Cuồng Thám

Chương 1565: Chương 1565BẮT ĐẦU LÀM TỪ ĐÂU?





Chương 1565BẮT ĐẦU LÀM TỪ ĐÂU?

“Nếu là vậy.” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Thì chúng ta lập tức điều tra từ năm 2006 về sau này xem có... còn người nào bên cạnh Lý Phi Phàm mất tích nữa không?”

“Ừm...” Tăng Khả trên màn hình lập tức nhíu mày lại: “Chị Miêu, chuyện này không dễ làm đâu! Lý Phi Phàm là người của công chúng, cho nên số người mà ông ta đã từng tiếp xúc nhiều hơn người bình thường nhiều lắm, rất khó cho công tác điều tra!”

“Vậy thì...” Thôi Lệ Châu nghĩ cách: “Chúng ta xin lệnh lục soát luôn đi! Nếu như Lý Phi Phàm không dừng tay lại thì chắc chắn còn có thể tìm thấy được càng nhiều băng video trong nhà ông ta hơn!”

“Không được!” Triệu Ngọc quyết đoán bác bỏ: “Cô chưa nghe câu thất bại một lần sẽ khôn lên à? Lý Phi Phàm đã từng bị mất băng video một lần rồi, chẳng lẽ sẽ không cảnh giác hơn?”

“Đúng vậy, nếu như lục soát mà không tìm thấy băng video thì sẽ tạo thành ảnh hưởng bất lợi cho công tác khởi tố và điều tra sau này của chúng ta.” Miêu Anh nói: “Muốn đối phó với một kẻ như Lý Phi Phàm thì chúng ta phải nắm chắc một trăm phần trăm mới được!”

“Không phải chứ, đây chính là ác ma giết người mà!” Thôi Lệ Châu thở dài nói: “Đã tìm được ông ta rồi thì tại sao không thể bắt ông ta ngay chứ?”

“Chúng ta không có chứng cứ trực tiếp.” Ngô Tú Mẫn nói: “Dựa vào quỹ tích ăn khớp thôi vẫn chưa đủ để xin lệnh bắt giữ người đâu!”

“Không bắt được, chẳng lẽ không lục soát được sao?” Thôi Lệ Châu không phục.

“Có thể xin lệnh lục soát, nhưng mà...” Miêu Anh nói: “Xin lệnh lục soát cần phải thông báo cho người đó biết, mà một khi Lý Phi Phàm biết được chúng ta đang điều tra ông ta thì hẳn sẽ bứt dây động rừng rồi!”

“Đúng vậy.” Triệu Ngọc nhíu chặt mày lại: “Để ông ta có chuẩn bị thì chúng ta lại càng khó lục soát hơn... Bây giờ không thể tùy tiện động vào ông ta được!”

“Ài!” Thôi Lệ Châu không biết phải làm sao, đành lắc đầu: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Ngồi chờ à?”

“Ừm...” Triệu Ngọc chỉ tay lên màn hình rồi hỏi Tăng Khả: “Dù gì Lý Phi Phàm cũng không giống như Khang Tử Thanh, ông ta vẫn còn sống, nên có nhiều dữ liệu hình ảnh về ông ta. Vậy thì... Có thể sử dụng những dữ kiện hình ảnh này để tiến hành so sánh đối chiếu với video giết người không?”

“Có thể.” Tăng Khả gật đầu: “Lúc trước, chúng ta phải so sánh dữ kiện hình ảnh của Khang Tử Thanh vì thật sự không có cách nào, vô cùng bất đắc dĩ. Nhưng Lý Phi Phàm lại khác, ông ta còn sống, nếu như có thể tự đo số liệu thân thể của ông ta thì sẽ giúp cho kết quả so sánh đối chiếu càng chính xác hơn!”

“Tự đo số liệu.” Triệu Ngọc hỏi lại: “Nếu không thông qua chính ông ta thì chẳng lẽ không thể có được số liệu sao? Với thân phận như ông ta thì mỗi lần đặt may quần áo đều sẽ có thợ may đo số liệu cho ông ta mà, chẳng phải đã có sẵn rồi sao?”

“Không... Hai chuyện này không giống nhau.” Tăng Khả vội vàng sửa lại: “Hung thủ vụ án video giết người chỉ để lộ ra một ít đặc trưng của thân thể chủ yếu là ba nơi tay, cánh tay và chân thôi. Nếu như muốn so sánh chính xác hơn thì chúng ta cần có số liệu đo lường. Mấy chỗ đó đều là chỗ khá đặc biệt cho nên cần phải đo một cách cẩn thận...”

