“Đào, ý của cậu là sao?” Triệu Ngọc hỏi dồn dập: “Rốt cuộc là cậu đã tìm thấy thứ gì trong túi của Khang Tử Thanh vậy?”
Triệu Ngọc nói xong mới phát hiện cuộc gọi đã chuyển thành gọi video rồi
“Ừm, tổ trưởng, tổ trưởng, có nhìn thấy tôi không?” Cái đầu to của Nhiễm Đầu bất ngờ chiếm cứ cả màn hình điện thoại di động: “Tôi chuyển sang cuộc gọi video rồi này, anh tự nhìn đi!”
Một giây sau, bỗng dưng Triệu Ngọc nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi râu quai nón, người đàn ông này vừa nhìn thấy Triệu Ngọc thì lập tức lộ ra vẻ lúng túng, tay chân luống cuống.
“Xin lỗi, ống kính nhắm sai rồi... Vị này chính là đội trưởng Địch Vinh của Phụng Bình!” Nhiễm Đào vội vàng chỉ vào người đàn ông râu quai nón và giới thiệu với Triệu Ngọc, ông ta lúng túng, lập tức lên tiếng chào Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc đã từng gặp vị đội trưởng Địch này rồi, hồi tra án ở Phụng Bình, họ từng gặp nhau một lần.
“Xin chào!” Triệu Ngọc cũng lễ phép lên tiếng chào người ta, rồi sau đó mới thúc giục Nhiễm Đào: “Đào, kiên nhẫn của tôi có giới hạn đấy.”
“Ở đây! Ở đây! Đều ở đây này!” Nhiễm Đào biết tính khí nóng nảy của Triệu Ngọc cho nên vội vàng dời ống kính vào ngay túi da màu đen trên bàn, đó là một chiếc túi da cực kỳ cũ kĩ.
“Má nó.” Triệu Ngọc vừa thấy cái túi da bị đặt tùy tiện trên bàn như vậy thì lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Nhiễm Đào, cái túi da này là vật chứng quan trọng đó, các anh phải xử lý cẩn thận vào!”
“Anh yên tâm đi, tôi đâu phải là tay mơ chứ, tôi có đeo găng tay đây này!” Nhiễm Đào giơ găng tay màu trắng lên cho Triệu Ngọc nhìn rồi mới đắc ý nói: “Ở hiện trường còn có nhân viên thu thập chứng cứ chuyên nghiệp nữa mà!”
“À...” Lúc này Triệu Ngọc mới yên tâm.
“Là thế này sếp à!” Nhiễm Đào vừa xoay ống kính tới túi da, vừa thuật lại cho Triệu Ngọc nghe: “Chúng tôi đi tìm giám đốc trung tâm phúc lợi xã hội, ông ấy đã xác nhận lời nói của Âu Dương Đông đều là sự thật. Giám đốc nói, hồi đó ông ấy có tham gia vào toàn bộ quá trình chuyển Khang Tử Thanh tới trung tâm phúc lợi xã hội, mà mỗi vật dụng có liên quan tới Khang Tử Thanh đều là do ông ấy thu dọn lại! Ông ấy biết trong túi da của Khang Tử Thanh có rất nhiều cuộn băng, vả lại... Ở trung tâm phúc lợi xã hội còn có bản ghi chép danh sách cá nhân vô cùng cặn kẽ nữa!”
À...
Triệu Ngọc yên lặng gật đầu, nếu đã vậy thì xem ra Âu Dương Đông đã được loại bỏ toàn bộ hiềm nghi rồi.
“Nhưng mà.” Bỗng nhiên, Nhiễm Đào chuyển hướng câu chuyện, mắt sáng quắc, nói: “Trong túi da không chỉ chứa băng video thôi đâu, còn có rất nhiều đồ lặt vặt lộn xộn, như là thuốc lá này, bật lửa này, ví tiền này, ừm... Anh xem...”
Ống kính vừa dời đi, Triệu Ngọc đã nhìn thấy rất nhiều đồ vật trong túi da.
“Tuy nhiên trong ví lại trống trơn, chỉ còn lại có mấy tờ phiếu giảm giá, ngân phiếu xuất nhập và danh thiếp... Vừa rồi, chúng tôi có xem thử thì thấy một thứ vô cùng quan trọng. Nào, nào, nào, anh nhìn cái này đi, chính là nó!”
