Hai giờ sau, người để râu cá trê dẫn đầu binh lính trợ giúp thôn dân địa phương rửa sạch chiến trường, cứu trợ người bị thương.
Bọn họ mang đến một chiếc xe chữa bệnh, thiết bị chữa bệnh cùng với bác sĩ chuyên nghiệp có thể bảo đảm người bệnh được cứu trị đúng lúc và chuyên nghiệp.
Tuy rằng đã trải qua vụ nổ do ống phóng rốc-két gây ra, nhưng tính mạng của Quan Anh vẫn được bảo vệ, vết thương của cậu ta trông có vẻ nghiêm trọng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, nhân viên cấp cứu đã giúp cậu ta loại bỏ mảnh bom sạch sẽ, còn tiến hành quá trình tiêu độc và băng bó.
Vết thương của Cao Nhã thì nặng hơn Quan Anh một chút, sau khi trải qua trị liệu bước đầu, cô ta vẫn chưa tỉnh lại khỏi cơn hôn mê.
Nhưng mà, trong lòng Triệu Ngọc rõ ràng rằng, nếu thuốc cầm máu cường hóa của hắn có tác dụng thì chứng tỏ rằng Cao Nhã cũng không có nguy hiểm gì về tính mạng.
Ngoài hai người này ra, Ngô Đế Thu và Dương Phong cũng bị thương ở các mức độ bất đồng, chỉ là so với Quan Anh và Cao Nhã, họ có vẻ nhẹ hơn một ít, nhưng trên thực tế đều là các vết thương rất nguy hiểm.
Ví dụ như chân Ngô Đế Thu trúng hai viên đạn, nếu không nhanh chóng lấy viên đạn ra thì đủ để uy hiếp đến tính mạng.
Xương cánh tay phải của Dương Phong bị dập nát, trên đầu cũng có thêm một vết thương dài đến mười lăm phân, cần trị liệu khẩn cấp.
Thật ra thì ngay cả đội trưởng Bộc Gia Hữu vốn trông không có gì trở ngại, nhưng cũng mang vết thương khắp người, không có một chỗ nào lành lặn cả.
Thậm chí Triệu Ngọc cũng không thể may mắn thoát khỏi, đừng nhìn Triệu Ngọc mặc áo chống đạn rồi áo phòng cháy, nhưng sau một trận ác chiến như vậy, trên người hắn cũng tràn đầy vết thương, vết trầy da, cả người cứ như rời rạc tan nát vậy.
Huống chi, hắn còn phải chịu đựng tác dụng phụ của thuốc bổ sung năng lượng...
Đương nhiên, dù bị thương thế nào đi nữa cũng còn hơn là bị mất tính mạng.
Sự hy sinh của Khổng Thạc thật sự khiến mọi người phải bóp cổ tay thở dài. Một chiến sĩ giỏi cứ thế hy sinh ở nơi tha hương, làm đồng đội của nhau, tất nhiên tất cả đều bi thương.
Tuy nhiên, các vấn đề liên quan đến cái chết của Khổng Thạc rõ ràng hơi phức tạp, bởi vì nó đề cập tới các lính đánh thuê thần bí, cho nên Triệu Ngọc và đám người Bộc Gia Hữu đều không để lộ ra nửa chữ nào.
Ai cũng không biết lính đánh thuê và quân đội trước mắt rốt cuộc có quan hệ gì? Những lúc như thế này, vẫn là không nên nói rõ sự tình ra, để tránh nảy sinh chuyện xấu...
Nhưng mà, có một số việc không phải muốn tránh là có thể tránh được.
Khi quá trình vệ sinh dọn dẹp chiến trường sắp kết thúc, người để râu cá trê kia bỗng nhiên đi tìm Triệu Ngọc, thẳng thắn hỏi hắn: “Ngài Triệu Ngọc, không biết các anh có gặp được một nhóm người châu Âu hay không? Bọn họ... Ừm... thuộc kiểu chuyên nghiệp ấy?”
