Cuồng Thám

Chương 148: Chương 148LÀM LẠI TỪ ĐẦU





Nụ hôn của Triệu Ngọc vô cùng bất ngờ, một nụ hôn ma xui quỷ khiến, một nụ hôn khiến ai nấy đều phải kinh hoàng!!

Lúc đầu, Miêu Anh vẫn còn cảm thấy xấu hổ về việc mình đánh lầm Triệu Ngọc, cho nên khi hắn bỗng nhiên nắm lấy cánh tay của mình, cô cũng không phản kháng.

Nhưng mà, cô có nằm mơ cũng chẳng ngờ, ở một thời điểm và địa điểm như thế này, Triệu Ngọc lại lựa chọn cách thức này để “trả thù” mình!

Trong chớp mắt, cô trở tay không kịp, bị Triệu Ngọc mạnh bạo hôn vào môi!

Hai đôi môi kề sát, bốn mắt nhìn nhau.

Một giây... Hai giây…

Đến tận giây thứ ba, Miêu Anh mới kịp phản ứng lại, lập tức đưa tay đẩy mạnh Triệu Ngọc một cái, sau đó nhấc cái chân dài của mình lên, đá hắn bay ra ngoài!

“A! Triệu Ngọc! Đồ khốn nạn! Đồ điên!!!”

Cùng với tiếng hét điên cuồng của Miêu Anh, Triệu Ngọc đụng “rầm” một cái vào cửa chiếc xe hơi bên cạnh, lực mạnh đến nỗi chẳng những đụng vỡ kính xe, thậm chí cửa xe cũng bị móp mất một mảng!

Triệu Ngọc chật vật hết cả buổi mới có thể đứng dậy khỏi chỗ bị móp ấy, sau đó ôm ngực ho khan kịch liệt!

“Khụ khụ khụ...”

Ai ngờ, giống như đến góp vui, tên mập tóc dài kia bỗng nhiên lảo đảo bò dậy từ dưới đất, vừa vặn nhìn thấy Triệu Ngọc.

“A! Là mày...”

Tên mập tóc dài kia muốn chỉ ra hung thủ gây ra vụ đánh nhau này, há miệng run rẩy chỉ ngón tay về phía Triệu Ngọc.

“Là là cái con mẹ mày...” Triệu Ngọc lập tức đá một cú qua, khiến gã ngất đi một lần nữa!

“Phù phù...”

Miêu Anh thở hổn hển, vừa lau miệng vừa dùng ánh mắt hình viên đạn trừng Triệu Ngọc.

Có lẽ là cảm thấy đuối lí, cho nên Triệu Ngọc nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, đứng đó thở hổn hển. Có điều, hắn lại đang hồi tưởng về tình cảnh vừa rồi, trong đầu toàn là hình ảnh về nụ hôn kích tình kia!

Ngay lúc này, nhóm cảnh sát điều tra trong Đội Trọng án của phân cục Nhữ Dương cũng chạy đến. Vừa nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn nơi đây, tất cả đều choáng váng.

Dựa theo suy nghĩ của bọn họ chính là, sau khi kết thúc tiệc tối, giữa Miêu Anh và Triệu Ngọc rất có thể đã xảy ra một cuộc chiến ác liệt, Triệu Ngọc thế nào cũng bị thương nặng cho mà xem!

Nhưng tình hình trước mắt lại khiến họ cảm thấy khó hiểu, chẳng những Triệu Ngọc không bị thương nặng, mà tại sao vô duyên vô cớ lại có nhiều người bị đánh vậy?

Mà tất cả mười mấy người này đều bị thương đến không dậy nổi, nằm trên đất đau đớn rên rỉ. Có một số tên đã bất tỉnh nhân sự, còn số khác thì bị đánh đến máu me đầy mặt, cánh tay lệch qua một bên!

“Đội trưởng... Chuyện này... Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Mấy cảnh sát xông đến hỏi han.

Miêu Anh lại trừng Triệu Ngọc một cái, lúc này mới nói với cấp dưới của mình: “Thông báo với công an địa phương, bắt hết đám người này lại! Bọn họ tập kích cán bộ cảnh sát, hơn nữa còn tiểu tiện lung tung!”

“Hả? Cái gì?” Mấy cảnh sát điều tra ngây ngốc: “Tiểu tiện lung tung...”

“Không phải! Khụ khụ...” Triệu Ngọc vội vàng dùng ngón tay chỉ ra xa, bổ sung vào lời Miêu Anh vừa nói: “Trong tòa nhà xa xa kia, là một ổ buôn lậu! Đây đều là những tên buôn lậu, có thể là đội trưởng Miêu vô tình phát hiện bọn chúng, cho nên bọn chúng mới đến tập kích bọn tôi!”

