Triệu Ngọc nói xong câu này, những cảnh sát điều tra có mặt đều đồng loạt kêu lên đầy kinh ngạc, mặt mũi tất cả đều trắng bệch!
“À... Xin lỗi, mọi người đừng có hiểu lầm!” Triệu Ngọc ý thức được lời nói của mình không đúng, vội giải thích: “Lúc ấy đội trưởng Miêu kéo quần lên xong rồi tôi mới cắn vào! Cắn vào quần áo! Các người làm ơn đừng có hiểu lầm!”
Ồ...
Trong phòng lại vang lên tiếng kêu kinh ngạc, mặt mũi đám cảnh sát điều tra chuyển từ trắng sang xanh!
Tiếng kêu này vừa dứt, trong phòng yên ắng trở lại!
Còn Miêu Anh thì sớm đã tức giận đến mức bờ môi chuyển thành màu xanh mét, cả người run run...
Nhớ lại cảnh long hổ đại chiến trong trường cảnh sát, Miêu Anh không bao giờ muốn người ta nhắc đến chuyện này, nhất là cảnh bị tụt quần và bị cắn. Nhưng Triệu Ngọc chẳng những không ngần ngại kể ra, hơn nữa còn ở ngay trước mặt đồng nghiệp cùng đội với cô, làm sao cô có thể bình tĩnh được?
Giờ phút này, cô hận không thể lật bàn lên đánh Triệu Ngọc một trận cho hả giận! Thế nhưng... đây là một bữa tiệc ăn mừng, Triệu Ngọc lại là đại biểu của phân cục đối tác, nếu thật sự đánh hắn thì chuyện này phải ăn nói sao với mọi người đây.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Miêu Anh lựa chọn đè nén ngọn lửa giận đang hừng hực kia lại, chậm rãi ngồi xuống.
Nhưng mà, Triệu Ngọc lại dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra, vẫn thưởng thức đồ ăn trên bàn ngon lành. Những lời vừa rồi, là do hắn cố ý nói ra! Hừ! Cái này gọi là có qua có lại, đâu có ai quy định là chỉ cho đội trưởng Miêu cô “khen” tôi, còn tôi thì không được “khen” cô đâu?
Nhìn thấy bộ dáng đáng ghét khiến người ta ngứa tay muốn đánh kia, Miêu Anh hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói với đám cảnh sát điều tra: “Được rồi, cơm cũng ăn no rồi, chúng ta đến quán karaoke Lục Âm quẩy đi! Mọi người đến đó đặt một phòng lớn trước, tôi thanh toán hóa đơn ở đây rồi đến sau!”
Mấy cảnh sát kia theo bản năng cảm thấy có chuyện không ổn, tiểu Trương vội cúi đầu hỏi: “Đội trưởng...”
“Mọi người đi mau đi!” Miêu Anh khoát tay: “Lát nữa tôi và cảnh sát Triệu sẽ đến sau!”
Mấy cảnh sát điều tra hiểu rõ tính tình của Miêu Anh, ai cũng không dám tiếp tục khuyên giải, tất cả đều đi ra bãi đỗ xe.
Sau khi bọn họ đi hết, lúc này trong gian phòng chỉ còn lại hai người Miêu Anh và Triệu Ngọc.
Tất nhiên Triệu Ngọc không phải là kẻ ngu, hắn đã sớm nhìn ra Miêu Anh tức giận đến mức không thở nổi, nhưng hắn cũng không biết phải làm gì tiếp theo, cho nên lựa chọn giả bộ không biết gì, nói: “Được rồi, đội trưởng Miêu, tôi ăn no rồi! Tôi cũng chưa từng đến quán karaoke Lục Âm bao giờ! Có xa không?”
Rắc rắc...
Nắm đấm của Miêu Anh phát ra tiếng răng rắc đáng sợ, cô nện bước đến trước mặt Triệu Ngọc, gằn từng chữ nói: “Triệu Ngọc! Cút được bao xa thì cút ngay cho tôi! Sau này tôi không muốn nhìn thấy anh nữa! Cút!!”
“Hả?”
Mặc dù trong lòng Triệu Ngọc đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng nhìn thấy bộ dáng trở mặt vô tình của Miêu Anh, lửa giận trong người hắn cũng bốc lên theo, trả lời với vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Đội trưởng Miêu, cô nói như vậy là không đúng rồi! Chủ đề đó là do cô nhắc đến trước, bây giờ chơi không nổi, cô lại giận, đây là đạo lý gì?”
Ai ngờ, Triệu Ngọc còn chưa nói xong, Miêu Anh lại không muốn nói nhảm với hắn thêm nữa, bèn kéo rèm đi ra ngoài.
Triệu Ngọc cũng đi ra theo, thấy Miêu Anh đã đến trước quầy tính tiền. Ở đó rất đông người, đông đến nỗi thậm chí phải xếp thành một hàng dài, xem ra Miêu Anh phải đứng đó đợi một lát mới tới lượt!
