“Toàn bộ mười một cuộn băng video có tổng thời lượng dài tới hơn bốn trăm phút.” Mười giờ tối, bên trong phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt, Triệu Ngọc oán giận nói với Tăng Khả: “Nhưng các cậu lại nói với tôi là không có cách nào để tiến hành so sánh? Chẳng lẽ tay, giày, cẳng chân, bàn chân của người ghi hình lộ nhiều chỗ như vậy mà vẫn không có cách nào để chứng minh đó có phải là của chính Khang Tử Thanh hay không à?”
“Tổ trưởng.” Tăng Khả lúng túng giải thích: “Vấn đề bây giờ không nằm trong video này mà là trên người Khang Tử Thanh! Khang Tử Thanh đã chết rồi, mà số liệu về cơ thể của ông ta lại quá ít! Thậm chí bọn em còn không biết rốt cuộc là ông ta cao bao nhiêu nữa!”
“Không thể nào!” Triệu Ngọc quát ầm lên: “Trung tâm phúc lợi xã hội làm ăn kiểu gì vậy? Chẳng phải họ đã sắp xếp bác sĩ làm kiểm tra định kỳ cho Khang Tử Thanh à?”
“Bác sĩ chỉ chú ý đến sức khỏe của ông ta thôi chứ không để lại số liệu hữu dụng cho chúng ta!” Tăng Khả bất đắc dĩ trả lời: “Vả lại, Khang Tử Thanh còn là người thực vật, lại không có người thân bạn bè chăm sóc cho nên bọn họ đến kiểm tra định kỳ chỉ để cho có mà thôi!”
“Ha ha, đúng là châm chọc mà!” Triệu Ngọc giang hai tay ra hỏi: “Còn hình ảnh thì sao? Cũng không so sánh được gì qua hình ảnh sao?”
“Bây giờ chỉ tìm có mấy tấm ảnh mà thôi.” Tăng Khả lắc đầu nói: “Nhưng đều là ảnh của những năm tám mươi, chín mươi của thế kỷ trước, không có giá trị. Em cũng là lần đầu gặp phải vấn đề so sánh khó khăn đến vậy đấy. Nói thật, đừng nói ADN mà bây giờ bọn em còn không biết nhóm máu của Khang Tử Thanh là cái gì luôn!”
“Chết tiệt!” Triệu Ngọc bực bội vỗ lên bảng trắng, hắn không ngờ một công việc so sánh video đơn giản như vậy mà lại trở nên gian nan đến thế.
“Nếu mà...” Tăng Khả bất đắc dĩ nói: “Nếu mà vẫn còn hài cốt của Khang Tử Thanh thì chúng ta đã có thể dựa vào đó để tính toán được tỷ lệ cơ thể của ông ta rồi, nhưng bây giờ... Ài...”
“Ít nhất vẫn phải có ADN chứ?” Triệu Ngọc chợt nhớ tới gì đó: “Cho dù không tìm được ADN của Khang Tử Thanh thì chẳng phải còn con trai Lý Mặc của ông ta sao?”
“Ừm, bọn em đã lấy được mẫu ADN của Lý Mặc rồi nhưng còn cần một ít thời gian nữa mới có kết quả xét nghiệm.” Tăng Khả báo cáo: “À phải rồi, bên khoa giám chứng đã kiểm nghiệm xong cái túi đựng băng video rồi. Họ đã tìm thấy một ít mô da với những hàm lượng khác nhau, còn có vài cọng tóc trên đồ vật trong túi xách và ví tiền của ông ta nữa...
Hiện tại đã kiểm tra ra bốn số liệu ADN khác nhau, sau khi loại bỏ số liệu của Âu Dương Đông thì tương đương với việc còn có ba người từng tiếp xúc với cái túi đó.” Tăng Khả nói: “Cảnh sát địa phương đã tiến hành so sánh, trước mắt vẫn chưa phát hiện ra người nào tương xứng.”
“À, trong ba tổ số liệu thu thập được, có phải có một tổ có hàm lượng nhiều nhất hay không?” Triệu Ngọc hỏi.