“Cái gì?!” Bấy giờ nhóm cảnh sát điều tra mới thấy tình hình có vẻ hơi hợp lý một chút.

Nghe xong lời của Triệu Ngọc, Miêu Anh lập tức nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ. Nếu đúng như lời của hắn, lý do đánh người của bọn họ cũng được coi như là chính đáng, bằng không, chỉ vì cái cớ tiểu tiện lung tung mà làm to chuyện, thực sự quá gượng ép.

Nhìn thấy mấy cảnh sát điều tra đang liên lạc với công an địa phương, Triệu Ngọc tranh thủ bổ sung thêm một câu: “A, đúng rồi! Những tên này ra tay rất độc ác, bọn chúng còn muốn giết người diệt khẩu nữa! Bọn chúng không đơn giản là tập kích hai người bọn tôi thôi đâu! Phải không, đội trưởng Miêu?”

Miêu Anh cắn chặt răng, trợn mắt nhìn hắn.

Mấy cảnh sát lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, không những liên hệ đồn công an mà còn báo cáo nhanh cho Cục Cảnh sát.

Chưa đến năm phút sau, liền có một số công an địa phương đến hiện trường, sau khi mở cửa cuốn ra lục soát một hồi, phát hiện bên trong đó quả nhiên đều là hàng hóa buôn lậu và hàng cấm! Lúc này một đám hơn mười tên côn đồ liền bị khống chế lại, dẫn về đồn công an.

Bước tiếp theo là giải quyết những việc liên quan. Theo như lời của công an ở địa phương đó, những người này chẳng những tham dự buôn lậu, mà trong đó còn có mấy tên dính dáng đến nhiều vụ án lừa gạt nữa, vừa lúc có thể thẩm vấn kỹ càng mọi thứ! Nơi đây lại do phân cục Nhữ Dương quản lý, nên chắc chắn những người này sẽ không có kết cục tốt đẹp gì!

Triệu Ngọc không đi cùng bọn họ về đồn công an, vừa dọn dẹp hiện trường xong là hắn liền lặng lẽ chuồn đi. Đáng lý ra, hắn là một trong những đương sự quan trọng, theo nguyên tắc thì phải đi theo về đồn để ghi chép lại lời khai, nhưng hắn cho rằng những việc nhỏ nhặt này, Miêu Anh hoàn toàn có thể tự giải quyết, vốn không cần đến hắn!

Với lại, lúc này điều hắn lo lắng nhất chính là, một khi hai tên tóc dài kia khai ra rằng hắn là kẻ đầu têu xúi họ tiểu tiện lên xe của Miêu Anh, vậy thì hắn tiêu đời thật rồi!

Cho nên, chuồn đi sớm mới là cách tốt nhất!

Cũng may, sau khi Triệu Ngọc chuồn đi, bên Nhữ Dương cũng không gọi điện đến tìm hắn nữa. Xem ra, những người kia cũng không muốn có liên quan gì với hắn nữa.

Khi hắn về đến nhà thì đã hơn mười hai giờ rồi!

Sau khi vào nhà, hắn cảm thấy cả thể xác và tinh thần của mình đều mỏi mệt, cũng cảm giác như mình đầy vết thương. Vết thương này không chỉ đến từ thân thể, mà một phần còn bắt nguồn từ nội tâm.

Ngay cả đèn hắn cũng không muốn mở, đi thẳng một mạch vào phòng tắm, bắt đầu cởi quần áo tắm rửa!

Tiếng nước chảy ào ào, hơi nước bốc lên.

Triệu Ngọc nhìn mình trong gương, chợt cảm thấy hoảng hốt lạ kỳ.

Trong gương, da hắn trắng nõn, da mịn thịt mềm, không còn hai hình xăm rồng xanh, không còn vết sẹo trên mặt và quả đầu trọc, cũng không còn sát khí đằng đằng như trước đây nữa! Soi mình trong gương, Triệu Ngọc chợt cảm thấy hoang mang.

“Mình” của hiện tại có phải là “mình” thật sự hay không?

Rốt cuộc mình là “mình” nào?

Triệu Ngọc cảm thấy máu trong người cuồn cuộn, đủ loại cảm giác phức tạp trộn lẫn với nhau. Hắn nắm chặt tay lại, chỉ muốn đập phá đồ đạc để giải tỏa, nhưng lại không có chỗ nào để ra tay!

Thật ra thì, thứ khiến hắn tức giận không phải ai khác, mà chính là bản thân mình!