“Ừm? Cái gì cơ?” Triệu Ngọc nhíu mày, giả vờ không hiểu: “Cái gì mà người châu Âu?”
“À à, không có gì đâu...” Người để râu cá trê thản nhiên mà nói: “Là lính đánh thuê mà Kashmir thuê được, trợ giúp bọn họ làm những việc phá hoại, hoặc là ám sát gì đó... Ví dụ như, vụ công hãm bang Bardahl có công lao của bọn họ đấy!”
“Nghe nói, người Kashmir đã ra giá rất cao. Cho nên, trong cuộc điện thoại vừa rồi, ngài ấy muốn tôi hỗ trợ hỏi một chút, hình như không liên hệ được với bọn họ, ha ha...”
“À... Tôi không biết, chưa thấy bao giờ cả!” Triệu Ngọc nghiêm trang mà nói dối: “Vừa rồi chúng tôi cùng hơn một trăm kẻ địch hăng hái chiến đấu đẫm máu, nào còn thời gian suy nghĩ cái gì mà lính đánh thuê chứ?”
“Ừm... Cũng phải, cũng phải...” Biểu cảm của người để râu cá trê hơi xấu hổ.
“Tôi bảo này, các anh cũng phải chú ý một chút nhé.” Triệu Ngọc nghiêm túc mà gõ cái xẻng, nói: “Có phải, người Kashmir muốn bắt các anh chi trả chi phí này không thế? Đừng có nói bừa chối quanh co nhé, các anh nên điều tra cho kĩ vào...”
“Ha ha, chắc không đâu...” Người để râu cá trê cười nói: “Trong hiệp nghị của chúng tôi không có hạng mục này. Tôi chỉ nghe nói những người đó rất có khả năng có liên quan đến đại ca tổ chức Kỳ Xí, lúc trước gã đã bị cảnh sát Talstein bắt lại!”
À...
Triệu Ngọc cẩn thận phân biệt rõ một chút, dần dần hiểu ra lai lịch của mấy tên lính đánh thuê mà Yuri cầm đầu đó. Bọn họ chắc đều là những người trục lợi từ chiến tranh, lợi dụng bản lĩnh của mình, trợ giúp ông chủ hoàn thành nhiệm vụ.
Cho nên, khẳng định là Yuri vẫn nói dối, bọn họ và tổ chức Kỳ Xí giao dịch súng ống đạn dược với nhau, nhưng lại muốn mượn giao dịch đó để vặn đổ tổ chức Kỳ Xí.
Mà tướng quân Tiehan bị bắn chết lúc trước cũng là một trong các nhiệm vụ của bọn họ. Vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ, lại có thể giúp bọn họ thừa dịp loạn cứu Yuri đi...
“Ha ha, không sao đâu...” Người để râu cá trê cười nói: “Dù sao đều là chuyện của người Kashmir cả, không liên quan gì với chúng ta hết, nhiệm vụ hàng đầu của tôi bây giờ chính là đưa các anh về Talstein một cách an toàn!”
“Vốn chúng tôi định sắp xếp một chiếc phi cơ trực thăng, đáng tiếc là cả Vaqueria chúng tôi, ngay cả một phi công lành nghề cũng không tìm thấy, không ai có thể bay qua hẻm núi Suya cả. Hơn nữa, máy bay kia là do cướp được, cũng quá cũ rồi, sợ không an toàn, cho nên...”
Cái người để râu cá trê này đúng là giỏi dài dòng, lại hàn huyên một đống lớn râu ria vô nghĩa với Triệu Ngọc, đến tận sau khi rửa sạch chiến trường, cùng với cứu trợ người bệnh chấm dứt, ông ta mới bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị chuyện đưa đám người Triệu Ngọc về nước.
Vì tỏ vẻ thành ý, ông ta còn đặc biệt cho phép Bộc Gia Hữu gọi điện thoại liên lạc với sếp Lê Tịnh.