Nhiễm Đào vừa nói đã chĩa ống kính vào ngay một tờ truyền đơn dính đầy dầu mỡ, cũ kỹ đã ố vàng, trên đó ngoài dòng chữ viết “Diễn xuất” ra thì còn in một nữ diễn viên mặc quần áo hí kịch nữa.
“Ồ!?” Vừa nhìn thấy nữ diễn viên này, Triệu Ngọc lập tức hít một ngụm khí lạnh, bởi vì trông cô ấy vô cùng quen.
“Sao nào sếp? Chắc anh nhận ra rồi chứ?” Nhiễm Đào hưng phấn nói: “Cô gái trên tờ truyền đơn này chẳng phải là Trương Hà ư? Là diễn viên hát hí kịch đã mất tích năm 2002, cũng là người bị hại thứ hai trong vụ án giết người video... Anh thấy chưa, có thể Khang Tử Thanh có mối quan hệ nào đó với cô gái này! Cho nên...”
Đúng vậy! Đúng vậy...
Cô gái trên tờ truyền đơn đúng là một trong những người bị hại trong vụ án video giết người.
Mặc dù cô gái trên tờ truyền đơn có mặc quần áo hí kịch, vả lại còn hóa trang nữa, nhưng Triệu Ngọc đã từng nhìn thấy rất nhiều bức ảnh chụp Trương Hà mặc quần áo hí kịch, cho nên chỉ cần liếc qua một cái đã nhận ra ngay.
Nếu như trong túi của Khang Tử Thanh xuất hiện chứng cớ có liên quan tới người bị hại thì phải chăng đã có thể chứng minh bọn họ có thể kết thúc vụ án rồi?
“Nhiễm Đào, tờ truyền đơn này là gì vậy?” Bỗng nhiên, Triệu Ngọc hỏi một câu.
“Ừm...” Nhiễm Đào cẩn thận nhìn một lúc rồi mới trả lời: “Tôi cho rằng nó là tin quảng cáo của đoàn diễn hí kịch nào đó, hoặc là phiếu giảm giá? Trên đây có viết mấy thứ như đoàn kịch Mai An, vở ‘Hoa Điền Bát Hỉ’...”
“Đúng rồi!” Triệu Ngọc nói: “Trương Hà chính là diễn viên của đoàn kịch Mai An, mà tờ truyền đơn này có lẽ chính là nguyên nhân cô ấy bị Khang Tử Thanh chọn trúng...”
“Cũng có thể là Khang Tử Thanh có quan hệ mờ ám với Trương Hà.” Nhiễm Đào suy đoán nói: “Trương Hà tặng phiếu giảm giá cho ông ta để ông ta đi xem mình biểu diễn! Sếp à, cho dù thế nào đi nữa thì vụ án này đã có thể kết thúc rồi! Hung thủ của vụ án video giết người chính là... Khang Tử Thanh, không thể chạy đi đâu được!!!”
Ừm...
Triệu Ngọc nghe thấy tiếng hoan hô của Nhiễm Đào mà tâm trạng lại phẳng lặng như nước.
Mặc dù bây giờ đã xuất hiện chứng cứ rõ ràng nhưng chẳng hiểu tại sao, hắn lại thấy có rất nhiều điểm đáng nghi, cứ cảm thấy còn quá ít chứng cứ.
Hắn biết mình vẫn còn nghi ngờ như vậy, không phải là do không muốn tin tưởng Khang Tử Thanh chính là hung thủ, cũng không phải hắn không muốn vụ án giết người bị tuyên bố kết thúc đơn giản như vậy!
Nhưng vụ án này rất khác những vụ trước đây, bởi vì người đáng nghi nhất trong vụ án này là Khang Tử Thanh đã chết rồi!
Đối với một vụ án mà không có lời khai của bản thân hung thủ thì cần phải càng thêm cẩn thận hơn mới được. Chí ít là phải có nhiều chứng cứ chứng minh thì mới có thể kết án được.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc bèn vội vàng nói với Nhiễm Đào: “Giám đốc trung tâm phúc lợi xã hội có đang ở bên cạnh cậu không? Để tôi trò chuyện với ông ấy mấy câu đi!”
