Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 18: Người đàn ông kia…



“Được rồi, đều quay về chỗ ngồi của chính mình đi, hiện tại bắt đầu lên lớp”. Thầy Toán nhíu mày bắt đầu giảng bài, đề bài khó hiểu, giảng giải lại rõ ràng sáng tỏ. Một phút trước khi tan học thầy giáo trên bục giảng đột nhiên điểm tới thành tích, “Đề bài lần này khá khó, điểm cao nhất là trò Lan Thu Sanh 110 điểm, tiếp theo trò Cao Hàn 108 điểm, đứng thứ ba là thất hắc mã*, trò này trước kia thành tích học toán là trình độ trung bình, lần này kiểm tra, thành tích cực tốt đứng thứ ba toàn lớp…….”.

*thất hắc mã: chỉ người bình bình đột nhiên có thành tích bức phá, có sự bức phá nổi bật

“Trò Lê Chanh, 105 điểm”.

Hắc mã là thật, rung động liền không có rồi, toàn bộ lớp đã sớm biết, nhưng rất nhiều người vẫn là theo thói quen quay đầu nhìn về phía thiếu niên phía sau ——biểu cảm trên mặt hòa hoãn thản nhiên, khóe môi nhìn sơ qua có ý cười ấm áp, chính là đều không phải là rất vui sướng, giống như thành tích tăng lên với cậu ta mà nói căn bản bất quá chỉ là việc nhỏ bình thường thôi.

“Chỉ là may mắn thôi”. Có lẽ trước đó Lê Chanh có xem qua đề bài tương tự rồi, nói không chừng là vậy. Trịnh Tráng mặt lạnh âm u, ngón tay cắm ở trong cuốn sách bị đạp thành rách nát của chính mình, trong lòng nghĩ, “Một lần kiểm tra đột xuất được điểm cao có ý nghĩa gì chứ? Tiến bộ cũng không phải chuyện một sớm một chiều, bài kiểm tra liền bỏ qua, sau này thi thử đại học, Lê Chanh cậu ta có thể may mắn nhiều lần?”.

Trịnh Tráng phẫn nộ mím môi. Hắn không tin.

“Không phải may mắn, là thực lực”. Bên nữ sinh cũng đang nhỏ giọng thảo luận, Lan Thu Sanh quay đầu về phía sau gật đầu mỉm cười chúc mừng, khi xoay người lại đột nhiên chắc chắc nói: “Tớ có thể nhìn rất chuẩn, sau này cậu ấy sẽ tiến bộ nhiều hơn nữa”.

“Tại sao?”. Cô bạn thân bên cạnh khó hiểu, “Trước đây cậu chưa bao giờ nói qua như vậy?”.

“Không chỉ bởi vì cậu ấy vô cùng cố gắng, khác với trước kia, tớ cũng không biết, nhưng tớ cảm thấy cậu ấy giống như thay đổi rồi…….”. Lan Thu Sanh lắc đầu, trước kia Lê Chanh thi thoảng cười rộ lên sẽ rất đẹp, hiện tại thiếu niên biểu cảm bình thản lại tự có chỗ hấp dẫn người khác, Lan Thu Sanh không thể nói rõ được, nhưng mà không thể phủ nhận, gần đây cô chính là tràn ngập thiện cảm đối Lê Chanh.

Thiếu nữ lọc sạch tư tưởng, nhẹ giọng nói: “Trở nên càng tốt”.

Một điểm sáng màu trắng mắt thường khó phân biệt được từ cái trán cô dâng lên, giống như hành hương, chân thành bay tới trước người Lê Chanh, thật cẩn thận hơi hơi chạm đến làn da cậu ta, thong thả hòa vào.

Điểm trắng xuyên thấu máu thịt xương cốt, tạm dừng ở trong đan điền, trong đan điền vốn đày tràn linh khí giống như nấu nước sôi bỗng nhiên cuồn cuộn.

Bởi vì hấp thu rất nhiều ánh sáng trắng, đưa tới kết quả là linh khí sinh ra đặc biệt nồng hậu, chỉ là trong chốc lát, cả đan điền của Lê Chanh cũng đã hoàn toàn không chống đỡ được tích lũy tuyệt vời này.

Linh khí đang điên cuồngchen chúc va đụng, chúng nó không tồn tại chỉ số thông minh, chỉ có thể dựa vào bản năng ăn mòn, mạnh mẽ trộn lẫn nhỏ yếu.

Linh khí không nhà để về tự động xuất phát hướng tới tuyến đường vận công, rất nhanh bình chướng tu luyện đột phá, trong bụng Lê Chanh quặn đau, ý thức hỗn độn một lát, sau khi tỉnh táo đột nhiên nghe được thanh âm vỡ vụn nào đó, ranh giới tầng hai cứng rắn rắc một tiếng bị đâm thủng.

