Triệu Ngọc đang đi về phía trước cùng Bộc Gia Hữu, trong đầu nghĩ xem tất cả đã như thế này rồi, liệu có thể xảy ra chuyện gì không, mình nên sử dụng đạo cụ nào, nên ứng đối như thế nào?
Chợt nghe thấy cái tên để râu cá trê kia dùng tiếng Trung thuần thục hô tên của mình lên, Triệu Ngọc thất thần một chút, suýt nữa đã bị trẹo chân rồi.
“Ủa? Cái gì?” Bộc Gia Hữu cũng rất bất ngờ, không thể tin nổi, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
“Mau nói gì đi!” Người để râu cá trê lại dùng tiếng Trung hô: “Rốt cuộc Triệu Ngọc có ở đây hay không? Anh ta là người Trung Quốc, người Trung Quốc, Chinese Triệu Ngọc... Tri áo Triệu, y ngữ Ngọc...”
Không nghĩ tới ngay cả cách ghép vần chữ Hán mà tên kia cũng hô ra.
Chậc chậc...
Triệu Ngọc và Bộc Gia Hữu trao đổi một ánh mắt, tuy rằng cảm giác có vẻ việc này chẳng phải chuyện gì tốt lành, nhưng trong lòng lại dâng lên một sự tò mò.
Vì thế, hắn nâng cánh tay lên, vẫy vẫy tay với đối phương, hô to: “Ừm... Ở đây này! Tôi đây, tôi chính là Triệu Ngọc!”
“Oa...” Người để râu cá trê thán phục một tiếng, không tự chủ được mà dùng ngôn ngữ địa phương mà than: “Thật đúng là ở đây nhỉ!”
Khi nói chuyện, Triệu Ngọc đã đi tới trước xe Jeep, lại giơ tay ra hiệu cho người để râu cá trê lần nữa.
“Chờ... Chờ tí nhé...”
Người để râu cá trê cũng hất hất cánh tay một cái, sau đó xoay người chui vào ô tô.
Vài giây sau, ông ta cầm một chiếc máy tính bảng, vừa nhìn màn hình máy tính, vừa đi tới trước mặt Triệu Ngọc, cẩn thận thẩm tra đối chiếu gì đó.
Chết tiệt...
Lúc này đây, Triệu Ngọc càng thêm kinh ngạc, hắn có thể nhìn thấy bức ảnh của mình thế mà lại xuất hiện trên chiếc máy tính bảng kia.
“Ừm... Ừm... Thật đúng là, thật đúng là Triệu Ngọc, thật là...” Sau khi xác nhận thân phận của Triệu Ngọc, người để râu cá trê tán thưởng một tiếng từ đáy lòng rồi nói: “Thật sự là tốt quá rồi! Thế nào, tôi sống ở Kinh Châu bốn năm, nói tiếng Trung Quốc rất tốt đúng không?”
“Ừm... Anh là...” Triệu Ngọc vẫn không rõ, tại sao nhiều thành viên của phòng Đặc Cần như vậy mà không hỏi, lại cố tình nhắc tới tên của mình?
Chẳng lẽ là... hắn bỗng nhiên nghĩ đến, có phải bởi vì Miêu Khôn đã tác động gì đó nên những người này có liên quan đến cha vợ hay không?
“Tên tôi là Abdulla Emirhan, thưa ngài Triệu Ngọc!” Người để râu cá trê lễ phép đặt tay phải lên vai, chào theo phong tục của dân bản xứ, sau đó mới hất tay về phía thủ hạ, bảo bọn họ lấy một chiếc điện thoại vệ tinh ra.
Kế tiếp, ông ta vừa nhấn số điện thoại, vừa tiếp tục giới thiệu với Triệu Ngọc: “Trước kia tôi là Tổng thư ký của tướng quân Kolim, bây giờ là quan chỉ huy phối hợp cả chiến khu phương Bắc.
“Thật sự là... Ừm...” Người để râu cá trê chỉ chỉ vào thôn trang đã hoàn toàn thay đổi, khắp nơi đầy ánh lửa cháy mà nói: “Thật sự là cảm ơn vị thần của chúng tôi, ngài vẫn còn sống, bằng không... Hôm nay tôi thật sự không biết nên báo cáo kết quả công tác như thế nào nữa!”