“Hả?” Nhiễm Đào nghe thấy vậy thì ngạc nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng đưa điện thoại cho giám đốc trung tâm phúc lợi xã hội đang đứng bên cạnh mình.
Giám đốc là một ông cụ tóc hoa râm, sau khi biết trung tâm phúc lợi xã hội của mình xảy ra chuyện lớn như vậy thì có vẻ rất căng thẳng, lo lắng.
“Giám đốc, tôi muốn hỏi ông vài chuyện.” Triệu Ngọc nói thẳng không hề kiêng dè: “Trên ghi chép của phía chính quyền địa phương có viết lúc Khang Tử Thanh được đưa đến trung tâm của các ông để dưỡng bệnh thì đã từng có người thân làm thủ tục giúp ông ta, vậy ông có còn nhớ những người thân đó là ai không?”
“Ừm, tôi nhớ, đó là một người phụ nữ!” Sắc mặt giám đốc căng thẳng trả lời: “Không phải là những người, mà chỉ có một mình người phụ nữ đó thôi! Lúc đó tôi có hỏi bà ấy là gì của Khang Tử Thanh? Bà ấy chỉ nói mình là người thân của Khang Tử Thanh, nhưng lại không biết cụ thể là thân thích gì!”
“Phụ nữ? Là người phụ nữ có dáng vẻ như thế nào?” Triệu Ngọc vặn hỏi.
“Ừm... Là một người phụ nữ trung niên bình thường thôi, ăn mặc giản dị, mặt mũi cũng rất bình thường.” Giám đốc trả lời: “Nhưng mà tôi đã từng nhìn thấy bà ấy lặng lẽ đứng lau nước mắt bên ngoài phòng bệnh của Khang Tử Thanh, cho nên, chắc là người rất gần gũi chăng?”
“Vậy thì người ký tên trong giấy tờ chuyển viện đều là bà ta sao?” Triệu Ngọc lại hỏi tiếp.
“Vâng, tôi còn nhớ...” Giám đốc cố gắng nhớ lại rồi nói: “Hình như bà ấy còn ký tên của một người đàn ông, tên gì nhỉ... Cái gì mà... Ài, tôi không nhớ ra được!”
“Là Hàn Văn Thông sao?” Triệu Ngọc nhắc nhở.
“Đúng vậy, hình như... hình như là cái tên này thì phải? Nhưng số điện thoại là giả.” Giám đốc nghiêm túc trả lời: “Nhưng vì đã hơn mười năm rồi nên tôi không dám khẳng định lắm!”
“Ông có chắc là trong vòng mười năm qua, không có ai tới thăm Khang Tử Thanh không?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Không phải.” Không ngờ lần này, giám đốc lại trả lời rất chắc chắn: “Mấy năm trước, người phụ nữ đó còn tới mấy lần nữa, nhưng chỉ lặng lẽ mang theo một ít trứng gà, sữa, các loại đồ uống dinh dưỡng tới cho Khang Tử Thanh rồi đi ngay thôi! Tôi nghĩ có lẽ người phụ nữ đó biết Khang Tử Thanh không ăn được những thứ đó. Tôi đoán là bà ấy đều mua cho chúng tôi?” Giám đốc nói tới đây thì hơi sụt sịt, thở dài nói: “Thật ra thì chúng tôi đã gặp nhiều chuyện thế này rồi! Người nhà của các bệnh nhân rất sợ chúng tôi đòi tiền họ cho nên luôn tránh né chúng tôi, ngay cả tên họ và số điện thoại thật cũng không dám để lại. Nhưng sự thật là trung tâm phúc lợi xã hội của chúng tôi vốn được quốc gia chi tiền, đương nhiên chúng tôi sẽ không làm khó bọn họ! Nhưng đó đã là chuyện từ mấy năm trước rồi, về sau thì bà ta không đến đây nữa!”
“À... Đúng rồi.” Giám đốc chợt nhớ tới điều gì đó, liền nghiêm túc trả lời: “Có một lần, trung tâm chúng tôi nhìn thấy người phụ nữ đó còn dẫn một thanh niên hơn hai mươi tuổi tới thăm Khang Tử Thanh nữa, nhưng cũng là vội vàng mang đồ tới rồi lại hấp tấp rời đi thôi...”