Cuồng Thám

Chương 1541: Chương 1541GẦN NGAY TRƯỚC MẮT?





Chương 1541GẦN NGAY TRƯỚC MẮT?

Đối với Triệu Ngọc thì tối nay đã định trước lại là một đêm trằn trọc khó ngủ.

Hắn nghe theo lời khuyên của Miêu Anh, mấy ngày nay không vì vụ án mà chịu khổ thâu đêm nữa, tới mười giờ đêm mỗi ngày đều sẽ nghỉ ngơi, lấy lại sức.

Nhưng một vụ án mạng nghiêm trọng chưa từng có trong lịch sử đang đặt ở trước mắt thì làm sao hắn có thể nhẹ nhõm chìm vào giấc ngủ, nói ngủ là ngủ ngay được?

Mười một đoạn video giết người tàn nhẫn, mười một cô gái vô tội bị giết hại, hung thủ giết người máu lạnh thần bí, người đăng video trông như ngu dốt, người hiềm nghi khó phân biệt thân phận, lại còn vụ tai nạn xe cộ không bình thường ở tận Tây Giang vào mười hai năm trước đều mang đến cho vụ án này tràn ngập biến số không rõ.

Mặc dù bây giờ bọn họ đã gần chạm đến sự thật rồi nhưng cũng không ai biết được ngày mai có còn phát sinh chuyện gì hay không?

Đương nhiên trừ vụ án ra, thì chuyện của Jacob và Juliet cũng thật sự khiến Triệu Ngọc phải suy nghĩ nhiều.

Nói thật chứ lời hôm nay Juliet nói đã khiến hắn rất giật mình, hắn không ngờ tới tin tức của Juliet lại nhanh nhạy đến thế? Vậy mà cô ta lại biết chuyện giao dịch mà mình và Jacob đã đàm phán.

Xem ra Miêu Khôn nói rất đúng, những người này đều không phải là đèn cạn dầu, sau này lúc tiếp xúc với bọn họ cần phải cảnh giác cao độ, nâng cao phòng bị mới được.

Đừng thấy mấy người bọn họ đã cùng chung kẻ thù, sống chết có nhau trên đảo Kỳ Tích nhưng khi lợi ích đặt trước mặt mỗi người thì khó mà nói được.

Bây giờ hắn cảm thấy khá khó hiểu, rốt cuộc là Jacob bố trí cái bẫy để hắn chui vào, hay là Juliet thấy Triệu Ngọc giao dịch với Jacob thì đâm ra đố kỵ tức giận?

Triệu Ngọc vốn định trao đổi những chuyện này với Miêu Khôn nhưng chẳng biết vì sao mà hắn đã gọi cho Miêu Khôn liên tiếp mấy cuộc điện thoại đều không kết nối được.

Chẳng lẽ ông cha vợ này lại bắt đầu chuẩn bị lên kế hoạch chuyện gì rồi à?

Lẽ ra Miêu Khôn không có khả năng không biết Jacob tới tìm hắn làm giao dịch.

Nhưng tại sao ông ấy không hỏi tới, cũng chưa bao giờ nhắc nhở mình chứ?

Chẳng lẽ... Là Miêu Khôn cố ý mở một con mắt nhắm một con mắt sao? Có phải trong vụ án mà Jacob yêu cầu mình điều tra cũng mang lại lợi ích cho ông ấy hay không? Ông ấy cũng muốn lợi dụng mình, cho nên ông ấy mới không nhận cuộc gọi của mình?

Tuy nhiên, dù nói thế nào thì nhiệm vụ lớn nhất trước mắt của Triệu Ngọc chính là điều tra ra được hung thủ trong vụ án video giết người này!

Còn những chuyện giao dịch như đã hẹn đó thì vẫn nên chờ sau khi phá vụ án xong rồi tính!

Thế nên, để cho ngày mai mình có tinh thần thật tốt đối mặt với vụ án, cuối cùng Triệu Ngọc vẫn phải dùng thuốc ngủ tàng hình mới đi vào giấc mộng đẹp được...

...

Không biết là đáp ứng tình hình, hay là bên trong tăm tối có ý trời?

Mà sáng sớm ngày hôm sau, một luồng không khí lạnh lẽo đã tấn công vào thành phố Phụng Bình khiến cho nhiệt độ giảm xuống đột ngột, tuyết trắng bay tán loạn, chỉ trong nháy mắt đã khiến cả thành phố nhuộm thành một khung cảnh trắng tinh...

Trong phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt trong Cục Cảnh sát Phụng Bình, Triệu Ngọc đang bưng một ly cà phê nóng hôi hổi, nhìn khung cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ mà ngẩn người.

