Mười giờ sáng hôm sau, ngoài cửa tòa biệt thự ven biển nào đó ở ngoại ô phía Tây thành phố Hải Lan.
“Phải.” Triệu Ngọc ngồi trên ghế lái của một chiếc xe cảnh sát, nói với Miêu Anh qua điện thoại: “Bất kể là lãnh đạo nào đến, em cứ toàn quyền tiếp đãi là OK rồi, em hiểu rõ anh mà, anh thật sự không muốn tiếp xúc với họ!”
“Triệu đại thần thám anh đây nổi tiếng như vậy, kiểu gì cũng phải ra vẻ tí! Thị trưởng rồi các ông quan lớn gì đó, để bọn họ xếp hàng đợi lấy số trước đi!”
“Được rồi, thật là phục anh rồi!” Miêu Anh bất đắc dĩ nói: “Có lẽ em bị bệnh nặng lắm rồi, sao em lại có thể thích kiểu người kiêu ngạo vô sỉ như anh chứ! Ài!”
Trong lúc than thở, tiểu thư Miêu cúp máy.
Bỏ điện thoại vào trong túi, Triệu Ngọc không vội xuống xe mà cầm ly Coca lên uống vài hớp. Trong lòng còn đang hồi tưởng lại dư vị đại chiến ba trăm hiệp tối qua, chỉ cảm thấy còn chưa thỏa mãn, hồi tưởng vô hạn...
Hồi tưởng chừng mười phút, uống hết Coca, hắn lại liếc nhìn hệ thống trong đầu, vừa nhìn thấy khu vực bốc quẻ vẫn màu xám, hắn không khỏi cảm thấy hơi đáng tiếc.
Nếu như lần này phá vụ án bộ xương trắng cũng có thể bốc quẻ, thì mình bây giờ ngoại trừ có thể nhận được lượng lớn đạo cụ, có lẽ cũng có thể tích đủ điểm tích lũy, có thể nâng cấp hệ thống lần nữa nhỉ?
Chỉ đáng tiếc, hệ thống vẫn đang trong trạng thái cooldown, cách thời gian rã đông còn hơn một tuần. Mà trên thanh tích điểm, bởi vì hắn lại dùng hơn 1000 điểm tích lũy nên khoảng cách nâng cấp hệ thống lại càng xa xôi.
Chỉ mong... Triệu Ngọc hy vọng vụ án lần sau có thể đợi đến khi hệ thống rã đông rồi hẵng đến!
Nghĩ đến đây, hắn mở cửa xe, đi đến cửa biệt thự.
Lúc này, trong và ngoài cửa có đậu mấy chiếc xe cảnh sát, rất nhiều cảnh viên đang ra ra vào vào ở cửa, vô cùng bận rộn.
Chủ nhân của tòa biệt thự này chính là thủ lĩnh của Răng Rắn - Abby Kula, cũng chính là ông chủ Mã mở hội quán kia.
Sở dĩ hôm nay Triệu Ngọc lựa chọn đến nơi này không phải vì hắn muốn đến, mà là bị đặc công Tiêu Hàng gọi đến. Tiêu Hàng nói trong điện thoại rằng muốn gặp mặt để trao đổi vài chuyện.
Triệu Ngọc hiểu, đội trưởng đội đặc công tìm hắn nói chuyện, nhất định không phải chuyện nhỏ gì. Cho nên hắn mới từ chối cuộc gặp mặt với lãnh đạo địa phương và đến nơi này.
“Chào thần thám Triệu!”
“Yo, Triệu đại thần thám, ngài đến rồi à?”
“Thần thám Triệu, tôi có thể chụp ảnh với ngài không?”
“...”
Hiện nay, cùng với việc điều tra phá vụ án bộ xương trắng, Triệu Ngọc đã trở thành người nổi tiếng của giới cảnh sát Hải Lan, tất cả những cảnh viên nhìn thấy hắn đều cung kính mà chào hỏi hắn, thậm chí còn có người chủ động tìm hắn chụp ảnh chung để lưu niệm.
Có điều, cảnh viên muốn chụp ảnh chung với hắn kia vừa mới rút điện thoại ra thì lại nhìn thấy trong sân có một người bước nhanh đến, đành phải nhanh chóng cất điện thoại vào túi, thành thật mà đi làm việc.
