Cuồng Thám

Chương 1534: Chương 1534KẾT THÚC VỤ ÁN?





Chương 1534KẾT THÚC VỤ ÁN?

“Chậc chậc...” Triệu Ngọc nhìn video giết người HD trên màn hình máy tính mà không khỏi chậc lưỡi mắng: “Gã Âu Dương Đông này là cái chày gỗ à? Từ đầu đến cuối đoạn phim này rất rõ ràng mà anh ta vẫn không phát hiện ra gì khác thường?”

“Có lẽ...” Sau khi đặt câu hỏi, Triệu Ngọc lại tự hỏi tự trả lời: “Là do kỹ thuật quay phim điện ảnh bây giờ hiện đại quá, giống thật quá ư? Cho nên anh ta mới không phát hiện ra điều gì khác thường? Hay là, anh ta chỉ để ý tới những chi tiết lộ điểm nhạy cảm trong video chứ không suy xét tới tính chân thực của video?”

“Thằng nhãi này...” Triệu Ngọc yên lặng viết tên của Âu Dương Đông lên trên sổ ghi chép, sau đó khoanh tròn tên hắn ta lại, tiếp tục tự lải nhải một mình: “Phải chú trọng điều tra thằng nhãi này mới được! Không thể tin tưởng lời khai từ một phía được, phải tìm ra người thứ hai có thể chứng minh trong túi da của Khang Tử Thanh có cuộn băng thì mới có thể loại bỏ hiềm nghi của Âu Dương Đông được...”

“Tổ trưởng.” Lúc này, Tăng Khả đẩy cửa đi vào, báo cáo với Triệu Ngọc: “Đã tổ chức xong đội phân tích video rồi. Sở tỉnh Chiêu Vân cũng điều toàn bộ nhân viên kỹ thuật dựng video ưu tú nhất, còn có chuyên gia phân tích hình ảnh tới nữa.”

“Ừm... Tốt lắm!” Triệu Ngọc gật đầu: “Kẻ ghi hình đã xuất hiện trong rất nhiều ống kính của video, tôi không tin không có cách nào đối chiếu được!”

“À phải rồi.” Tăng Khả lại nói: “Em đã gửi mười một video rõ nét cho Thôi Lệ Châu và Miêu Anh rồi, em tin chắc sẽ có trợ giúp trong việc tìm vị trí quay video và điều tra manh mối chi tiết!”

“Ừm...” Triệu Ngọc đáp lại một tiếng, do vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề của Âu Dương Đông cho nên hắn liền trao đổi ý kiến với Tăng Khả.

“Anh đừng nóng vội quá tổ trưởng.” Tăng Khả khuyên nhủ: “Anh Đào đã tới trung tâm phúc lợi xã hội xác minh mọi chuyện rồi, Âu Dương Đông chỉ mới chăm sóc Khang Tử Thanh được bảy năm thôi, trước đó còn có người chăm sóc ông ta mà. Vả lại, Khang Tử Thanh gặp tai nạn xe cộ ở tỉnh Tây Giang, cho nên lúc chuyển ông ta đến Phụng Bình sẽ có người ghi chép lại đồ dùng cá nhân của ông ta, nhất định sẽ có người từng nhìn thấy mấy cuộn phim đó! Anh cứ yên tâm đi, chắc chắn chúng ta sẽ tra ra được Âu Dương Đông có bịa đặt hay không!”

Triệu Ngọc vừa mới nghe Tăng Khả nhắc tới hai chữ “bịa đặt”, thì trong đầu hắn đã lóe lên, lập tức nhớ tới máy phát hiện nói dối tàng hình mà mình đã nhận được từ Vaqueria.

Chắc chắn món đạo cụ thần kỳ này sẽ giúp đỡ quá trình điều tra của hắn. Nhưng vì bây giờ hắn chỉ có một cái máy phát hiện nói dối thôi cho nên phải dùng vào chuyện cần thiết mới phải.

Chưa tới thời khắc mấu chốt thì không nên lãng phí.

“Tổ trưởng.” Không ngờ lúc này Ngô Tú Mẫn lại đột nhiên đứng bật dậy khỏi bàn làm việc nói: “Tôi mới vừa tra được một bản ghi chép từ phía chính quyền địa phương, hóa ra lúc Khang Tử Thanh gặp tai nạn xe cộ rồi được chuyển tới Phụng Bình, có người nhà đã làm thủ tục. Nhưng sau đó chẳng hiểu sao lại không thấy người nhà của ông ta nữa, chẳng lẽ là do sợ phải đóng tiền sao?”

“Hả?” Triệu Ngọc vội vàng hỏi: “Có lẽ nếu tìm được người nhà của ông ta thì chúng ta đã có thể biết thêm nhiều tin tức hơn rồi. Chị đã điều tra hộ khẩu của ông ta chưa?”

“Tôi tra rồi, đã ly dị, đang trong trạng thái độc thân, con trai đi theo vợ trước, cha mẹ đã qua đời.” Ngô Tú Mẫn nói: “Thời gian cha mẹ qua đời sớm hơn lúc ly dị cho nên người nhà làm giấy chuyển viện giúp ông ta có thể là bạn bè người quen, hoặc chính là vợ trước của ông ta!”

“Không phải chị vừa nói.” Triệu Ngọc lại hỏi: “Chị tìm được bản ghi chép từ phía chính quyền địa phương sao? Trên đó không có chữ ký à?”

“Có.” Ngô Tú Mẫn nhìn tài liệu ghi chép: “Có một chữ ký tên là Hàn Văn Thông nhưng khi tra tài liệu, tôi lại không tìm thấy thông tin gì về người này cả. Chẳng lẽ là sử dụng tên giả?”

