Lúc đó, Triệu Ngọc thật sự có hơi sững sờ. Lãnh đạo à, có phải ông nhìn nhầm người rồi không? Còn cháu ngoan nữa, chúng ta rất thân sao?
Nhưng mà khi nhìn thấy các điều tra viên khác đều đang há hốc mồm nhìn mình, hắn cũng không tiện nói gì, vội cúi đầu đi theo.
Kết quả là, đã xảy ra một chuyện khiến Triệu Ngọc càng thêm rối loạn. Sau khi lãnh đạo nhìn thấy Triệu Ngọc đi theo vào rồi thì không hề nói thêm một câu nào cả, chỉ loay hoay trước máy pha cà phê.
“Hừm...” Triệu Ngọc nhìn một hồi lâu rồi hỏi một câu: “Lão đại, có phải ông muốn uống cà phê không, hay là tôi làm cho ông một ly?”
Nào ngờ khi Triệu Ngọc vừa mới lên tiếng, Cục phó Liêu liền lén làm động tác bảo hắn im lặng. Sau đó... Ông ta lại tiếp tục giữ im lặng, lát thì nhìn cái này, tí thì xem cái kia, trông y như đang dạo siêu thị vậy.
Triệu Ngọc đảo mắt nhìn xung quanh, trong đầu không hiểu gì cả, thậm chí hắn còn phỏng đoán là, có phải lãnh đạo sợ rằng trong này có máy nghe trộm không? Rốt cuộc ông muốn làm gì?
Và cứ thế, lãnh đạo đã đứng trong phòng trà với Triệu Ngọc suốt năm phút, hai người không hề nói với nhau gì cả.
Năm phút trôi qua, Cục phó Liêu mới cất bước đi ra ngoài, lúc đi qua bên cạnh Triệu Ngọc, ông ta mới nói khẽ vào tai Triệu Ngọc một câu: “Triệu Ngọc, tôi chỉ có thể giúp cậu thế này thôi! Sau này làm việc cho tốt!”
Đây là sao vậy?
Trên đầu Triệu Ngọc sắp xịt khói đến nơi, nghĩ thầm trong lòng là, bị tâm thần cũng có thể làm lãnh đạo sao?
Tuy nhiên, khi Triệu Ngọc đi ra từ phòng trà, hắn đột nhiên cảm nhận được rằng, ánh mắt của các điều tra viên khi nhìn mình đã thay đổi 180 độ.
Đặc biệt là Mao Vĩ, mắt như sắp rớt ra ngoài! Lúc nãy anh ta còn nói với Triệu Ngọc là, những người như chúng ta không có ai chống lưng, không nên đắc tội với người khác! Kết quả là, sau khi lãnh đạo người ta tới đây, đã nói chuyện riêng với Triệu Ngọc hết năm phút đồng hồ. Thế lực chống lưng này... quá hùng hậu rồi đúng không?
Không chỉ có mấy cảnh sát điều tra, mà các lãnh đạo đứng đầu phân cục như Loan Tiêu Tiêu cũng phải nhìn Triệu Ngọc với một con mắt khác. Mấy hôm trước thì có quan lớn cấp tỉnh xem Triệu Ngọc như anh em, sau đó, vị Cục phó cấp thành phố mới lên chức này lại gọi hắn là cháu ngoan. Tên Triệu Ngọc này... rốt cuộc có bối cảnh thế nào?
Cục phó Liêu vừa cười vừa đi khỏi phòng làm việc, xong rồi còn vẫy tay với Triệu Ngọc một cách thân mật. Còn Triệu Ngọc đang ngây người ra tại chỗ, thậm chí còn quên cả việc chào tạm biệt người ta.
Triệu Ngọc thật sự cảm thấy khó hiểu vô cùng, nếu vị lãnh đạo này không bị bệnh gì, thì lúc nãy ông ta chủ động tiếp cận mình, chẳng lẽ... muốn nâng cao địa vị giúp mình sao?
Địa vị?
Quẻ Chấn!
Chẳng lẽ... Đây chính là kỳ ngộ của ngày hôm nay?
