Cuồng Thám

Chương 147: Chương 147KHÔNG KÌM LÒNG NỔI





Nhìn thấy có nhiều người xông đến phía Miêu Anh, Triệu Ngọc càng cảm thấy chuyện này không ổn! Hắn biết rõ, lần này, mình chơi hơi lố rồi!

Trong lúc lo lắng, hắn vội vàng xoay người chạy ngược lại, muốn quan sát tình huống bên Miêu Anh có ổn không?

Còn chưa đến gần bãi đậu xe, hắn liền nghe thấy trong đám người đó có kẻ hô to: “Mẹ nó, con ả này đánh ghê thật! Anh em, không được để cho ả chạy thoát! Xông lên!”

“Nhanh, lấy đồ nghề theo!” Một tên khác gào lên thật to: “Đánh chết cho tao!”

Mẹ nó!

Triệu Ngọc thầm mắng một tiếng, vội vàng bước nhanh hơn. Hắn càng đến gần, tiếng đánh nhau càng thêm kịch liệt. Mười mấy người bao vây Miêu Anh ở giữa, dưới ánh đèn lờ mờ, Triệu Ngọc chỉ có thể nhìn thấy đầu người nhoáng qua, đấm đá thoăn thoắt, nhưng lại không thấy được tình trạng hiện giờ của Miêu Anh.

Thật ra thì, Miêu Anh thân là cảnh sát, nếu như cô nói ra thân phận của mình, có lẽ tình cảnh có thể dễ khống chế hơn một chút. Nhưng mà, Triệu Ngọc chỉ có thể nghe được tiếng kêu đau của người nào đó, chứ không hề nghe được tiếng của Miêu Anh!

Bịch!

Một tên côn đồ từ trong đám người bay ngược trở ra, vừa vặn ngã xuống bên chân Triệu Ngọc. Tên côn đồ ngã ngửa ra, liên tục hộc máu, cảm thấy không cam lòng nên luôn miệng chửi mắng.

Triệu Ngọc thấy không có ai nhìn qua đây, liền giơ chân đá một cú vào mặt của tên đó, khiến gã lập tức ngất đi.

Chậc chậc...

Triệu Ngọc đứng ở một chỗ cao nhón chân quan sát, khó khăn lắm mới từ khe hở nhỏ xíu kia nhìn thấy bóng dáng của Miêu Anh. Chỉ thấy cô vẫn ngang nhiên không sợ hãi, gặp người nào đánh người đó!

Nhưng, hảo hán khó ngăn nổi người nhiều, Miêu Anh có đánh giỏi cỡ nào đi nữa, cũng không thể một thân một mình địch lại nhiều người như vậy! Trong lúc bị vây đánh, động tác của cô đã biến đổi, thân thể lảo đảo, chắc cũng đã trúng không ít đòn của đối phương!

Mẹ nó!

Triệu Ngọc bỗng nhiên sợ hãi, vội vàng xông thẳng vào trong đám người.

Ngay lúc này, có một tên côn đồ cầm một cái ghế sắt định đập vào đầu của Miêu Anh. Trong khi đó, cô đang đưa lưng về phía gã, nếu như cái ghế này đập trúng đầu của cô, hậu quả khó mà lường được.

Triệu Ngọc gào lên một tiếng, dùng bả vai đụng mạnh vào kẻ đó, khiến gã bay thẳng ra ngoài. Bởi vì lực của hắn vừa nhanh vừa mạnh, nên tên đó còn đụng ngã không ít đồng bọn của mình!

Triệu Ngọc lanh tay lẹ mắt, nhặt chiếc ghế lên, nhanh chóng đập vào những kẻ ngã dưới đất! Một tiếng “bốp” vang lên, có tiếng kêu thảm thiết phát ra giữa đám người.

Do địch ở phía sau lưng đột nhiên ít đi, Miêu Anh đưa tay bắt lấy một nắm tóc của tên ở trước mặt mình, kéo đến trước ngực, đồng thời thúc đầu gối vào người gã. Gã ta ngã ngửa bay ra, cuối cùng rơi xuống thùng xe của một chiếc xe đậu gần đó.

Ngay sau đó, chân Miêu Anh quét qua nhanh như gió lốc, đá bay thêm hai người ra ngoài.

Bên Triệu Ngọc cũng không rảnh rỗi chút nào, sau khi đánh ngã một người nữa, hắn sải bước vọt tới bên cạnh cái bàn mà trước đó hai tên tóc dài ngồi ăn xiên nướng, chộp lấy lò nướng vẫn còn than đốt bên trong, hất về phía đám người đó!