“Đúng là dự báo thời tiết chẳng có uy tín gì cả.” Nhiễm Đào ôm túi sưởi ấm tay và nói: “Tuyết rơi nhiều như vậy mà lại không dự báo được gì à?”

“Sếp à.” Nhiễm Đào đứng bên cửa sổ nói với Triệu Ngọc: “May mà hôm qua chúng ta đã hủy vé máy bay rồi, chứ với thời tiết tuyết rơi lớn thế này thì chắc chắn sân bay sẽ hoãn chuyến bay lại đấy nhỉ?”

“Dù máy bay bị hoãn, nhưng tin tức sẽ không đứt đoạn!” Triệu Ngọc nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ đã khoảng mười giờ sáng rồi: “Đến lúc này...” Hắn có ý sâu xa nói: “Hẳn là Tiểu Thôi đã tra ra được một ít tin tức rồi đúng không?”

“Tôi có lòng tin với cô nhóc đó.” Nhiễm Đào khuyên nhủ: “Anh yên tâm đi sếp à, chắc chắn là cô ấy có thể tra được, cần cho cô ấy thêm chút thời gian nữa! Với lại, chúng ta đã gửi tối hậu thư cho tỉnh Tây Giang rồi, bây giờ các tinh anh cả tỉnh đều đang giúp đỡ Tiểu Thôi mà! Cô ấy không chiến đấu một mình đâu!”

“Không thể nào, tại sao lại có thể như vậy chứ?” Không ngờ Nhiễm Đào vừa mới nói dứt câu thì Tăng Khả ngồi trên bàn làm việc bên cạnh đã đột ngột đứng bật dậy, sắc mặt rất xấu, nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, khoa giám chứng vừa mới gửi tin tức tới, không có mẫu ADN nào mà chúng ta đã lấy được từ túi da là có liên quan với Lý Mặc cả! Cái túi xách đó... không phải là của Khang Tử Thanh!”

“Hả?” Triệu Ngọc nghe thấy tin tức này cũng vô cùng bất ngờ: “Có nhầm lẫn hay không vậy? Mục tiêu có hàm lượng nhiều nhất mà hôm qua chúng ta nói...”

“Đúng vậy, ADN có hàm lượng nhiều nhất đó chẳng có chút liên hệ máu mủ nào với Lý Mặc cả, mà hai mẫu còn lại thì càng không cần phải nói!” Tăng Khả buồn bực trả lời.

“Điều này thật kỳ lạ.” Triệu Ngọc không hiểu: “Cho dù cái túi xách đó không phải là của Khang Tử Thanh thì chí ít ông ta cũng phải từng tiếp xúc với nó chứ? Ở trong đó còn có một tấm ảnh gia đình của ông ta nữa mà!”

“Ôi trời ơi, tôi lại cảm thấy hoang mang nữa rồi...” Nhiễm Đào nhíu mày nói: “Nếu như cái túi không phải của Khang Tử Thanh, mà trên đó cũng không lấy được ADN của Khang Tử Thanh, thì chẳng lẽ... là có người cố ý gài tang vật muốn vu oan hãm hại ông ta à? Toàn bộ những thứ này đều do người đó cố ý làm ra? Là tên hung thủ... Hung thủ đó?”

“Anh nói có lý lắm.” Tăng Khả như bừng tỉnh hiểu ra: “Có khi nào... có chuyện thế này không? Hung thủ vụ án video giết người thấy tội của mình đã bại lộ cho nên mới tìm Khang Tử Thanh làm kẻ chết thay? Hắn ta cố ý bỏ cuộn băng video vào trong tủ chứa đồ của Khang Tử Thanh, mà cái túi đó cũng là của bản thân hung thủ? Trong số những đồ vật khác chỉ có tấm ảnh kia mới là của Khang Tử Thanh thôi?”

Tăng Khả vừa nói như vậy thì mọi người lại lập tức nhíu mày lại, suy nghĩ rất hỗn loạn. Nếu như là thế thì vụ án đã trở nên phức tạp hơn nhiều rồi.

“Không... Không đúng mà?” Ngô Tú Mẫn nhớ lại nói: “Trung tâm phúc lợi xã hội có danh sách cất giữ đồ vật của bệnh nhân, không phải đã có người xác thực rằng lúc Khang Tử Thanh bị đưa đến trung tâm phúc lợi xã hội thì đã mang theo cái túi đó rồi à?”

