“Sở dĩ vụ án bắt cóc này vẫn chưa phá được sau nhiều năm...” Triệu Ngọc cầm cây bút lông trên tay, nói với vẻ nghiêm túc: “Có khi nào giống với lúc điều tra vụ án chặt tay, là do hướng điều tra của phía cảnh sát chúng ta có sai sót gì đó?”
“Sai sót?” Khúc Bình khoanh tay lại, suy ngẫm những lời này một cách kỹ lưỡng.
“Chị xem...”
Triệu Ngọc chỉ vào tấm hình chụp chiếc xe minibus trên bảng. Tấm hình này được tìm thấy trong tập tài liệu của sở Giao thông vận tải năm đó, đã cũ lắm rồi.
“Hừm...” Triệu Ngọc chỉ vào chiếc xe, nói: “Ví dụ như là, trước giờ cảnh sát luôn cho rằng, để bắt cóc bọn trẻ này, những tên bắt cóc đó đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ nên vụ bắt cóc mới được tiến hành thuận lợi như thế, không để lộ bất cứ sơ hở gì!”
“Nhưng, nếu lỡ như... không phải vậy thì sao? Nếu... việc bọn họ bắt cóc bọn trẻ chỉ là một việc ngoài ý muốn?”
“Gì? Ngoài ý muốn?” Khúc Bình nhìn Triệu Ngọc với vẻ khó hiểu.
“Có thể lắm! Thật đấy!” Triệu Ngọc giải thích: “Các chị chưa từng bắt cóc người, có những chi tiết có thể sẽ bị bỏ lỡ!”
“Chưa từng bắt cóc người? Vậy cậu từng làm rồi à?” Khúc Bình càng cảm thấy khó hiểu hơn.
“Hừm... Không... Ý tôi là...” Triệu Ngọc vội đáp: “Tôi đã từng xem qua rất nhiều tài liệu về các vụ án bắt cóc, ví dụ như... Ví dụ như chỗ này! Trên tài liệu ghi là, đám người đó bắt cóc bọn trẻ xong, mãi đến ngày thứ ba mới gọi điện thoại đến, ở đây có một điểm bất hợp lí!”
“Ba ngày? Chỗ nào bất hợp lí chứ?” Khúc Bình vẫn chưa hiểu ý của Triệu Ngọc.
“Chị không biết sao, bình thường không thể nào đợi qua lâu như thế mới gọi điện thoại tống tiền đâu!” Triệu Ngọc nói: “Nếu không tin chị có thể điều tra thử, nạn nhân ở chỗ của mình thêm một ngày thì nguy cơ bị bại lộ sẽ càng cao! Nếu như bọn họ đã lên kế hoạch từ trước, thì không thể nào đợi đến ngày thứ ba mới nghĩ đến việc gọi điện cho gia đình nạn nhân!”
“Nghĩ lại thì thấy, chắc chắn là đám bắt cóc không muốn gia đình nạn nhân báo cảnh sát, vì vậy, bọn chúng gọi điện tống tiền càng sớm thì khả năng người nhà nạn nhân báo cảnh sát sẽ càng thấp!”
“Ngược lại, đợi một mạch hết ba ngày, người nhà không sốt ruột mới lạ, làm sao có thể không báo cảnh sát được?”
“Hừm...” Khúc Bình nhìn Triệu Ngọc chằm chằm, không thể không thừa nhận rằng lối suy nghĩ kì quặc này của Triệu Ngọc cũng có sức thuyết phục đấy, hơn nữa còn giúp cho lối suy nghĩ của mình bỗng chốc trở nên rõ ràng hơn.
“Còn nữa!” Triệu Ngọc dùng bút gõ lên hình xe minibus: “Chiếc xe cũng biến mất rồi, chi tiết này cũng khá hiếm trong các vụ án bắt cóc chuyên nghiệp! Bắt cóc bắt người chứ chưa từng nghe nói qua là bắt cóc cả xe!”
“Bắt cóc chuyên nghiệp?” Khúc Bình khá lạ lẫm với cái danh từ này.