“Lão Triệu, mặt mũi của anh cũng lớn thật!” Người bước nhanh đến kia chính là Tiêu Hàng đang quấn băng trên vai, anh ta ra cửa tiếp đón, vừa gặp mặt liền nói với Triệu Ngọc: “Anh đã đến từ lâu rồi mà cả buổi trời mới xuống xe, có phải là đang đợi tôi đích thân tiếp đón hay không?”
“Ăn sáng mà!” Triệu Ngọc đi đến, vỗ vào phía vai lành lặn của Tiêu Hàng, thẳng thắn nói: “Có điều, anh đừng có thấy sang bắt quàng làm họ với tôi nhé, tôi chính là Triệu đại thần thám đại danh đỉnh đỉnh, người gặp người yêu, anh gọi tôi là lão Triệu có thích hợp không đấy?”
“Hơn nữa, mặc dù tôi có công lao lớn, cấp bậc cao, nhưng tuổi vẫn còn trẻ, nếu bị gọi là lão Triệu thì tôi sẽ nổi bão đấy!”
“...” Tiêu Hàng xấu hổ.
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc lại vỗ vai anh ta, ngửa mặt lên trời mà cười lớn: “Tôi nói đùa thôi mà! Anh không nhìn ra à! Ha ha ha...”
Điệu cười điên cuồng của Triệu Ngọc nháy mắt chèn ép khiến khí chất của Tiêu Hàng vỡ vụn. Đối với vị đội trưởng đội đặc công vốn tâm cao khí ngạo này, cho đến giờ chưa từng kiêng kỵ ai như kiêng kỵ Triệu Ngọc.
“Được rồi, Triệu đại thần thám, chúng ta vẫn nên vào trong nói chuyện đi! Hôm nay, tôi thực sự không thể thoát thân.” Tiêu Hàng chỉ vào bả vai bị thương của mình: “Tôi còn không rảnh đến bệnh viện thay thuốc nữa đây này!”
“Bằng không, tôi đã đích thân đến tìm anh rồi, sao có thể làm phiền Triệu đại thần thám anh đích thân chạy đến đây một chuyến chứ!”
“Không sao, không sao đâu!” Triệu Ngọc vội xua tay, tâm tình vui vẻ chỉ vào biệt thự trước mắt và nói: “Tôi đang muốn tìm anh tư vấn, dựa theo pháp luật thì đợi khi vụ án kết thúc, có phải tòa biệt thự này của Abby Kula sẽ bị mang ra đấu giá không?”
“Tòa biệt thự này quá đẹp.” Triệu Ngọc kề sát tai Tiêu Hàng, thần thần bí bí nói: “Đợi khi nào đấu giá, anh bán rẻ chút cho tôi là được rồi!”
“...” Mặt Tiêu Hàng đen như than, vẻ mặt khó chịu, nói: “Đừng đùa nữa, chuyện đấu giá không thuộc về quyền quản lý của tôi! Tôi thấy chúng ta vẫn nên bàn chuyện chính đi!”
Nói xong, Tiêu Hàng dẫn Triệu Ngọc vào biệt thự, đi đến đại sảnh được trang trí xa hoa.
Vào giờ phút này, trong đại sảnh là một màn bận rộn, các cảnh viên đang chăm chú lục soát và lật tìm thứ gì đó.
Trong số đó, Triệu Ngọc còn nhìn thấy vài người quen, những người đó đều là đặc công dưới trướng Tiêu Hàng. Do lúc ở Phụng bình, hắn từng ẩu đả với họ một trận, cho nên sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc, ánh mắt của họ đều tránh né, vẫn còn vẻ khiếp sợ.
“Nào, đến đây đi!” Tiêu Hàng dẫn Triệu Ngọc đến một góc của đại sảnh, nhỏ giọng nói với hắn: “Thần thám Triệu à, về vụ án bộ xương trắng lần này, chắc hẳn anh cũng hiểu tại sao sếp Miêu lại điều tôi sang rồi chứ?”
“Đương nhiên hiểu.” Triệu Ngọc nói một cách tự nhiên: “Ông ấy sợ bảo một người mà tôi không biết tới đây sẽ bị tôi bắt nạt!”
“Khụ khụ...” Tiêu Hàng ho khan vài tiếng, nói: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng nói thẳng. Tôi biết, thân phận hiện tại của anh được xem như một nửa của phòng Đặc Cần rồi!”