“Nếu như là độc thân ly dị thì... Có tra được tên vợ trước của ông ta không?”

“Được, tôi đã tra ra rồi! Vợ trước của Khang Tử Thanh tên là Lý Thục Bình, nhưng mà...” Ngô Tú Mẫn giải thích: “Người này đã qua đời do ung thư vào bốn năm trước rồi. Con trai của bà ta là Lý Mặc hiện đang sống ở Cáp Long Giang, bây giờ tôi vẫn chưa liên lạc được với anh ta! Tôi đã liên hệ với Cục Cảnh sát địa phương rồi, chắc chẳng bao lâu sau là có kết quả thôi.”

“Lý Mặc...” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc: “Sửa đổi cả họ luôn rồi, xem ra lúc ly dị có mâu thuẫn rất lớn.”

“Chắc vậy...” Ngô Tú Mẫn gật đầu.

“Ừm...” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc lại hỏi: “Bản ghi chép này của tôi không được cặn kẽ lắm, chị có biết rốt cuộc tại sao Khang Tử Thanh lại gặp tai nạn xe cộ không? Tại sao lại ở tỉnh Tây Giang? Biết ông ta ở đó làm gì không?”

“Ông ta gặp phải sạt lở núi.” Ngô Tú Mẫn thuật lại: “Khi ấy, Khang Tử Thanh đang lái một chiếc xe hơi thì gặp phải sạt lở núi ở vùng phụ cận vịnh Đại Nguyệt, thành phố Bắc Thương tỉnh Tây Giang, xe hơi lao xuống vách đá sâu mười mấy mét... Nhưng những thông tin này đều là ghi chép từ phía Phụng Bình, nếu như muốn biết tình hình cụ thể thì cần phải chờ bên tỉnh Tây Giang hồi âm lại cho chúng ta mới được! Còn làm gì ở tỉnh Tây Giang thì bây giờ vẫn chưa rõ, có thể là do công việc quay chụp gì đó chăng?”

“Hừ, đúng là buồn cười mà.” Triệu Ngọc buồn bực ném tài liệu trong tay đi, khó chịu nói: “Đến tận bây giờ mà chúng ta vẫn chưa biết tên Khang Tử Thanh này làm cái gì?”

“Còn cần thêm thời gian.” Ngô Tú Mẫn đành phải nói: “Tài liệu phía chính quyền địa phương cho biết Khang Tử Thanh vẫn luôn trong trạng thái không nghề nghiệp, đúng là không dễ tra ra cuộc sống trước khi ông ta gặp tai nạn xe cộ!”



“Ừm, được rồi, được rồi!” Triệu Ngọc biết dù gì vụ án này cũng đã xảy ra lâu rồi, cho nên mình nóng nảy cũng chẳng làm được gì cả, bấy giờ hắn mới gật đầu nói: “Vậy tôi giao chuyện tài liệu này lại cho chị nhé chị Ngô!”

“Ừ...” Ngô Tú Mẫn đáp một câu đơn giản rồi quay trở lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục làm việc.

Phù...

Triệu Ngọc thở dài một hơi nặng nề, như thường lệ, hắn bắt đầu viết thêm tài liệu của hai người bị hại gần đây nhất lên trên tấm bảng trắng mới vừa chuẩn bị xong.

Còn những tài liệu khác thì hắn đã nhớ nằm lòng rồi, vì vậy hắn chỉ ký hiệu một chút lên tấm bảng trắng đơn giản là toàn bộ vụ án video giết người đã xuất hiện trong đầu hắn một cách sống động rồi.

Vụ án video giết người khiến người ta vô cùng phẫn nộ này kéo dài bảy năm bắt đầu từ năm 1999, kết thúc vào năm 2006, hung thủ giết hại tổng cộng mười một người vô tội!

Triệu Ngọc nhìn tấm bảng trắng thì đột nhiên, gương mặt của những cô gái lẻ loi bất lực, sợ hãi run lẩy bẩy trong video dường như đang hiện ra trước mắt mình, khiến hắn căm phẫn thổn thức, vô cùng phức tạp.

Cuối cùng đã tra ra được một nhân vật then chốt là Khang Tử Thanh rồi, vậy thì... Người thực vật nằm hôn mê trên giường bệnh mười một năm này thật sự là tên ác ma giết người lòng dạ độc ác, tội ác tày trời đó sao?

Tại sao ông ta lại ra tay với những cô gái trẻ tuổi này?

Là do vấn đề hôn nhân của ông ta ư?

Ông ta có từng gặp mười một người bị hại này hay không, hay chỉ đơn giản là lựa chọn trong thoáng chốc của ông ta mà thôi?

Khang Tử Thanh à Khang Tử Thanh... Rốt cuộc thì ông là dạng người nào?

Tít tít... Tít tít...

Ngay tại lúc Triệu Ngọc đang chìm vào suy nghĩ thì điện thoại di động của hắn lại đột ngột vang lên, người gọi tới là Nhiễm Đào.

Sau khi cuộc gọi được kết nối thì trong điện thoại đã bất ngờ truyền tới giọng nói không kiềm chế được kích động của Nhiễm Đào: “Sếp... Sếp à! Tôi nói với anh này, bây giờ tôi đang ở trung tâm phúc lợi xã hội đó! Giám đốc mở ngăn tủ của Khang Tử Thanh ra cho chúng tôi xem, chúng tôi đã nhìn thấy cái túi của ông ta, nhìn thấy cả các đồ vật còn dư lại trong túi của ông ta rồi.”

“Anh đoán xem... Tôi tìm thấy thứ gì trong túi của ông ta đây?” Nhiễm Đào kích động đến mức giọng nói trở nên run rẩy: “Sếp à, chúng ta có thể... kết thúc vụ án rồi!!!”