“Đúng vậy, vụ án này không giống như so sánh video trong vụ án cướp ngân hàng mà chúng ta đã điều tra hồi đó.” Miêu Anh giải thích cho Triệu Ngọc: “Nếu không phải so sánh toàn thân thì nó sẽ không có hiệu lực pháp luật, cho dù kết quả so sánh là một trăm phần trăm thì cũng chỉ có thể làm một chứng cứ hỗ trợ thêm cho việc vạch tội hung thủ thôi. Điểm này chẳng giúp ích được gì cho khó khăn mà chúng ta đang gặp phải cả.”

“Tuy nhiên, chúng ta vẫn có thể tiến hành một ít so sánh cơ bản trước.” Tăng Khả nói: “Ít nhất nếu có khác biệt rõ ràng thì vẫn có thể phát hiện ra!”

“Khác biệt? Còn có khác biệt gì nữa?” Thôi Lệ Châu lắc đầu: “Chẳng lẽ mọi người cho rằng Lý Phi Phàm không phải là hung thủ thật sự hay sao?”

“Ừm, vậy cứ làm như thế đi!” Triệu Ngọc không để ý đến Thôi Lệ Châu mà gật đầu với Tăng Khả.

“Ấy? Tổ trưởng, còn có một thứ cũng có thể mang đi thí nghiệm thử.” Bỗng nhiên ánh mắt Nhiễm Đào sáng lên: “Vẫn chưa so sánh hai mẫu ADN còn lại trong túi da của Khang Tử Thanh mà! Chẳng phải chúng ta có thể lấy ADN của Lý Phi Phàm tới so sánh thử sao?”

“Ừm...” Triệu Ngọc hơi gật đầu: “Đây cũng là một biện pháp, vậy thì... Nhiệm vụ này...”

“Giao cho tôi là được.” Nhiễm Đào cười nói: “Lý Phi Phàm là nhân vật của công chúng, muốn lấy ADN của ông ta là điều vô cùng dễ dàng!”

“Tuy nhiên...” Miêu Anh nói với vẻ tiếc nuối: “Cho dù so sánh thành công thì cũng không mang lại ý nghĩa thực tế. Bởi vì Lý Phi Phàm và Khang Tử Thanh ở trong cùng một đoàn phim cho nên ADN của Lý Phi Phàm xuất hiện trong túi của Khang Tử Thanh cũng là chuyện bình thường, chứ không có liên quan trực tiếp tới vụ án video giết người!”

“Cũng đúng...” Tăng Khả nói: “Nếu như ADN của Lý Phi Phàm lấy được từ trên băng video thì có lẽ còn có ích, nhưng mà... trong ngoài băng video đều vô cùng sạch sẽ, chỉ tìm thấy một chút xíu thông tin thuộc về Âu Dương Đông mà thôi...”

“Tuy không thể trở thành chứng cứ trực tiếp nhưng ít ra chúng ta vẫn phải có được ADN của Lý Phi Phàm trước đã. Nhiễm Đào.” Triệu Ngọc ra lệnh: “Anh đi làm đi! Cẩn thận một chút, đừng để Lý Phi Phàm phát hiện ra...”

“OK!” Nhiễm Đào đáp lại.



“Vịnh Đại Nguyệt...” Lúc này, Thôi Lệ Châu như chợt nhớ tới cái gì đó bèn nói với mọi người: “Lý Phi Phàm sống trong biệt thự ở vịnh Đại Nguyệt, có phải ông ta giết người ngay tại chỗ này không?”

Biệt thự tại vịnh Đại Nguyệt...

Mọi người cùng suy nghĩ...

“Miêu Khải.” Thôi Lệ Châu hỏi: “Tình hình biệt thự này bây giờ thế nào rồi? Có còn không?”

“Ừm, còn, vẫn còn...” Miêu Khải vội vàng thu thập tin tức qua màn ảnh lớn rồi thuật lại: “Bây giờ nó vẫn còn trên danh nghĩa của Lý Phi Phàm, nhưng hình như căn nhà này đã được giao cho công ty môi giới rồi!”

“Đúng vậy, bây giờ nơi đó có rất nhiều địa điểm du lịch, có núi có sông vô cùng xinh đẹp.” Đoàn Phi nói: “Vả lại, Lý Phi Phàm là người rất nổi tiếng ở tỉnh Tây Giang chúng tôi, ông ta mà cho thuê nhà thì không cần lo sẽ không ai thuê!”

