màn hình lớn, nói: “Manh mối để lại trong nhà đá cũng chỉ là hỏa mù thôi hả? Hắn ta chỉ là muốn dụ chúng ta rời đi sao?”
“Chưa chắc...” Triệu Ngọc nhíu chặt mày, phân tích: “Lương Nghị Lực biết rõ, chúng ta không thể nào trả xương đầu lại cho hắn ta được, nhưng hắn ta vẫn chỉ dẫn cho chúng ta tìm đến thi thể trong nhà đá, chuyện này... Chỉ sợ không đơn giản như vậy thôi đâu!”
“Đúng thế.” Miêu Anh nói: “Trong điện thoại, không phải Lương Nghị Lực có nói với anh rằng trò chơi mới vừa mới bắt đầu thôi sao?”
“Vậy thì đến đây đi, lady and gentlemen!” Triệu Ngọc chỉ vào hình ảnh hiện trường, nói: “Phát huy sự thông minh tài trí của mọi người, để xem tên Lương Nghị Lực này rốt cuộc đã để lại… câu đố gì cho chúng ta?”