“Ồ?” Triệu Ngọc khẽ nhíu mày, trong ấn tượng của hắn, hắn loáng thoáng nghe nói qua cái tên Kolim này, nhưng nhất thời lại không tài nào nghĩ ra nổi.
“Tôi xin hé lộ một bí mật nhỏ nhé...” Người để râu cá trê bỗng cười khẽ, mắt còn nháy nháy vài cái: “Guli là em gái của dì họ thứ ba của tôi, nói cách khác, nghĩa là tôi gọi cô ấy là dì họ...”
“Guli?” Triệu Ngọc gãi gãi đầu, cảm giác tên này càng quen thuộc.
“À à...” Kết quả, ngay tại lúc Triệu Ngọc sắp nghĩ ra điều gì, người để râu cá trê bỗng nhiên đưa cái điện thoại vệ tinh kia cho hắn, cực kỳ cung kính mà nói: “Đây, cuộc gọi được kết nối rồi, ngài tự mình nói chuyện với tiên sinh của chúng tôi nhé!”
Tiên sinh... Rốt cuộc ai thế?
Mang theo lòng hiếu kỳ mãnh liệt, Triệu Ngọc tiếp nhận điện thoại, hơn nữa còn “alo” một tiếng.
“Oa... Cám ơn trời đất, cám ơn trời đất!” Trong điện thoại rõ ràng truyền tới giọng nói hưng phấn của một người đàn ông cao tuổi: “Ngài còn sống! Thật sự là tốt quá!”
“Trời ạ!” Triệu Ngọc cuối cùng cũng nghe ra người đang trò chuyện cùng mình là ai, lúc này vỗ ngực nói: “Thì ra là lão Shea à! Tôi còn tưởng là ai!”
Thì ra, người đang trò chuyện với mình lại là người từng được mình trợ giúp: ngài Shea!!
Bây giờ nghĩ lại, Triệu Ngọc cuối cùng cũng biết Kolim chính là em trai Shea, đứng đầu phái cầm quyền Vaqueria. Mà Guli thì là vợ của Shea...
“Lão Shea...” Người để râu cá trê thấy Triệu Ngọc xưng hô người lãnh đạo của mình như thế, không nhịn được che miệng.
“Đúng, là tôi đây!” Shea kích động hỏi han: “Thế nào, ngài không sao chứ? Có khỏe không? Có bị thương hay không? Thực sự xin lỗi nhé, người của tôi đến đó hơi chậm!”
“Cái gì? Người của ông?” Triệu Ngọc nhìn qua quân đội trước mắt này, cảm giác hơi khó hiểu: “Đây không phải là quân đội của người Kashmir à?”
“Tiên sinh...” Người để râu cá trê ở một bên xua tay ra hiệu: “Phái Kashmir đã sớm quy hàng chúng tôi rồi, bọn họ đang nghe lệnh của chúng tôi...”
“Ồ?” Triệu Ngọc sửng sốt, bỗng nhiên hiểu được điều gì, lúc này lớn tiếng nói: “Nói cách khác, các anh... các anh mới thực sự là...”
“Ừm...” Người để râu cá trê gật đầu: “Người thắng! Chúng tôi thật sự chính là người thắng! ‘Người thắng’ phát âm như thế có tiêu chuẩn không?”
“Trời à...” Triệu Ngọc hít một ngụm khí lạnh, vạn vạn lần không ngờ tới, chân tướng của trận chiến tranh tại Vaqueria này thế mà lại phức tạp như vậy.
“Ngài Triệu Ngọc.” Shea nói: “Tôi mới nhận được thông báo đêm qua, sau khi các anh mất liên lạc, lãnh đạo tình báo của các anh tìm được tôi, muốn tôi hỗ trợ!”
“Tôi lúc ấy thật sự không biết các anh lại bị cuốn vào cuộc chiến đấu bất ngờ tại hẻm núi Suya, thật sự là rất có lỗi! May mà... anh còn sống!”
“Từ từ...” Triệu Ngọc bỗng nhiên nghe ra vấn đề, vội vàng hỏi: “Lão Shea à, nghe lời nói của ông như vậy, chẳng lẽ... ông đã sớm biết chuyện tập kích đột ngột rồi à? Còn nữa... Ừm... Bang Bertsdale rơi vào tay giặc?”