“Ừm... Chậc chậc...” Thôi Lệ Châu nhíu mày lại: “Nếu đã dám cho khách du lịch thuê thì chắc chắn là ông ta đã sớm xóa sạch hết dấu vết rồi, mà bây giờ trong đó cũng chẳng còn thứ gì có giá trị để lục soát nữa đâu nhỉ?”

“Vậy còn những căn nhà khác thì sao?” Nhiễm Đào hỏi: “Có khi nào ông ta đã ra tay trong những ngôi nhà khác hay không?”

“Ừm, khụ khụ...” Miêu Khải đằng hắng rồi nói: “Hầu như ở mỗi một thành phố lớn trong nước đều có nhà của Lý Phi Phàm... Chỉ tính riêng ở Mỹ thôi là ông ta đã có mười ngôi nhà sang trọng rồi, chứ đừng nói đến những bất động sản ở các nước khác...”

“Xem ra... Con đường này không thể đi lọt được rồi!” Thôi Lệ Châu thật không biết phải làm sao, đành lắc đầu: “Nhiều nhà như vậy, nếu muốn lục soát thì sẽ mất một năm trời! Người này đúng là giàu có...”

“Vậy còn... hài cốt thì sao?” Lúc này, Ngô Tú Mẫn bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, liền hỏi mọi người: “Cho dù trong vụ án nào thì thi thể vẫn luôn là chứng cứ chủ chốt, nếu như chúng ta có thể tìm được chứng cứ trực tiếp có liên quan tới Lý Phi Phàm từ thi thể hài cốt thì có thể kết luận rồi!”

“Nói thì nói như vậy nhưng đến tận bây giờ chúng ta chỉ mới tìm được một bộ hài cốt thôi...”

Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc ngẩng đầu nhìn Miêu Anh, bởi vì hài cốt của Miêu Tiếu Văn được tìm thấy ở Việt Châu.

“Không có...” Miêu Anh bất đắc dĩ nói: “Em mới vừa trao đổi với pháp y Trương Bồi Bồi, không hề tìm thấy bất kỳ chứng cứ có hiệu lực nào trong hài cốt của Miêu Tiếu Văn cả. Bây giờ, pháp y Trương đã dẫn theo đoàn pháp y của cô ấy trở lại hiện trường chôn thi thể để thu thập thêm chứng cứ mới rồi, nhưng có lẽ không có nhiều hy vọng lắm đâu...”

“Nhưng mà...” Triệu Ngọc suy nghĩ nói: “Biết đâu khi tìm được càng nhiều thi thể hơn thì sẽ có phát hiện mới!”

“Sếp ơi.” Nghe thấy vậy, Đoàn Phi bỗng nhiên đưa ra ý kiến: “Do tìm kiếm địa điểm Ngụy Kỳ Kỳ bị hại cho nên bọn em đã từng lục soát khu vực vịnh Đại Nguyệt. Em cho rằng nếu Ngụy Kỳ Kỳ là người bị hại đầu tiên thì có lẽ Lý Phi Phàm sẽ chọn một địa điểm khá gần nhà để giết hại Ngụy Kỳ Kỳ. Cho nên em thấy hay là chúng ta lại đi tìm kiếm thử xem có nơi nào có hoàn cảnh giống như hoàn cảnh trong video giết người hay không?” Đoàn Phi nói có trật tự dễ hiểu: “Mà lần này, chúng ta lại thu hẹp phạm vi tìm kiếm, tập trung điều tra những khu vực quanh nhà Lý Phi Phàm xem có thể tìm ra hài cốt của Ngụy Kỳ Kỳ không?”

“Đúng.” Thôi Lệ Châu tán thành: “Mặc dù không thể tìm thấy tháp nước đâu, nhưng có lẽ vẫn có thể phân biệt được những điểm đặc biệt của khu rừng đó mà. Lần này chúng ta hãy dẫn vài chuyên gia thực vật và chuyên gia cảnh quan theo, nhất định phải tìm cho ra thi thể của Ngụy Kỳ Kỳ!”

“Không chỉ mỗi Ngụy Kỳ Kỳ thôi đâu.” Triệu Ngọc nói: “Còn cả những cô gái đã mất tích khác nữa, thông báo với Cục Cảnh sát địa phương nơi cư trú của các cô gái mất tích cần phải tìm thấy được hài cốt của các nạn nhân!”

“Còn Lý Phi Phàm.” Triệu Ngọc dời tầm mắt lên tấm ảnh của Lý Phi Phàm trên màn ảnh lớn, hung hăng nói: “Tôi không tin ông ta chẳng để lộ ra chút sơ hở nào!”