“Con bà nó!” Triệu Ngọc thình lình hoảng sợ, suýt chút nữa đã bóp nát cái ly cà phê trên tay rồi, cà phê vẩy đầy trên mặt đất, thậm chí còn văng lên người của hắn nữa. Hắn kích động hô lớn: “Tôi biết chuyện này thì như thế nào rồi! Nếu như cái túi xách không phải của Khang Tử Thanh thì chỉ có một khả năng thôi! Hung thủ... chính là ông ta!!!”

“Hả?” Mọi người đều giật mình, ai cũng không tưởng tượng nổi nhìn về phía Triệu Ngọc.

“Còn có ai nữa? Là ông giám đốc đó!” Triệu Ngọc vung hai tay la lớn: “Chính miệng ông ta đã nói với tôi rằng ông ta nhìn thấy Khang Tử Thanh cầm cái túi xách đó tới, nhưng trên cái túi xách lại không có ADN của Khang Tử Thanh, chỉ có ông ta...”

“À... Đúng, đúng đúng...” Nhiễm Đào giật mình, há hốc miệng nói: “Giám đốc có quyền lợi tuyệt đối ở trung tâm phúc lợi xã hội, có thể sửa đổi danh sách... Còn nữa... Nếu như ông ta giấu video vào trong túi của một người thực vật thì đó chính là một hành vi đổ tội hoàn hảo! Ha ha ha... Chúng ta... Cuối cùng thì chúng ta đã bắt được ông ta rồi! Không ngờ, hung thủ lại... gần ngay trước mắt!”

“Nhiễm Đào.” Triệu Ngọc lập tức ra lệnh: “Cậu mau đi chuẩn bị xe, chúng ta đi bắt ông ta về! Tăng Khả, cậu lập tức điều tra tài liệu cặn kẽ về ông giám đốc đó, xem ông ta là thần thánh phương nào?”

“Vâng!” Nhiễm Đào hưng phấn trả lời một tiếng, sau đó lập tức chạy về phía cửa phòng làm việc...

“Ừm... Nhiễm Đào, tổ trưởng...” Nhưng không ngờ Ngô Tú Mẫn nhìn thấy Triệu Ngọc và Nhiễm Đào vô cùng hưng phấn thì lại chợt nâng cánh tay lên, muốn nhắc nhở bọn họ điều gì đó?

“Hả... Ừm...” Triệu Ngọc vốn chạy theo Nhiễm Đào ra phía cửa, nhưng sau khi nhìn thấy động tác tay của Ngô Tú Mẫn thì hắn lại chợt chậm bước lại.

“Ừm...” Chỉ trong phút chốc, suy nghĩ của Triệu Ngọc lại xoay vần, hắn chợt bình tĩnh lại, lập tức gọi Nhiễm Đào lại và nói: “Nhiễm Đào, cậu chờ chút, ừm... Hay là... Hay là cậu đi bắt người về đi. Còn tôi... tôi suy nghĩ kĩ lại đã...”

“Hả?” Nhiễm Đào sững người ra, mặc dù hắn ta không hiểu rõ chuyện gì nhưng vẫn dựa theo lời dặn của Triệu Ngọc đi làm việc, chỉ trong thoáng chốc đã biến mất sau cánh cửa.

“Tổ trưởng, nếu là vậy thì vẫn hơi vô lý.” Ngô Tú Mẫn thấy Nhiễm Đào đã rời đi thì mới nhăn mày lại, nói với Triệu Ngọc: “Nếu như giám đốc là hung thủ thì tại sao Khang Tử Thanh đã chết gần một năm rồi mà ông ta còn muốn giấu đồ vật vào trong ngăn tủ chứa đồ của Khang Tử Thanh chứ? Nếu như ông ta để ý đồ trong ngăn chứa thì tại sao lúc Âu Dương Đông cạy ngăn tủ ra, ông ta lại không phát hiện?”

“Âu Dương Đông...” Tăng Khả trừng to hai mắt: “Chẳng lẽ hắn ta là đồng bọn của giám đốc? Tôi phải... Tôi phải tra tình trạng tài sản của ông giám đốc này mới được, đừng nói là ông ta giật dây Âu Dương Đông đăng video lên nhé?”

“Còn có một vấn đề...” Nhưng Triệu Ngọc lại cúi đầu nói: “Nếu như giám đốc muốn đổ oan cho Khang Tử Thanh thì tại sao không bỏ tóc của Khang Tử Thanh vào trong túi chứ? Vả lại, video giết người được đăng trước, mà chúng ta đi trung tâm phúc lợi xã hội là chuyện sau đó, sao tôi cứ cảm thấy... thứ tự không đúng... Rốt cuộc thì trong này còn bí ẩn nào nữa!?”