Lê Chanh nghe thấy tiếng động ngoài cửa sổ cô tò mò quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngoài cửa sổ thủy tinh một viên hình tròn gì đó phía sau kéo theo dải ánh sáng bập một tiếng lõm vào ngực cậu. Sau đó ngực trái bị chọc thủng.
Cô cảm giác máu chảy ra rất nhiều lại bị cái gì hút đi. Tựa hồ có chút choáng váng. Dưới người là chất lỏng dính nhớp ẩm ướt, Lê Chanh cố lấy dũng khí hé mắt thành một khe nhỏ, trước mắt tường vân thất thải. Hôm nay là ngày Ngọc Hoàng tông tuyển nhận đệ tử, không biết tiên sư tới đây có thể dời núi lấp biển như trong tin đồn hay không. Lúc cô ý thức được nhìn thấy rất nhiều nhân sĩ tập trung nhau về đây. Tình cờ cô hỏi được thì biết đây là triều đại của mấy tram vạn năm trước.
Bị cuốn theo dòng người vào cuộc tuyển nhận đệ tử nhưng cô thì không có tài cán gì làm sao tồn tại nơi đây? Trước tiên là cô phải giải quyết cái bụng đang đói meo của cô nhưng cô cũng không biết ở đây sử dụng loại tiền gì và tiền đâu để cô tiêu xài trong vài ngày tới. Cho đến khi Tống Mục xuất hiện y nhìn thấy cô đứng ngây ngốc một chỗ mà thương xót quyết định cho cô đi nhờ xe và cho cô mượn tiền ăn xài đây quả là một hảo bằng hữu thời cổ đại của cô.