“Cho nên...” Anh ta chỉ vào đại sảnh biệt thự trước mắt, nói: “Chỗ này cũng cần anh góp một ít sức đấy!”
“Chỗ này?” Triệu Ngọc nhìn thoáng qua, thấy các cảnh viên đều đang chăm chú tỉ mỉ lật tìm gì đó.
“Đối với chúng tôi mà nói.” Tiêu Hàng nói thẳng: “Thu hoạch lớn nhất trong vụ án bộ xương trắng lần này của chúng ta chính là bắt sống tên Abby Kula này!”
“Năm đó, dù sao hắn ta cũng là thủ lĩnh của Răng Rắn, chắc hẳn biết không ít tin tức quan trọng đối với chúng tôi, những tin tức này...” Tiêu Hàng nghiêm túc nói: “Không chỉ ở phương diện phạm tội thôi đâu!”
“Ồ... Tôi hiểu rồi!” Ánh mắt Triệu Ngọc sáng lên, nói: “Mục đích mà anh gọi tôi đến chính là vì muốn nói với tôi, ngoài vụ án bộ xương trắng ra, tôi lại lập một công lớn cho phòng Đặc Cần các anh?”
“Vậy còn đợi gì nữa? Còn không mau chóng xin cấp trên tặng tòa biệt thự này cho tôi là được rồi!”
“Khụ khụ khụ...” Nghe Triệu Ngọc nói vậy, Tiêu Hàng bị sặc đến mức thiếu chút nữa là ngất, anh ta nhanh chóng kéo vai Triệu Ngọc và nói: “Triệu đại thần thám, đừng đùa nữa, tôi tìm anh đến đây, thật sự là có chuyện quan trọng cần thương lượng!”
“Tôi biết.” Triệu Ngọc mỉm cười: “Anh đã nói đến mức này rồi, sao tôi có thể không hiểu chứ? Không phải anh muốn tôi giúp anh tìm hiểu tên Abby Kula này sao?”
“Nếu đã bắt được thứ gì thì phải nắm chặt lấy, dùng hết sức đào toàn bộ bí mật của hắn ta ra phải không?”
“Ừm... cũng gần như vậy, gần như vậy!” Tiêu Hàng nhanh chóng lau mồ hôi, giải thích: “Abby Kula đã khai báo hành vi phạm tội của hắn ta, cũng đã thừa nhận thân phận của hắn ta rồi, nhưng chuyện liên quan đến tổ chức Răng Rắn thì hắn ta lại không nhắc đến một lời, không nói gì cả!”
“Hơn nữa, nghe ý của hắn ta thì có vẻ hắn ta không sợ gì cả!”
“À...” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Hiểu rồi, nhất định là giống như Tịch Không, muốn kéo dài để ra điều kiện với chúng ta, muốn làm người làm chứng gì gì đó nhỉ?”
“Không đơn giản như vậy đâu!” Tiêu Hàng nói nghiêm túc: “Tên Abby Kula này có thể không bị thương chút nào mà thoát thân trong đợt thanh tẩy lớn ấy, nhất định có bản lĩnh bảo vệ tính mạng.”
“Dựa theo khẩu cung của Tịch Không, ông ta nghi ngờ Abby Kula có mối quan hệ rất lớn trong việc Răng Rắn bị tiêu diệt năm đó!”
“Cho nên, chúng ta có lý do để hoài nghi trên tay hắn ta nhất định có thứ vô cùng hữu ích!”
“So với Tịch Không, Abby Kula xảo quyệt hơn nhiều.” Tiêu Hàng lo lắng nói: “Tôi thấy, hắn ta muốn dùng tin tức của mình để đổi lấy tự do!”
“Chuyện này không thể được!” Triệu Ngọc cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân mà Tiêu Hàng sốt ruột: “Thằng cháu trai này giết người như ngóe, tội ác tày trời, nếu như chúng ta làm giao dịch với hắn ta thì chẳng phải đã làm những người chết vô tội ấy phải thất vọng rồi à?”
“Cho nên...” Tiêu Hàng lại chỉ vào đại sảnh lần nữa.
“Cho nên...” Triệu Ngọc tiếp lời: “Chúng ta phải lợi dụng tài nguyên có hạn, tìm ra những thông tin mà hắn ta cất giấu!”