Bị than đỏ ở nhiệt độ cực cao hất vào, cả đám người lập tức kêu gào thê thảm.

Nhưng mà, lúc ấy Triệu Ngọc không cầm đúng vị trí, “xèo” một tiếng, tay hắn cũng bị bỏng bởi lò nướng kia.

Hu hu hu...

Triệu Ngọc bị bỏng đau đến mức lè lưỡi, vội vàng vứt bỏ lò nướng đi.

Lúc này, cuối cùng bọn côn đồ cũng kịp phản ứng lại, nhận ra Triệu Ngọc là địch, ngay lập tức có mấy người xông đến chỗ hắn. Hắn dứt khoát vớ luôn cái bàn, đập thẳng vào đối phương!

Cạch!

Bốp!

Ai da!

Bịch...

Trong nháy mắt, mấy kẻ nhào tới đã bị Triệu Ngọc đập ngã. Bởi vì dùng lực quá mạnh, chiếc bàn kia chẳng những bị biến dạng, mà thậm chí còn gãy ra từng mảnh!

Nhưng, lúc này những kẻ vừa rồi bị bỏng cũng đã bò dậy, xông về phía Miêu Anh và Triệu Ngọc một lần nữa.

Triệu Ngọc không có vũ khí, lúc này hắn hét lớn một tiếng, tay không xông tới, “bốp bốp” tung ra hai quyền, đánh ngã hai tên!

Nhưng địch lại quá đông, chẳng mấy chốc đã vây kín xung quanh hắn. Trong lúc đánh đấm hỗn loạn, cánh tay và sau lưng hắn đều bị trúng đòn.

Bên này Miêu Anh mới vừa đập gãy mũi của một tên nào đó, lại bị một người khác đụng vào phải lùi lại phía sau. Không ngờ, cô lại vừa vặn lui đến bên cạnh Triệu Ngọc.

Có lẽ Miêu Anh đánh hăng quá, sau khi lưng đụng phải Triệu Ngọc, cô nhìn cũng không thèm nhìn, lập tức xoay người đấm một cú, vừa vặn đập trúng mặt của Triệu Ngọc!

Ai da!

Triệu Ngọc bụm mặt cúi xuống, lập tức bị đám du côn kia ào lên áp chế!

Chết cha!

Miêu Anh nhận ra mình đã đánh nhầm người. Cô thấy bọn côn đồ khua nắm đấm loạn xạ lên người Triệu Ngọc liền muốn chạy đến giải vây, nhưng lại bị hai tên từ đâu xông đến ngăn trở.

Có điều, Triệu Ngọc không cần người khác hỗ trợ, hắn giống như một vũ trụ nhỏ bỗng nhiên bùng nổ, đứng bật dậy từ trong cơn mưa đấm đá ấy. Hắn dùng ót sau đụng ngã một người, sau đó vơ lấy cổ áo của tên nào đó nhấc ngang lên!

“Bà nội tụi bây chứ cái bọn khốn nạn...” Triệu Ngọc thét to một tiếng, lại dùng tên này làm vũ khí, lập tức đánh ngã được một đống người xung quanh!

Nhưng mà, tên mặt sẹo kia cũng không phải là dạng vừa, gã canh đúng thời cơ vọt lên, từ phía sau kìm cổ Triệu Ngọc lại.

Triệu Ngọc lắc lư người định hất gã ra, nhưng tên này hình như cũng có tập võ, gã dùng đầu gối tì vào bắp đùi Triệu Ngọc, khiến hắn không thể làm gì được.

Lúc này, mấy tên côn đồ khác lại bò dậy xông về phía Triệu Ngọc, đấm đá hắn túi bụi. Bất đắc dĩ, Triệu Ngọc không thể làm gì khác hơn là vừa vác theo tên mặt sẹo vừa né đòn, định dùng lực mạnh hất đám người kia ra.

Trong lúc loay hoay né đòn, Triệu Ngọc vừa vặn chạy đến gần Miêu Anh. Cô mới vừa đánh gãy cánh tay của tên nào đó, ngẩng đầu một cái thấy Triệu Ngọc bị tên mặt sẹo chế ngự, lập tức hét lớn một tiếng: “Để tôi!”

Triệu Ngọc rầu rĩ! Người ở sau lưng tôi mà, sao cô đánh được mà để cô?