“Chị nghĩ thử xem, phạm nhân trong tù cũng có chia cấp bậc đấy!” Triệu Ngọc trông y như thầy giáo đang giảng cho Khúc Bình nghe về kiến thức tội phạm: “Xếp hạng nhất, cấp bậc cao nhất, thông thường là tội phạm lừa đảo, còn xếp hạng hai thì là tội phạm bắt cóc, cướp của giết người chỉ được xếp hạng ba thôi! Có biết tại sao không? Vì bắt cóc là một công việc đòi hỏi kĩ thuật cao!”
“Chị có thể tra thử, phàm là những kẻ ra tay bắt cóc đều sẽ tự chuẩn bị một chiếc xe, rất ít khi cướp luôn cả xe! Đầu tiên, chiếc xe chị cướp được rất dễ bị người ta phát hiện, thứ hai là, chị đâu biết được xe này có hư hỏng gì không, còn bao nhiêu xăng? Nếu lỡ như có bị gì, vậy thì chẳng phải hỏng hết sao? Thứ ba là, trên xe đã có sáu người ngồi rồi, đám bắt cóc ngồi lên nữa, có phải sẽ rất chật chội không?”
“Hừm... Ý cậu là...” Khúc Bình lên tiếng: “Đám bắt cóc còn có một chiếc xe khác?”
“Không!” Triệu Ngọc đáp một cách dứt khoát: “Ý tôi là, đám bắt cóc này không lên kế hoạch gì cả, bọn họ không hề biết là lại có nhiều người ngồi trên xe như thế! Có lẽ, bọn họ chỉ muốn cướp một chiếc xe hoặc cướp chút tiền thôi! Vụ án bắt cóc Miên Lĩnh này, có lẽ chỉ là một vụ việc... ngoài dự tính thôi!”
“Tôi... Tôi không hiểu!” Khúc Bình càng khó hiểu hơn: “Kế hoạch bắt cóc không chút sơ hở mà cậu lại nói là... ngoài dự tính?”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc đáp: “Nói chung tôi có cảm giác như thế! Chỉ không biết là, lúc đó trên xe đã xảy ra chuyện gì?”
“Nếu theo ý cậu...” Khúc Bình quay qua nhìn bảng trắng, vừa nghĩ vừa nói: “Đám bắt cóc đó không hề lên kế hoạch trước, bọn họ không phải là tội phạm bắt cóc chuyên nghiệp? Nhưng, bọn họ lại làm rất hoàn hảo trong khâu gọi điện thoại tống tiền, cái này còn được xem là không chuyên nghiệp sao?”
“Điểm này, tôi còn chưa nghĩ ra.” Triệu Ngọc nói thẳng: “Nhưng... Những tên bắt cóc chuyên nghiệp mà tôi quen, không có một ai có thể làm một cách hoàn hảo như thế! Chính vì đám bắt cóc trong vụ án Miên Lĩnh không để lộ chút sơ hở nào, vì vậy, tôi lại càng cảm thấy họ không phải kẻ chuyên nghiệp! Vậy rất có thể đây là ý tưởng bọn họ đột nhiên nghĩ ra mà thôi!”
“Cậu quen sao? Cậu có quen cả kẻ bắt cóc à?” Khúc Bình ngạc nhiên.
“À, tôi... Ý tôi là, những tên bắt cóc tôi nhìn thấy trên tài liệu.” Triệu Ngọc lên tiếng giải thích: “À, đúng rồi! Thật ra tôi khá là đồng tình với quan điểm chị đưa ra lúc họp, tôi cảm thấy trong đám bắt cóc, nói không chừng thật sự có người là cảnh sát, hoặc là người từng làm cảnh sát! Chính vì có người này nên vụ án bắt cóc mới hoàn hảo như thế!”
“Phù...” Khúc Bình hít vào thật sâu, chị ta đang nghĩ thầm trong lòng về những lời của Triệu Ngọc. Chân tướng thật sự giống như những gì hắn nói sao? Chẳng lẽ... Hai mươi sáu năm qua, hướng điều tra của cảnh sát, thật sự sai rồi?