Sau khi Lê Tịnh biết được phòng Đặc Cần và đội thăm dò đều an toàn, tự nhiên là cảm thấy vui mừng.
Đương nhiên, ý của sếp Lê cũng cực kỳ rõ ràng, bởi vì Vaqueria thường xuyên xảy ra chiến sự, cho dù máy bay dân dụng đi đón bọn họ cũng không an toàn.
Cho nên phải đi xe quân sự Vaqueria trở về, tuy rằng thời gian hơi lâu một ít, nhưng lại là lựa chọn tốt nhất.
Cứ như vậy, sau khi đám người Triệu Ngọc từ biệt các thôn dân của Salman xong, cuối cùng cũng lên xe quân sự mà người để râu cá trê chuẩn bị cho bọn họ, lái về phía hẻm núi Suya, bước trên con đường trở về.
Khi nhìn qua cửa kính xe, mọi người đều thấy thôn trang nhỏ phía sau đã nhuốm đầy vết thương, hoàn toàn thay đổi, trải qua trận chiến sự thảm thiết này, ít nhất phải có một nửa thôn dân chết trong lửa đạn.
Nhìn tất cả những gì đang diễn ra trước mắt, trong lòng Triệu Ngọc rất không thoải mái, hắn dường như có chút tự trách, nếu lúc ấy bọn họ không lựa chọn bước vào thôn này, thì có phải các thôn dân sẽ không gặp phải kiếp nạn này hay không?
Nhưng mà, khi nghĩ lại thì đáp án vẫn là phủ định.
Bởi vì ám sát tướng quân Tiehan là nhiệm vụ của đám lính đánh thuê kia. Mặc kệ có đám người Triệu Ngọc hay không, bọn họ vẫn sẽ bắn chết tướng quân Tiehan ngay trước mặt thôn dân như cũ.
Chỉ có như vậy thì mới có thể chuyển lực chú ý của địch nhân đến trên người thôn dân, khiến chính bọn họ có thể thừa dịp loạn mà thoát thân.
Cho nên, mặc kệ như thế nào đi nữa, cái thôn này đều không có khả năng tránh được chiến hỏa. Có lẽ, nguyên nhân chính là vì có đám người Triệu Ngọc nên lại là một sự may mắn, ít nhất còn có một nửa thôn dân có thể may mắn sống sót.
Nếu không thì chỉ sợ cả cái thôn này, không một ai may mắn thoát khỏi...
Ài!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không khỏi thổn thức một lúc, câu mà mọi người thường nói quả nhiên không sai, chỉ khi trải qua sự tàn khốc của chiến tranh, mới có thể biết hòa bình đáng quý đến thế nào!
Ở trong chiến tranh, loài người nhỏ bé như thế, sinh mệnh yếu ớt như thế.
Chỉ mong đúng như lời mà ngài Shea nói, có thể sử dụng máu tươi đổi lấy hòa bình, ngừng chiến, dưỡng thương, mang đến cuộc sống an ổn cho nhân dân Vaqueria...
Có thể là xe xóc nảy nên khi ô tô vừa mới lái ra hẻm núi, Cao Nhã đã tỉnh lại khỏi cơn hôn mê, hơi hơi mở mắt ra.
Lúc ấy, ánh chiều tà vừa khéo chiếu xuống khuôn mặt cô gái, chẳng những nhuộm lên một tầng màu vàng óng ánh, hơn nữa còn làm cho cả toa xe đều cảm nhận được một sự ấm áp.
Về nhà!
Triệu Ngọc nhìn về phía mặt trời trên đỉnh núi, lại nhìn giao diện hệ thống cooldown do quẻ biến dị Càn Khôn hoàn thành, trong lòng cuối cùng cũng tràn ngập thoải mái.
Ít nhất, trận chiến tranh này của mình đã kết thúc rồi...