Nhưng... Mình đâu có quen gì với người này? Tại sao ông ta lại phải giúp mình? Liêu Cảnh Hiền? Nhà mình đâu có người thân họ Liêu nào?
Tuy Triệu Ngọc vẫn còn mơ mơ màng màng, nhưng các đồng nghiệp đã có cái nhìn khác về hắn rồi, ngoại trừ kinh ngạc và bất ngờ ra, còn có thêm một chút sùng bái!
Sau khi tan ca, Triệu Ngọc tranh thủ thời gian đến ngân hàng mở két sắt, cất túi tiền đó vào trong két rồi mới đi đến Thiên Nhiên Cư Mỹ Thực Thành để tham gia tiệc mừng của Mao Vĩ.
Mao Vĩ có nhân duyên khá tốt, đãi hết hai bàn tiệc trong nhà hàng. Một bàn cho các đồng nghiệp tổ A, bàn còn lại thì mời lãnh đạo các khoa trong phân cục, ví dụ như khoa Thông tin công cộng, khoa Tuyên truyền, chi đội Trinh thám, thậm chí lãnh đạo bộ phận Xuất nhập cảnh cũng có mặt, ngay cả chủ nhiệm Lục Thiệu Hồng bên tổ Phòng chống tệ nạn xã hội cũng đến.
Chủ nhiệm Lục vừa mới nhìn thấy Triệu Ngọc liền muốn khoe chiến công của mình, kể lại là hôm đó anh ta đã triệt phá đường Trà Hải như thế nào! Tuy nhiên, Triệu Ngọc vội phẩy tay lắc đầu, sau đó giả bộ nói với anh ta, đây là bí mật của hai chúng ta, không được vênh váo, nhất định không được vênh váo!
Chủ nhiệm Lục hiểu rồi, gật đầu lia lịa, càng khâm phục Triệu Ngọc hơn.
Nhìn thấy chủ nhiệm Lục cũng tỏ thái độ thân mật với Triệu Ngọc, các cảnh sát điều tra lại càng sững sờ hơn, đã xem Triệu Ngọc như thần tiên vậy!
Do quen thân với nhau nên Lưu Trường Hổ cũng có mặt. Nhưng Mao Vĩ biết là ông ta và Triệu Ngọc không hợp nhau, bèn sắp xếp cho Lưu Trường Hổ ở một bàn khác, không để hai người họ gặp nhau.
Trên bàn ăn, các đồng nghiệp đều hỏi thăm Triệu Ngọc một cách tò mò là, vị Cục phó Liêu đó đã nói gì với anh vậy? Hai người có quan hệ thế nào?
Lần này, Triệu Ngọc không hề nói dối gì, nói với mọi người là, hai chúng tôi không có quan hệ gì cả, mà Cục phó đại nhân cũng không nói với tôi câu gì hết!
“Xời!”
Kết quả là, những lời nói thật của Triệu Ngọc lại bị mọi người khinh bỉ.
Bành Hân lên tiếng: “Được lắm, tên nhóc nhà cậu cứ giả bộ đi! Tôi thật sự không có gì để nói cả, trong mắt lãnh đạo, bây giờ cậu là người ‘đắc sủng’, có quyền giả ngu!”
“Hở?” Triệu Ngọc vội giải thích: “Em nói thật đấy, cái vị Cục phó gì đó thật sự không hề nói gì cả! Em còn tưởng là ông ta có vấn đề về thần kinh nữa!”
“Xời...”
Triệu Ngọc càng giải thích, đồng nghiệp lại càng khinh bỉ hắn, cho rằng hắn đang giả ngu!
Haizz!
Triệu Ngọc vừa tức vừa cảm thấy bất đắc dĩ, được, lần này tôi nói thật mà không ai tin!
Làm một người tốt... Khó thật!
Bữa ăn trông rất náo nhiệt, nhưng cũng chỉ là tán dóc thôi. Ngoại trừ ăn mừng Mao Vĩ quay lại ra, mọi người còn thường xuyên bàn luận về vụ án bắt cóc Miên Lĩnh – vụ án khó nhằn nhất Tần Sơn này.