“Hừ, còn muốn tôi cút đi, sao cô không cút trước đi?” Triệu Ngọc lẩm bẩm một câu. Nếu như lúc này mình đi đến tiếp tục lý luận với cô ta thì mất mặt quá.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc chỉnh lại quần áo một chút rồi sải bước đi ra khỏi nhà hàng, bước ra ngoài sân.
Chậc chậc...
Hắn nhìn xung quanh một chút, lúc này mới phát hiện chỗ này cách nội thành rất xa, mà ở quanh đây cũng không có taxi, nếu không có ai cho quá giang thì xem ra đêm nay không thể trở về!
Mẹ nó...
Triệu Ngọc càng nghĩ càng thấy giận. Vậy là sao!? Hừ, một câu không muốn nhìn thấy tôi thì muốn đuổi tôi đi sao?
Thật ra, ngoại trừ tức giận, trong lòng Triệu Ngọc còn có một chút mất mát, bởi vì hắn không muốn thật sự đoạn tuyệt với Miêu Anh. Trên người cô có thứ gì đó đã hấp dẫn hắn rất nhiều.
Có điều, chính hắn cũng chưa nhận ra thôi!
Không có taxi, chỉ có thể dùng DIDI để gọi xe thôi! Hay là... Triệu Ngọc nhìn chiếc Phaeton của Miêu Anh, trong lòng suy nghĩ, hay là... mình nấp sau xe cô ấy, chờ một lát thừa dịp Miêu Anh mở cửa xe thì lẻn lên!?
Ai ngờ, lúc Triệu Ngọc đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên nhìn thấy có hai người ngồi tại bàn nhỏ kế bên chiếc xe, bọn họ vừa ăn xiên nướng vừa uống rượu.
Hai người này tuy là nam, nhưng cả hai đều để tóc dài, một người béo một người gầy. Trên cánh tay của hai người đều có hình xăm, thoạt nhìn có vẻ lưu manh, có lẽ đều là những tên côn đồ nơi này.
Hiện giờ, hai người đó đã uống say bí tỉ rồi, ngồi đó tán gẫu.
Vừa nhìn thấy họ, Triệu Ngọc lập tức nảy ra một ý định xấu xa! Hắn nhìn vào xe của Miêu Anh, lại nhìn hai người kia, khóe miệng hơi nhếch lên, phát ra tiếng cười lạnh nham hiểm.
Hắn móc ra một trăm tệ, sau đó đi thẳng tới chỗ hai người.
“Này, hai chú em uống vui quá ha! Ha ha...” Triệu Ngọc giả vờ như mình cũng bị say, loay hoay đập một trăm tệ kia xuống chiếc bàn đang để xiên nướng: “Ầy, hai anh có thấy chiếc Phaeton đó không?” Hắn chỉ vào xe Miêu Anh: “Nếu người nào dám đến tè vào chiếc xe đó, một trăm tệ này sẽ thuộc về người đó!”
“Mẹ mày!” Tên béo tóc dài trừng Triệu Ngọc một cái, mắt say lờ đờ, mơ màng rống lên một câu: “Mày bị bệnh à? Đồ điên!”
Lần này, hai tên tóc dài liếc nhìn nhau một cái, ánh mắt hơi thay đổi.
“Này! Mày...”
Tên gầy tóc dài kia vừa hé miệng muốn nói chuyện, Triệu Ngọc lại đập “bốp” xuống thêm một tờ nữa.
“...” Ánh mắt của hai người đã dần chuyển sang ba tờ tiền kia, trong lòng lúc này hơi lay động.
Triệu Ngọc là một tên cáo già, nhìn thấy hai người đã mắc câu, hắn bỗng rút tiền lại, nói: “Không dám thì thôi! Xem như nãy giờ tôi chưa nói gì cả, đi đây!”
Nói xong, hắn quay người định đi gấp.
Kết quả, tên gầy tóc dài kia lập tức kéo hắn lại, mà tên mập thì bước nhanh đến chiếc ô tô Phaeton kia!
Hừ!
Triệu Ngọc hài lòng gật đầu, lại đặt tiền trở lại bàn.
Lúc này, tên mập kia đi đến phía trước chiếc xe thì quay đầu quan sát xung quanh một lượt, sau khi thấy không có người nào khác, gã bắt đầu cởi quần đi tiểu!
Triệu Ngọc vốn muốn chờ tên đó tiểu xong, nhưng quay đầu lại thì vừa khéo phát hiện Miêu Anh đã tính tiền xong và đang đi tới đây!
Chết cha, trong lòng Triệu Ngọc hồi hộp, nhanh chóng bỏ lại ba trăm tệ, xoay người rời đi.