Chút ít linh khí dũng mãnh vào lĩnh vực mới, thuận lợi đạt tới luyện khí tầng hai.

Khuôn mặt không chút biểu cảm của Lê Chanh rốt cục chấn kinh một chút, cậu ngẩn ngơ, có chút ngốc. Cậu rõ ràng không có giúp đỡ qua Lan Thu Sanh, đối phương sao lại cũng sẽ cho cậu giá trị tín ngưỡng?

Không bao lâu, một nữ sinh không quen lắm đỏ mặt nhìn cậu một cái, người phía sau nhìn đến không biết cười cợt câu gì, trên mặt nữ sinh tận lực làm ra biểu cảm thanh cao, trên trán toát ra một điểm sáng màu trắng.

Lại tới nữa……..Lê Chanh im lặng suy nghĩ rất lâu, phát hiện thời gian ngắn ngủn nửa ngày, chính mình hoàn toàn không nghiên cứu ra cái gì hết.

Plug in hơi nhiều, lại nhiều thêm cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.

Tiết học mới vừa tan, trước bảng thông báo trên hành lang liền vây đầy người, giọng nam giọng nữ kinh ngạc ồn ào dần dần vang lên.

Có bạn học yêu đảng yêu trường dẫn đầu phê bình: “Không nghĩ tới trường học chúng ta thật là có người dám can đảm vi phạm nội quy nhà trường ngang nhiên tỏ tình, hiện tượng phá hoại hình tượng của nhà trường như vậy, không sợ bị đuổi học sao? —— Hơn nữa dán tới bây giờ đều không có ai quản sao?! Cái này sẽ sinh ra ảnh hưởng cực kỳ không tốt đối sức khỏe của thể xác và tinh thần thanh thiếu niên!”.

“Có đầu óc chút được không? Dám trắng trợn khiêu chiến quyền uy nhà trường, có thể không có chút bối cảnh? Nhưng mà nam tỏ tình với nam thật sự có chút…….”. Đây là bình luận của não đường về chuyển qua mấy vòng.

Một cô gái kích động sờ tới sờ lui trên bảng thông báo, lệ nóng doanh tròng* reo hò: “Sống mười mấy năm, tôi rốt cục nhìn thấy Gay ngoài đời! Cư nhiên phát sinh ở trường học chúng ta! Nhóm Manh Manh nhanh chóng tới xem!”.

*lệ nóng doanh tròng: nước mắt vui mừng

“Cha mẹ của người viết thư tình này hình như là thương nhân đầu tư trường mình, quyên góp hai tòa nhà dạy học, bị một đám nữ sinh nâng trong lòng bàn tay gọi là tiểu vương tử đàn dương cầm gì đó, vốn là kẻ thù giàu có của tôi, gai mắt cậu ta lâu rồi, bất quá loại tác phong không thèm để ý ánh mắt người khác dũng cảm theo đuổi tình yêu nhưng thật ra đủ đàn ông, hiện tại tôi bắt đầu có chút khâm phục cậu ta!”.

“Thì ra Ân Vinh Hoa và Trần Tử Thanh là đồng tính luyến ái (= Gay)?”. Học sinh của lớp sáu năm ba khiếp sợ há hốc miệng.

Nghe được thanh âm, Lê Chanh đi ngang qua bảng thông báo trên hành lang tùy ý nhìn thoáng qua, mày nhăn nhăn, nhún nhún vai bỏ đi.

Trần Tử Thanh vẫn theo đuôi phía sau Lê Chanh cũng ngẩng đầu theo liếc mắt nhìn một cái, nhất thời nét mặt đều đông cứng.

Thấy diễn viên lên sân khấu, phạm vi ồn áo náo động trước bảng thông báo nhất thời yên tĩnh lại, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Trần Tử Thanh đen mặt xé thư tình xuống, bước nhanh đi đến góc không người, tức giận bừng bừng gọi điện thoại, nói: “Lá thư tình kia sao là sao? Trước đó rõ ràng nói tốt là mối tình này không đưa ra ánh sáng, anh hy vọng em cho anh một giải thích hợp lý!”.

Đối phương không biết nói gì đó, Trần Tử Thanh nhíu mày, giọng nói đột nhiên cất cao, “Cái gì? Em nói em cũng không biết?”.

Gã giọng nói u sầu: “Có người đang hại chúng ta! Đã sớm nói đừng lắm miệng với đám bạn của em, bọn họ có ai thật lòng với em đâu?”.

“Bạn em?!”. Đối thoại xuất hiện tranh cãi, “Tại sao không phải là Lê Chanh? Anh không phải vì em mới đá cậu ta sao, nói không chừng cậu ta liền ghi hận trong lòng…….”.