Hai cái bàn lớn được xếp trong cùng một phòng, tuy rằng ở giữa được ngăn cách lại bằng một tấm bình phong, nhưng những lời mà các vị lãnh đạo ở bàn kế bên nói ra, Triệu Ngọc đều nghe được một cách rõ ràng.
Thật không ngờ, tuy rằng bây giờ vụ án này gây chấn động như thế, nhưng những vị lãnh đạo tự nhận là có kinh nghiệm phong phú lại không coi trọng gì cả.
Một vị trưởng khoa nào đó phát biểu ý kiến: “Mọi người xem đi, trước đây, tôi cũng đã từng gặp phải những vụ án chấn động như thế nhiều lần rồi, kết quả cuối cùng, đều có thể tóm gọn lại bằng bốn chữ... Tiếng sấm to giọt mưa nhỏ! Đừng thấy là bây giờ tiếng tăm vang dội, đợi đến khi không còn điều tra được gì nữa thì không ai chịu nhắc đến nữa đâu!”
“Hở?” Lưu Trường Hổ vừa cười vừa bắt lỗi: “Tiếng sấm to giọt mưa nhỏ không phải có sáu chữ sao? Trưởng khoa Trương, anh không biết đếm sao? Ha ha...”
Mọi người đều cười phá lên.
“Đội trưởng Lưu à, lần này, các anh thật sự gặp phải nhiệm vụ khó khăn rồi!” Lưu Thiệu Hồng nói với vẻ nghiêm túc: “Tôi còn chưa có kinh nghiệm gì nhiều, vụ án hai mươi sáu năm, tôi thật sự chưa gặp phải bao giờ! Anh nghĩ thử xem, có khi nào những hung thủ trong vụ án năm xưa đã chết già rồi không? Còn điều tra được gì nữa chứ?”
“Hừm...” Lưu Trường Hổ đáp mà không có chút tự tin nào: “Cần tra chứ...”
“Tiểu Lục à!” Lúc này, một vị lãnh đạo nói giọng miền Nam lên tiếng: “Cái này thì cậu không cần phải lo lắng thay đội trưởng Lưu đâu, đội trưởng Lưu đã được chấm làm Cục phó bao năm nay rồi, chức vụ đội trưởng đội Cảnh sát hình sự nhỏ nhoi này chỉ là một bước đệm mà thôi! Nào, chúng ta có phải nên mời vị lãnh đạo tương lai này một ly không?”
“Đâu có...” Lưu Trường Hổ được quan tâm mà kinh sợ: “Trợ lý Tô, anh quá xem trọng tôi rồi, vẫn nên để tôi kính mọi người!”
“Cạn ly...”
Nghe được những lời nịnh nọt nhau của đám người này, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy có chút chán ghét, cái ý đồ tìm gái chơi xỏ Lưu Trường Hổ lại hiện lên trong đầu lần nữa.
Do buổi chiều còn có rất nhiều việc phải làm, nên Triệu Ngọc không uống rượu. Sau khi ăn cơm xong, hắn gọi một cuộc điện thoại cho Hoa Hoa trước, bảo cô ta chăm sóc Đại Hanh giúp, còn mình thì trực tiếp quay về sở cảnh sát.
Hắn cũng có chút tò mò, muốn xem thử, các chuyên gia mô phỏng tìm người mất tích sẽ vẽ hình Lương Tư Tư ra sao?
Lúc Lương Tư Tư bị mất tích chỉ mới có 7 tuổi. Hai mươi sáu năm trôi qua, nếu như thật sự còn sống thì cũng đã 33 tuổi rồi, liệu bức chân dung các chuyên gia vẽ ra có chính xác không?
Trong đầu suy nghĩ như thế, Triệu Ngọc đi thẳng đến khoa Điều tra những vụ án mất tích. Nhưng điều khiến hắn thất vọng là, trong khoa Điều tra mất tích không có một bóng người nào cả, hai cánh cửa đóng chặt lại.
Không còn cách nào, hắn chỉ đành về phòng làm việc nghỉ ngơi trước. Lúc này vẫn chưa tới giờ làm việc buổi chiều, sở cảnh sát rất vắng vẻ im ắng, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh náo nhiệt buổi sáng.