Ai ngờ, Miêu Anh vừa dứt lời liền bay lên đá một cú thật mạnh vào ngực của Triệu Ngọc!

Một cú này vừa nhanh vừa mạnh, hệt như sấm vang chớp giật, khiến Triệu Ngọc lập tức ngã ngửa ra đằng sau, mà tên mặt sẹo đang đeo chặt trên lưng hắn cũng ngã theo. Cuối cùng, bọn họ đụng lộp cộp vào những người khác, trong khoảnh khắc giống như rất nhiều mảnh domino lần lượt ngã xuống vậy!

Con mẹ nó!

Triệu Ngọc lửa giận phừng phừng, vừa tức Miêu Anh không nên đánh luôn cả mình, vừa tức những tên côn đồ đáng ghét này đã phá rối hết kế hoạch của mình.

Lúc này, hắn giống như một con trâu đực bị chọc điên vậy, bắt đầu phản kích mãnh liệt.

Tên mặt sẹo ở gần hắn nhất, không thể nghi ngờ đã trở thành tên xui xẻo nhất. Triệu Ngọc xoay người đè cổ gã lại, sau đó giơ nắm đấm lên liên tục nện xuống mặt gã!

Một đấm giáng xuống, máu bắn tóe tung!



Triệu Ngọc vốn chẳng có ý định dừng tay, cú này nối tiếp cú nọ, đấm sau nặng hơn đấm trước, liên tục đánh không ngừng. Mặc cho những kẻ khác đi đến đấm đá mình, Triệu Ngọc lại giống như không có cảm giác, vẫn tiếp tục đánh đến khi khuôn mặt của tên mặt sẹo sắp biến dạng, lúc này mới quay người ghìm chặt cổ một tên côn đồ khác, sau đó kéo gã chạy đi như điên. Cuối cùng, “rầm” một tiếng, hắn đập luôn đầu gã vào cửa kính xe!

Leng keng... Kính xe hơi bị vỡ rơi đầy đất, còn người thì bị Triệu Ngọc nhét luôn vào trong xe!

Triệu Ngọc đằng đằng sát khí quay người lại, con mắt trừng một cái, khiến cho đám người còn lại run lẩy bẩy. Kết quả, trong một thoáng sững sờ ấy, Miêu Anh liền lẻn đến gần như ma quỷ, nhấc chân dài đá hất lên một cái, lập tức có người bay thẳng ra ngoài.

Triệu Ngọc kêu “wow” một tiếng, dùng bả vai đè lại một tên côn đồ khác, khiêng gã giơ lên cao rồi dùng lực ném xuống. Tên đó lập tức bất tỉnh nhân sự tại chỗ, miệng sùi bọt mép!

Sau khi ném tên này xuống, những người còn đứng nổi ở đây không nhiều lắm!

Tên côn đồ nào đó định chạy trốn, bàn chân gió lốc của Miêu Anh liền quét tới, đá một cú trúng ngay mặt gã. Cùng với tiếng “bốp” vang lên giòn giã, kẻ này lập tức lật cả tròng trắng, giống như que kem bị đem ra nắng phơi vậy, té xuống co quắp.

Sau khi đứng dậy, Triệu Ngọc liền túm lấy một tên côn đồ khác, bắt đầu tát bốp bốp vào mặt tên đó...

Cùng lúc đó, Miêu Anh cũng đang túm lấy tên cuối cùng, ấn gã quỳ ngay trước mặt mình, dùng đầu gối hung hãn lên gối vào ngực gã...

Bốp, bốp, bốp...

Rầm, rầm, rầm...

Sau một trận đánh nhau dữ dội, hai người đồng thời nổi khùng, ngửa mặt lên trời thét một tiếng rồi tung ra chiêu cuối. Kết quả, hai tên côn đồ hét lên thê thảm, ngã lăn ra đất!

Nhưng Triệu Ngọc vẫn chưa hả giận, nhớ tới cú đấm ban nãy Miêu Anh tặng cho mình, lại còn đá mình một cú, hắn cảm thấy chưa thể nguôi giận. Cuối cùng, hắn vươn tay ra níu lại cánh tay của Miêu Anh, kéo cô đến trước mặt mình.

Ngay sau đó, Triệu Ngọc làm ra một hành động điên rồ mà ngay cả hắn cũng không thể hiểu nổi: Hắn đè chặt lưng của Miêu Anh rồi nhắm thẳng vào môi cô mà... Hôn xuống!!!