“Đúng vậy.” Tăng Khả gật đầu: “Rất rõ ràng là người có hàm lượng nhiều nhất chính là chủ nhân của cái túi!”
“Được rồi, đợi khi nào có số liệu của Lý Mặc thì lấy nó để so sánh với tổ số liệu này trước xem sao!” Triệu Ngọc nói: “Ít nhất chúng ta có thể biết được cái túi này có phải là của Khang Tử Thanh hay không!”
“Vâng!”
Tăng Khả báo cáo xong, vừa định xoay người rời đi thì lại bị Triệu Ngọc gọi lại.
“Tăng Khả à, ừm...” Triệu Ngọc chỉ vào tài liệu trên bảng trắng nói: “Cậu nhìn xem người bị hại đầu tiên Ngụy Kỳ Kỳ lại mất tích ở Bắc Thương. Mà vụ tai nạn xe cộ của Khang Tử Thanh cũng trùng hợp là ở Bắc Thương, cậu nói xem... trong chuyện này có thể có liên quan gì không?”
“Ừm... Ban nãy em cũng đã nghĩ tới.” Tăng Khả nói: “Nhưng... Hai chuyện này lại không xảy ra cùng một thời điểm! Ngụy Kỳ Kỳ mất tích năm 1999, mà vụ tai nạn xe lại xảy ra vào năm 2006. Hai sự kiện này cách nhau bảy năm, không cùng một khoảng thời gian.”
“Tuy nhiên...” Tăng Khả chuyển hướng câu chuyện: “Dựa vào hai đầu mối này, em đoán chắc là trước đây Khang Tử Thanh rất hay tới thành phố Bắc Thương? Không đúng, đơn vị làm việc của ông ta ở ngay tại Bắc Thương!”
“Ừm...” Triệu Ngọc trầm ngâm suy nghĩ rồi gật đầu: “Năm 1999 và năm 2006 vừa đúng là cột mốc đầu và cột mốc cuối của vụ án video giết người... Tôi luôn cảm thấy trong chuyện này có chứa đựng bí ẩn gì đó!”
Ong ong...
Nhưng vào lúc này, điện thoại di động của Triệu Ngọc bỗng nhiên vang lên, Tăng Khả thấy vậy, đành phải xoay người đi trở về bàn làm việc của mình tiếp tục làm việc.
Triệu Ngọc mở điện thoại di động lên nhìn thử thì lập tức nhíu mày.
Không ngờ trên màn hình hiển thị cuộc gọi tới lại là một cuộc gọi quốc tế, không rõ nước nào.
Phù...
Triệu Ngọc nhìn số điện thoại này cũng có thể đoán được, chắc hẳn là tên Jacob đó gọi tới cho mình. Không cần phải nói, anh ta đã đưa thông tin tài khoản cho mình theo như giao hẹn thì giờ đương nhiên anh ta sẽ nhắc tới điều kiện rồi.
Trên đời này làm gì có bữa trưa miễn phí chứ!
Triệu Ngọc biết rõ đạo lý này nhưng hắn không nghĩ tới Jacob lại thúc giục sớm như vậy, trong lòng lập tức cảm thấy bực bội, không phải lúc trước đã nói thời hạn là một tháng sao?
Ong ong...
Điện thoại vẫn vang lên không ngừng nghỉ, cuối cùng Triệu Ngọc vẫn ấn nút trả lời. Dù sao thì đã đạt thành đàm phán rồi, hắn không muốn để Jacob cho rằng mình là một người không uy tín.
Nhưng sau khi bắt máy thì Triệu Ngọc mới nhận ra là mình đã suy nghĩ nhiều. Hóa ra cuộc gọi này vốn không phải là do Jacob gọi tới, mà là vị sư tỷ Dagger – Juliet đến từ nước Pháp đó.
Sao có thể chứ?
Nếu như sớm biết là Juliet gọi tới thì Triệu Ngọc sẽ càng không bắt máy.