“Đủ rồi!”. Giọng Trần Tử Thanh ngừng một lát, chậm rãi rủ mắt, thật lâu sau thật lâu sau, giọng điệu khẳng định nói, “Cậu ta sẽ không”.

Một đầu trò chuyện khác, sắc mặt Ân Vinh Hoa lạnh xuống, nhưng vẫn là ôn nhu nói: “Được rồi, có lẽ không phải cậu ta, em cũng chỉ là suy đoán”.

“Ừ, thật có lỗi anh kích động quá, em lên lớp đi, buổi tối gặp”. Ý thức được giọng điệu chính mình bất thường, Trần Tử Thanh trấn an đối phương một câu, cúp điện thoại, tựa vào vách tường phía sau nặng nề thở hổn hển.

Nghĩ đến biểu cảm không buồn không vui của Lê Chanh, Trần Tử Thanh không thừa nhận sự thật, cậu ấy có thể thật sự không còn tình cảm đối chính mình.

Không cam lòng.

Ngày vội vàng trôi qua, lại rơi vào cuộc thi tháng. Trần Tử Thanh thâm tình chân thành, Trịnh Tráng ghen ghét và khó chịu, giống như đều đang ở trong cuộc thi mô phỏng thi đại học lần thứ 3 mơ hồ thi rớt.

Liên tiếp mấy ngày đắm chìm ở trong bài tập, làm cho trình độ của Lê Chanh chiếm được thăng cấp rất lớn.

Cũng không phải có chỉ số thông minh có thể thắng toàn bộ, thông minh chính là một phần, người không cố gắng vĩnh viễn không chiếm được kết quả tốt.

Lê Chanh hiểu sâu sắc đạo lý này, đồng thời đang đốc thúc Đường Hà, chính mình cũng đúng giờ học tập theo. Bốn mươi phút sau, còn thật sự làm xong đề bài, sau khi kiểm tra hai lần xác định không có sai sót mới nộp bài thi đi khỏi phòng thi.

Thầy giám thị đi lại lanh quanh. Bầu trời bay mưa nhỏ, dừng ở trên mái tóc mềm mại, lá cỏ rạp xuống  dưới bước chân của Lê Chanh. Thời tiết còn chưa có hoàn toàn biến nóng, mưa một chút kết quả sẽ cảm thấy vô cùng mát mẻ.

Lê Chanh cầm túi bút đi ra khỏi tòa nhà dạy học. Cuộc thi mô phỏng lần ba là cuộc thi liên kết toàn thành phố, trộn lẫn học sinh của mấy trường chia ra trường thi khác nhau, cha mẹ hi vọng con cái hóa rồng đứng ở ngoài cổng trường, chỉ có một hai học sinh rải rác đi ra cổng trường.

Chỗ đứng có thiếu niên cực nhanh chạy qua từ bên người, bả vai không cẩn thận đụng phải Lê Chanh một chút, thiếu niên quay đầu xin lỗi, đang muốn mở miệng giải thích, lại đột nhiên sửng sốt, giải thích trong miệng nuốt xuống, thiếu niên hất cằm lên, kiêu căng nói: “Là anh?”.

Lê Chanh liếc nhìn cậu ta một cái, loại cách thức hếch mũi đối người khác, còn có ánh mắt, miệng và vân vân cảm giác nhìn hơi quen mắt, “Cậu là……..?”.

Thiếu niên chán ghét nhíu chặt mày, tựa hồ vô cùng bất mãn đối chần chờ của Lê Chanh, người như cậu, gặp qua một lần không nên bị quên mới đúng, thiếu niên hung hăng trừng mắt nhìn liếc Lê Chanh một cái, “Tuổi không lớn trí nhớ quá kém, tôi là Dương Thiên Cao”.

Nói tên liền hoàn toàn biết rồi, đây là đứa con trai đó của Dương Nghị?

Lê Chanh nhất thời không có hứng thú, không chút để ý gật gật đầu, chuẩn bị nhích người đi qua.

“Chờ một chút”. Dương Thiên Cao giơ tay ngăn Lê Chanh lại, kiêu căng liếc Lê Chanh một cái, “Anh cũng là tới thi?”.

Cũng?

Cảm nhận được nghi hoặc của Lê Chanh, trong lòng Dương Thiên Cao có chút đắc ý nhỏ, “Anh hẳn là biết, tôi là thiên tài, cũng là con trai ba ba thích nhất, tôi đã nhảy lớp tới cao trung năm ba, cùng bọn anh cùng năm tham gia thi đại học”. Cậu ta nói xong nhếch môi dưới, “Tôi nghe nói thành tích của anh không tốt lắm, ai, xem ở phân thượng cùng là con trai của ba ba, có đề nào không hiểu có thể tới hỏi tôi”.