Nào ngờ, khi Triệu Ngọc đi đến trước cửa phòng làm việc tổ B thì thấy cửa phòng tổ B đang mở toang ra. Hắn thò đầu nhìn vào trong thì thấy, trong căn phòng làm việc rộng rãi ấy chỉ có một mình tổ trưởng Khúc Bình.
Tổ trưởng Khúc đang đứng trước bảng trắng, tập trung suy nghĩ gì đó, còn không ngừng viết viết vẽ vẽ gì đó lên bảng.
Do có quá nhiều nạn nhân, một tấm bảng trắng không ghi hết được, vậy nên tổng cộng có đến ba tấm bảng trắng, mỗi một tấm bảng đều dán đầy tài liệu.
Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, Triệu Ngọc bỗng nghĩ đến lúc điều tra vụ án chặt tay trước đây. Lúc đó, tổ trưởng Khúc cũng suy nghĩ tình tiết vụ án một cách tỉ mỉ, không ngừng nghỉ y như lúc này đây.
So ra, những vị lãnh đạo chỉ biết nói suông trên bàn tiệc lúc nãy và tổ trưởng Khúc siêng năng cần cù này, vừa hay lại hình thành một sự khác nhau rõ rệt.
Các lãnh đạo cho rằng, chỉ dùng một cụm từ “Tiếng sấm to hạt mưa nhỏ” thì đã kết được một vụ án quan trọng như thế rồi. Tuy nhiên, tổ trưởng Khúc Bình vẫn tiếp tục cố gắng tìm kiếm manh mối phá án, không bỏ lỡ một tia hi vọng nào. Tính cách như thế, làm sao người ta có thể không kính trọng được chứ?
Triệu Ngọc cứ đứng im nhìn Khúc Bình, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng kính nể chị ta.
Không biết nghĩ đến việc gì, Triệu Ngọc chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định cất bước đi vào trong phòng tổ B, đi đến trước mặt Khúc Bình.
Khúc Bình chỉ quay đầu lại liếc nhìn Triệu Ngọc một cái rồi lại nhìn về phía bảng trắng, hỏi một câu với giọng điệu thù địch: “Triệu thần thám đến rồi, có chỉ dạy gì sao?”
“Hì hì...” Triệu Ngọc vừa cười vừa đáp: “Đừng hiểu lầm! Tổ trưởng Khúc, tôi đến chỉ để nói tiếng cám ơn với chị thôi! Hôm trước lúc tôi đánh lão Lưu Trường Hổ kia, nếu không phải do chị giúp tôi giải vây, chắc tôi sẽ không dễ gì giải quyết ổn thoả đâu!”
“Đừng khách sáo!” Khúc Bình nói với vẻ lạnh nhạt: “Tôi chỉ nhìn việc không nhìn người!”
“Ừ...” Vì để đỡ ngại, Triệu Ngọc vội tìm chủ đề để nói: “Các đồng nghiệp khác đâu? Có phải đều đã được cử ra ngoài làm việc rồi không? Hừm... Điều tra thế nào rồi? Có tin tức gì không?”
Cạch...
Khúc Bình đóng nắp bút lại, quay đầu trừng Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, cậu có chuyện gì thì nói thẳng ra đi! Tôi chỉ ghét con người cậu thôi, nhưng không phủ định năng lực của cậu...”
Khúc Bình vừa nói vừa đưa bút cho Triệu Ngọc: “Nói đi, rốt cuộc cậu nghĩ ra được gì?”
“À...” Triệu Ngọc nhìn Khúc Bình rồi lại nhìn bảng trắng, sau khi chần chừ mất ba giây, hắn mới cầm lấy cây bút rồi nói với chị ta: “Tổ trưởng Khúc, nếu đã thế thì tôi nói ra vậy! Là thế này, mấy hôm gần đây tôi luôn suy nghĩ, chị nói xem, có khi nào, vụ án bắt cóc lần này giống như vụ án chặt tay chúng ta điều tra lần trước không?”