Nhưng nếu đã nhận rồi thì bây giờ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ bắt đầu nói lời sáo rỗng với Juliet thôi.
Đúng là không nằm ngoài dự đoán của Miêu Khôn, Juliet trong điện thoại bắt đầu tâng bốc Triệu Ngọc lên tận trời, khen hắn phá án lợi hại nhường nào, thậm chí còn nói ngay cả Tổng thống nước Pháp cũng muốn gặp mặt hắn, còn muốn trao tặng các loại vinh dự như công dân tốt của Paris cho hắn nữa...
Sau khi khen ngợi xong thì cô ta mới trực tiếp bày tỏ mục đích thật sự của mình, bắt đầu tận tình khuyên Triệu Ngọc đi phá các vụ án chưa giải quyết trên thế giới, chẳng hạn như sự kiện giết người Kuman Thong ở Philippines vốn khá gần Trung Quốc, cùng với vụ án tàu điện ngầm đâm nhau ở Australia, miêu tả vô cùng hấp dẫn lòng người...
Triệu Ngọc nào có lòng dạ tranh luận với cô ta chứ, cho nên đã lấy lý do mình đang tiếp nhận một vụ án quan trọng để từ chối cô ta.
Nhưng Juliet vẫn rất cố chấp, vẫn tiếp tục khuyên nhủ Triệu Ngọc, nói cái gì mà không thể lãng phí một thiên tài như Triệu Ngọc gì đó. Cách một cái điện thoại mà Triệu Ngọc cũng có thể thấy được bộ dáng bắn nước miếng tung tóe của cô ta luôn...
Cuối cùng, Triệu Ngọc cực chẳng đã, đành phải bắt buộc cắt ngang cô ta, chuẩn bị cúp điện thoại.
“Này, chờ một chút, chờ một chút đã...” Nhưng không ngờ trước khi cúp điện thoại, Juliet lại nói rất nhanh: “Tôi còn có một chuyện cuối cùng muốn nói với anh... Lần này anh nhất định phải nghe tôi, nếu không thì anh sẽ phải chịu thiệt lớn đó!”
“Ôi chao, cô nói tiếng Trung ngày càng lưu loát rồi đấy, cô cũng là một thiên tài đấy!” Mặc dù rất không muốn nhưng Triệu Ngọc vẫn phải tâng bốc từ tận đáy lòng, bởi vì trong cả cuộc trò chuyện nãy giờ, Juliet đều sử dụng tiếng Trung hết.
“Thần thám Trung Quốc, tôi biết...” Nhưng mà Juliet không có ý định nói giỡn, mà vô cùng nghiêm túc cảnh báo: “Jacob đã đạt thành giao dịch với anh là vì muốn anh giúp anh ta giải quyết một vụ án...”
Con bà nó...
Triệu Ngọc thoắt cái sững người, dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới Juliet lại đột nhiên nhắc tới Jacob.
“Anh nghe tôi đi.” Juliet hạ thấp giọng nói: “Vụ án đó là một cái hố lửa, dù có thế nào đi nữa, anh cũng không nên nhảy xuống!”
“Hả?” Nhưng lời nói của Juliet lại khơi gợi lòng hiếu kỳ của Triệu Ngọc, hắn lập tức hỏi: “Vậy cô nói thử xem, rốt cuộc thì anh ta muốn tôi giúp giải quyết vụ án gì?”
“Tôi không thể nói được.” Juliet nói thật nhanh: “Nhưng anh thông minh như vậy chắc cũng có thể nghĩ đến, nếu ngay cả mấy người Jacob cũng không thể giải quyết được thì có thể là vụ án tốt lành gì chứ? Triệu, không phải tôi vì Female Miêu đâu, chỉ là tôi xét thấy chúng ta đã từng kề vai sát cánh với nhau trên đảo Kỳ Tích mới cố ý mạo hiểm nhắc nhở cậu đó! Cậu nhất định, nhất định, nhất định phải nghe tôi! Cho dù Jacob có nói ngon nói ngọt tới cỡ nào cũng nhất định... đừng có đi!!!”