“Không cần, cám ơn. Ngoài ra, tôi không phải là con trai của ba ba cậu, tôi họ Lê”. Lê Chanh thản nhiên nói. Đối với em trai cùng cha khác mẹ, cậu chỉ sẽ đối đãi như người xa lạ.

“Anh……. Đây là phản ứng gì vậy? Tôi chỉ là sợ anh thi không tốt làm mất mặt ba ba, không nhận ra lòng tốt của người khác!”. Dương Thiên Cao sắc mặt rối rắm lập tức trở nên cao ngạo lạnh lùng, vung cánh tay, xoay người liền đi.

Cổng trường phụ huynh đứng đầy, một người đàn ông trung niên tóc mai hai bên hoa râm từ trong trong đám người chen ra, tươi cười đầy mặt cầm lấy cuốn sách và túi bút trong tay Dương Thiên Cao, hai người sóng vai đi ra ngoài.

Ánh mắt Lê Chanh xẹt qua một màn ba hiền con hiếu thảo, mặt không chút thay đổi đứng ở tại chỗ, là người đàn ông kia……

Không cần thiết ảnh hưởng tâm tình của mình.

Cậu thu lại thần sắc châm chọc, lạnh lùng đi ra phía ngoài, cho dù từng thân nhân cùng huyết thống, sau nhiều năm như vậy, cũng sớm liền không thèm để ý.

Người nộp bài sớm cũng không nhiều, ngoài cổng trường còn chưa xuất hiện trường hợp bạo động, Dương Nghị thân thiết ôm con trai, trong giọng nói mang theo tràn đầy ý cười, “Làm bài thế nào? Phát huy như thường?”.

“Yên tâm đi, con trai ba hết thảy cũng không có vấn đề gì”. Dương Thiên Cao đẹp trai một tay làm cái động tác tay OK, “Tròn điểm không có khả năng, nhưng mà trước top mười là khẳng định!”. Đối với một thiếu niên 15 tuổi mà nói, cho dù thuộc loại thiếu niên cấp bậc thiên tài chỉ số thông minh cao, đối mặt học thức người thường ba năm mới thấu hiểu, cũng sẽ hơi có cật lực.

Dương Thiên Cao có thể đạt được thành tích hiện giờ, cũng là vô cùng cố gắng.

Dương Thiên Cao một tay buộc dây ba lô, bước chân dừng một chút, ngẩng đầu ánh mắt bắt được ánh mắt của Dương Nghị, lời nói ra có hơi không tốt, tựa hồ còn mang theo vài phần bực mình, “Đúng rồi ba ba, con nhìn thấy Lê Chanh”.

Dương Nghị nhất thời không phản ứng lại, Lê Chanh tên này đã rất xa xăm trong cuộc đời gã. Nhưng mà rất nhanh gã nghĩ ra.

Đó là một đứa con trai của gã, cũng là đứa con trai đầu tiên trong cuộc đời này.

Đoạn ngày kia, gã ôm thân thể mềm mại, đối một đoàn nho nhỏ lúc ấy kỳ vọng cực đại, hận không thể lập tức đem toàn bộ của chính mình đều cho nó. Đáng tiếc sau lại…….

Dương Thiên Cao giống một đứa bé cần khen ngợi gấp, “Anh ta cũng đi thi, con nói với anh ta có gì không hiểu có thể tới tìm con, anh ta cư nhiên không cảm kích! Anh ta một đứa con riêng, con cũng không chấp, anh ta như thế nào còn biệt nữu* như vậy, thừa nhận thua kém con rất khó sao? Thật khó hiểu!”.

*Biệt nữu: không được tự nhiên, khó chịu, kỳ quặc….

Dương Thiên Cao sau khi sinh ra, không ai nói với cậu ta, Lê Quế Hoa là vợ đầu của Dương Nghị. Cậu vẫn cho rằng chính mình mới là đứa con được mong đợi. Có lẽ ở trong tiềm thức của thiếu niên, danh chính ngôn thuận là cái từ ngữ phi thường thần thánh.

Dương Nghị xấu hổ cười cười, “Vậy à”.

Người đàn ông quay đầu nhìn thoáng qua, mơ hồ phát hiện bóng dáng của thiếu niên, trong mưa lưng thẳng tắp, càng đẹp trai.

 “Chờ mà xem, anh ta không cần con giúp, thi đại học khẳng định phát huy không tốt!”. Dương Thiên Cao còn đang vì  ý tốt của chính mình bị từ chối mà căm giận phẫn nộ, sau một lúc lâu trầm tư, lại nhăn nhó nói nhỏ: “Nếu không tới lúc đó ba ba giúp anh ta nộp tiền học…….”.