“Ừm... Không hổ là thần thám nhỉ!” Shea nói: “Đúng vậy, từ năm ngày trước, tôi đã về tới Vaqueria rồi!”
“Không thể nào? Không phải tôi đã bảo ông rằng ông hãy giả vờ bị bệnh à?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Sao ông lại...”
“Không không không...” Shea vội vàng làm sáng tỏ: “Lúc này là do tôi tự nguyện về nước! Đang lúc nguy nan hết sức, dù thế nào đi nữa, tôi đều phải đứng cùng nhân dân của tôi!
“Ngài Triệu Ngọc, mong ngài hãy tin tưởng tôi, chúng tôi đã nhìn thấy ánh rạng đông của hòa bình rồi!” Shea tràn ngập mong đợi mà nói: “Thông qua trận chiến đấu tối hôm qua, tình thế ở Vaqueria đã trở nên cực kỳ rõ ràng rồi.
“Tôi sẽ dùng quãng đời còn lại của tôi để tạo phúc cho nhân dân của tôi, ngừng chiến, dưỡng thương, để họ rời xa khói lửa chiến tranh, tương lai cũng sẽ trở nên dồi dào xinh đẹp, an cư lạc nghiệp giống như Trung Quốc vậy...”
“Ừm... Được rồi...” Triệu Ngọc không còn lời nào để nói, đành phải chuyển vào chính đề, hỏi: “Nếu đã như vậy, những người chúng tôi thì ông tính toán xử lý thế nào bây giờ?”
“Đương nhiên là mau chóng tiễn ngài về nước rồi! À... Không đúng...” Shea sửa đúng nói: “Là tiễn các ngài quay về Talstein. Yên tâm, tôi sẽ phái xe quân đội hộ tống, tuyệt đối cam đoan sự an toàn của các ngài!”
“Phù...” Nghe nói thế, cuối cùng Triệu Ngọc mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Ngài Triệu Ngọc, ngài là một người tốt!” Shea chân thành mà nói: “Cảm ơn ngài lúc trước đã trợ giúp tôi, dù thân phận của chúng ta thay đổi như thế nào, chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt!”
“Còn nữa... Phu nhân của tôi và bọn trẻ đều ở lại Trung Quốc.” Shea lại nói: “Về sau, hy vọng ngài có thể đến nhà của tôi làm khách bất cứ lúc nào! Tương lai đợi đến khi Vaqueria hòa bình rồi, tôi hy vọng có thể mời ngài đến quê hương chúng tôi, tôi nhất định sẽ dùng lễ nghi cao nhất của người Vaqueria để chiêu đãi ngài!”
“Ha ha... Cảm ơn ông nhé!” Triệu Ngọc có vẻ ngơ ngác, cũng có chút lâng lâng.
Tuy rằng lời nói của Shea cực kỳ quan phương lịch sự, nhưng Triệu Ngọc vẫn có thể cảm nhận được một sự chân thành phát ra từ tận đáy lòng.
Shea thật sự coi mình như bạn bè.
Đương nhiên, có một người bạn vừa ngầu lại vừa có tình nghĩa như vậy, Triệu Ngọc tất nhiên cũng rất cao hứng.
Sau đó, Shea lại dặn dò người để râu cá trê vài câu, lúc này mới cúp điện thoại.
Phù...
Nhìn thấy một mảnh mây đen tản ra, Bộc Gia Hữu cũng âm thầm nhẹ nhàng thở phào.
Nhưng mà ánh mắt của anh ta khi nhìn về phía Triệu Ngọc lại xảy ra biến hóa rất lớn một lần nữa.
Tên Triệu Ngọc này thật sự là sâu không lường được mà!
Ngay cả Vaqueria xa xôi như vậy mà cũng có bạn của hắn! Hơn nữa, người bạn này lại còn là cấp cao nhất nữa. Thực lực ấy cũng quá nghịch thiên đúng không?
Nghĩ đến đây, anh ta lại âm thầm thấy may mắn, may mà lúc trước mình cật lực phản đối ý kiến của đám đông, không đắc tội hắn...