Hắn tăng tốc sải bước, chạy dọc theo bức tường ngoài sân, ai ngờ chưa nhích được mười mét thì đã nghe thấy tiếng hét của Miêu Anh: “Này! Sao anh lại... A! Tên khốn!!!”
Bốp...
A...
Một tiếng tát giòn tan vang lên, sau đó là tiếng kêu thảm của tên mập kia.
“Tên khốn! Đồ xấu xa!” Miêu Anh nổi giận thật rồi, vừa ra tay tát người “bốp bốp” mấy cái, vừa nổi giận hét lên, thậm chí thanh điệu cũng biến đổi: “Tên khốn! Hôm nay không liếm sạch sẽ chiếc xe này cho tôi thì đừng có mơ mà về!”
Phù...
Triệu Ngọc thở phào ra một hơi, trong lòng nghĩ, may là không bị Miêu Anh bắt gặp, nếu để cho cô ta biết là do mình mào đầu thì hôm nay coi như toi đời thật rồi!
Lúc đầu, Triệu Ngọc còn muốn quay đầu xem thử, nhưng lại sợ bị Miêu Anh nhìn thấy, cho nên hắn chỉ vội vàng cúi đầu tiếp tục đi ra ngoài.
Chưa đi được mấy bước, sau lưng lại truyền đến tiếng la hét của tên gầy kia: “Này? Cô kia, sao lại ra tay đánh người? Có chuyện gì thì ba mặt một lời nói cho rõ ràng, cô đánh người là sao? Ê... Ê? Cô muốn làm gì? Á á á...”
Bốp...
Bịch...
Sau đó là hàng loạt tiếng động vang lên, tên gầy kia cũng phát ra tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt! Có thể thấy được gã đã bị Miêu Anh đánh còn thảm hơn cả bạn mình!
“Bớ người ta! Đánh người kìa! Bớ người ta... A...”
Sau khi bị ăn đòn, cũng không biết là tên nào trong hai người kia hét lên, kết quả, mấy người đang ăn xiên nướng ở con hẻm đối diện cũng xông qua đây.
Một lát sau, ở chỗ của Miêu Anh lại vang lên tiếng đánh đấm “bốp bốp”.
Triệu Ngọc nhướng mày, lúc này mới nhịn không được quay đầu lại xem tình hình, chỉ thấy dưới ánh đèn lờ mờ, người người nhốn nháo, lúc này Miêu Anh đã bị rất nhiều người vây lại.
Chậc chậc...
Ý định ban đầu của Triệu Ngọc, chính là định dùng ba trăm tệ thuê người trêu chọc Miêu Anh, nhưng không ngờ rằng sẽ xảy ra cục diện như bây giờ! Nếu còn tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ không dễ giải quyết cho mà xem!?
Ai ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc đang suy nghĩ nên làm thế nào cho phải thì một cái cửa cuốn bên cạnh hắn bỗng nhiên mở ra, năm sáu tên có bộ dáng như lưu manh đột nhiên chạy ra!
Chắc là trước đó mấy người này chơi mạt chược trong phòng, thậm chí vẫn còn một đống tiền mặt đặt ở trên bàn mạt chược đó! Trong năm sáu người này, một gã có vết sẹo do bị chém ở trên mặt hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?”
Một người khác vội nói: “Vừa nãy tôi mới nghe tiếng la của thằng Cao, không biết có phải là nó bị người ta đánh không? Mau đi xem thôi!”
Triệu Ngọc liếc nhìn bên trong căn phòng, phát hiện trừ cái bàn mạt chược ra, trong phòng còn có rất nhiều hòm lớn chất đống, bên trên cái hòm đó đều là chữ Hàn Quốc, có cái còn có hình điện thoại. Trong những cái hòm đã bị mở ra cũng có thể thấy rõ là chứa rất nhiều dây sạc điện thoại và một số sản phẩm điện tử khác như tai nghe.
Dựa vào kinh nghiệm của kiếp trước, Triệu Ngọc chỉ liếc mắt một cái là đã nhìn ra được, căn phòng này chắc chắn có vấn đề, không phải buôn lậu thì là sản xuất hàng nhái. Nếu không, tại sao lại cần nhiều người trẻ tuổi khỏe khoắn trông giữ làm gì.
Nhìn thấy Triệu Ngọc đang đi đến gần, tên mặt sẹo quát một tiếng: “Ê! Nhìn gì?” Sau đó, gã nhanh chóng ra lệnh cho người ở đằng sau đóng cửa lại, cửa cuốn rầm rầm rơi xuống.
“Đại ca, hình như bên kia đánh nhau thật rồi!” Có người chỉ vào bên Miêu Anh, nói.
“Đi! Chúng ta qua đó xem sao!”
Tên mặt sẹo ra lệnh, đám người liền xông tới ồ ạt!
Chết rồi, bà nội nó...
Không được!
Tim Triệu Ngọc đập đánh “thịch” một cái, lần này... lớn chuyện rồi!!!