“Vậy...” Khúc Bình vừa nghĩ vừa nói tiếp: “Vậy theo như những gì cậu nói, tài xế Ngưu Vĩ Quang là vô tội sao?”
“Không biết chắc được!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Nhưng đã điều tra nhiều năm như thế vẫn không điều tra ra được người này có gì cả, chắc là không có vấn đề gì nhỉ? Tôi nhớ trong tập tài liệu có ghi rằng, điều kiện gia đình của người này khá tốt, anh ta lại ở chung một thôn với bọn họ, nghe nói còn có quan hệ thân thích gì nữa, thật sự không có lí do gì để tham gia bắt cóc nhỉ?”
“Nhưng, dù là như thế...” Khúc Bình nhìn lên những tài liệu được dán kín bảng trắng: “Chúng ta vẫn không biết nên bắt đầu điều tra từ đâu? Hung thủ thật sự... rốt cuộc là ai?”
“Là ai thì tôi không biết, nhưng có một điều tôi có thể đoán ra được.” Triệu Ngọc nói một cách nghiêm túc: “Nếu những tên bắt cóc năm xưa còn sống thì bây giờ bọn họ chắc chắn đều đã là... những kẻ giàu sụ rồi!”
“Ồ? Tại sao?” Khúc Bình ngạc nhiên.
“Cái này dễ thôi.” Triệu Ngọc giải thích: “Dưới hang đá đó không những có những cái xác mà còn có cả một túi tiền nữa. Bí mật này, chỉ có những tên hung thủ đó mới biết được! Tiền trong cái cặp da đó đáng giá cả triệu đồng, nếu như bây giờ bọn họ sống không tốt lắm, sống một cuộc sống nghèo nàn, bọn họ sẽ không nghĩ đến việc đào tiền ra sao?”
“Vì vậy, nếu bọn họ vẫn còn sống, vậy thì bây giờ chắc chắn đều đã là người giàu rồi!”
“Ừ...” Khúc Bình gật đầu: “Thật ta tôi cũng đã nghĩ đến điều này rồi! Nếu đã như thế, chúng ta có thể bắt tay điều tra từ chỗ này, điều tra những người có liên quan năm đó, xem coi bây giờ ai là người giàu có?”
“Tuy là có thể làm theo cách này, nhưng...” Triệu Ngọc nói với vẻ lo lắng: “Phạm vi quá lớn, không dễ chút nào đâu!”
“Không sao!” Khúc Bình nói với vẻ chắc nịch: “Khó cỡ nào cũng không sao! Chỉ cần chúng ta tập trung điều tra, chắc chắn sẽ có kết quả thôi!” Khúc Bình vừa nói vừa nhìn lên bảng trắng, sau đó nói tiếp: “Mong là những tên tội phạm đó đều còn sống! Có như vậy thì chúng ta mới có thể khiến họ chịu tội một cách danh chính ngôn thuận được! Một kẻ phạm phải tội ác tày trời như thế, chắc chắn sẽ phải trả giá!”
...
Đi ra từ văn phòng tổ A, Triệu Ngọc cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh. Điều này cũng càng làm hắn kiên định hơn trong việc cố gắng phá được vụ án khó nhất Tần Sơn này!
Triệu Ngọc biết rằng, tuy mình có được sự giúp đỡ từ hệ thống Kỳ Ngộ, nhưng nếu mình không tập trung tinh thần vào việc phá án thì cũng sẽ không có tác dụng gì cả.
Nếu như không tìm được manh mối, khoanh vùng nghi phạm, vậy thì cho dù tên bắt cóc có đang đứng trước mặt mình, mình cũng không hề hay biết gì cả.
Vì vậy, Triệu Ngọc hạ quyết tâm là, phải cố gắng 120%, tranh thủ tìm được manh mối phá án một cách sớm nhất, bắt những tên tội phạm tội ác tày trời chịu sự trừng trị của pháp luật.
Đương nhiên là còn có tiền thưởng mười triệu kia nữa! Cái này cũng rất quan trọng! Nếu như thật sự có thể phá được vụ án này, vậy mình thật sự là phát tài rồi!