Ngay khoảnh khắc này, hắn biết rõ, nỗi phiền muộn và oán hận trong lòng mình đều đến từ hình ảnh đã khắc sâu vào đầu hắn kia - Miêu Anh!

Hắn cũng biết rõ, lần này, mình sai thật rồi!

Từ lúc xuyên không đến nay, đây là lần đầu tiên Triệu Ngọc cảm thấy áy náy và tự trách. Hắn đã nhận thức sâu sắc rằng, hành vi của mình đối với Miêu Anh hôm nay, là sai lầm!

Mình thật hèn hạ, vì thỏa mãn ý nghĩ hung ác của bản thân, mà làm ra trò đùa ác như vậy, lại suýt gây ra chuyện lớn nữa!

Lỡ như lần này Miêu Anh bị thương nặng, thật không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao nữa!

Ào ào...

Nước nóng dễ khiến tinh thần thoải mái, nó cọ rửa thân thể Triệu Ngọc, nhưng cũng như đang gột rửa tâm hồn hắn vậy.

Mình sai rồi!

Hắn thầm nói trong lòng, sau này, tuyệt đối không được làm ra chuyện ngu xuẩn thế này nữa!

Mình xuyên không, mình sống lại, bây giờ mình là cảnh sát! Mình không còn là tên côn đồ đánh nhau liều mạng, làm việc gì cũng không nghĩ đến hậu quả nữa!

Bây giờ mình đã có một cuộc sống mới, sự nghiệp mới, mình... mình phải biết trân trọng nó mới đúng!? Chẳng lẽ... mình vẫn muốn nằm lên chiếc ghế tử hình kia và bị người ta tiêm thuốc độc vào lần nữa sao?

Haizz...

Triệu Ngọc nhìn mình trong gương lần nữa, không kìm lòng nổi mà cười lên! Hắn cười mình, tại sao đạo lí đơn giản như vậy mà hắn lại không hiểu ra từ sớm?

Hồi tưởng lại những gì mình đã làm sau khi xuyên không, mặc dù được thưởng vì khả năng phá án xuất sắc, nhưng như vậy thì sao? Quan hệ xã hội lại rối tinh rối mù cả lên, các đồng nghiệp thì vừa hận vừa sợ hắn, nếu không có hệ thống Kỳ Ngộ trong đầu, thì hiện giờ rất có thể hắn lại giẫm vào vết xe đổ của kiếp trước rồi!

Triệu Ngọc!

Mày không thể tiếp tục như vậy nữa!

Mày sống lại rồi!

Ông trời trao cho mày cơ hội được làm người một lần nữa, sao mày lại có thể sống vô nguyên tắc, không có giới hạn được?

Một khi đã sống lại, vậy thì phải bắt đầu lại từ đầu!

Cố gắng nắm chặt vận mệnh của mình và cả cuộc đời của mình!

Giờ phút này, Triệu Ngọc giống như vừa trải qua lễ rửa tội cho linh hồn, đột nhiên được giác ngộ triệt để!

Giờ phút này, hắn đã tìm được phương hướng, mục tiêu của đời mình và cũng tìm được chân lý làm người!

Đúng!

Từ giờ trở đi, ông đây muốn bắt đầu lại từ đầu! Cố gắng sống thật tốt!

Sau khi tắm rửa xong, Triệu Ngọc cũng không mặc quần áo mà nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi. Hắn cho rằng, một khi mình đã quyết định bắt đầu lại từ đầu, có phải nên ăn mừng thật to vì điều này không?

Cuộc điện thoại này hắn gọi cho Dương Hồng, nhưng không ngờ sau khi bấm gọi đi, bên trong phòng ngủ của hắn lại vang lên tiếng chuông điện thoại.

Hắn mở cửa đi vào xem, thấy Dương Hồng và Hoa Hoa đang nằm trên giường mình, mà còn đang ngủ say nữa! Con chó béc-giê Đại Hanh thì nằm dưới mép giường, vừa nhìn thấy Triệu Ngọc, nó lập tức bật dậy, chạy lại vờn quanh chân hắn.

À...

Triệu Ngọc bất chợt hiểu ra, chắc hẳn hai người này sợ Hồng Chí Đào sẽ được phán vô tội rồi được thả ra, sau đó lại tìm đến đây, cho nên họ chỉ dám ở lì trong phòng của mình thôi!

He he he...

Nhìn thấy hai cặp đùi tuyết trắng chồng lên nhau trên giường, Triệu Ngọc dùng gót chân nhẹ nhàng đá một cái, đuổi Đại Hanh ra khỏi phòng. Sau đó, hắn xoa xoa hai lòng bàn tay vào với nhau, lập tức nhào thẳng đến giường!!!