Cuồng Thám

Chương 1566: Chương 1566ĂN Ý CÓ MỨC ĐỘ





Chương 1566ĂN Ý CÓ MỨC ĐỘ

Lại là một đêm khuya trong phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt ở tỉnh Tây Giang, Triệu Ngọc vẫn đang cẩn thận suy nghĩ về vụ án như mọi khi.

Phải biết rằng đã qua mười chín năm kể từ khi vụ án thứ nhất trong vụ án video giết người bắt đầu, cách thời gian Khang Tử Thanh gặp tai nạn xe cộ biến thành người thực vật cũng đã xấp xỉ mười hai năm rồi. Mà bọn họ tra vụ án được tới mức độ như ngày hôm nay đã là rất không dễ dàng.

Vụ án đã trôi qua rất nhiều năm mà bọn họ có thể tra ra được kẻ tình nghi quan trọng là Lý Phi Phàm, có thể nói đã giúp cho vụ án có một bước tiến triển to lớn.

Thế nhưng khi Lý Phi Phàm đã ở ngay trước mặt, Triệu Ngọc chẳng hiểu sao lại cảm thấy bọn họ còn phải đi một đoạn đường rất dài, rất nặng nề nữa mới có thể hoàn toàn khép lại vụ án này!

Đúng vậy, đã tìm được kẻ tình nghi số một nhưng nếu muốn để cho kẻ tình nghi này nhận tội, liệu có dễ dàng không?

Triệu Ngọc vẫn luôn cảm thấy không thể hiểu nổi, rõ ràng đã cầm trong tay mười cuốn băng video giết người, rõ ràng đã tìm ra được quỹ tích khớp không kẽ hở, rõ ràng đã tìm được thi thể của Miêu Tiếu Văn nhưng vì cái gì vẫn không thể đưa hung thủ ra trước công lý chứ?

Là do thiếu sót nhân chứng Khang Tử Thanh sao? Hay là... bởi vì Lý Phi Phàm quá may mắn, không để lại dù một chút chứng cứ nào trên thi thể và băng video?

Hắn không dám tưởng tượng nếu như sau này bọn họ không thể tìm được chiếc máy đã quay lại cảnh giết người, không tìm được thi thể của những cô gái khác, không tìm thấy vũ khí gây án, không tìm thấy bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh Lý Phi Phàm có tội thì sẽ tình hình sẽ thế nào?

Hắn thật sự không cam lòng, không thể nào cam lòng cứ để mặc cho một tên ác ma giết người nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như vậy!

Mãi cho đến tận bây giờ, chỉ cần vừa nhắm mắt là hắn sẽ liên tưởng đến những cô gái đã chết dưới bàn tay độc ác đó...

Ù ù...

Đang lúc ý nghĩ của Triệu Ngọc bay xa thì điện thoại di động của hắn vang lên, người gọi tới là Miêu Anh đang ở tận Việt Châu.

“Triệu Ngọc, bây giờ anh có rảnh không? Em muốn nói chuyện với anh...” Sau khi cuộc gọi được kết nối, Miêu Anh thẳng thắn tỏ rõ ý định của mình.

“Có rảnh.” Triệu Ngọc gật đầu: “Đúng là chúng ta có thần giao cách cảm mà, vừa hay anh cũng đang muốn tìm em trò chuyện một lúc đây!”

“Em rất vui.” Miêu Anh dịu dàng nói: “Bởi vì lần này anh không kích động đi bắt người! Lý Phi Phàm vốn không chỉ là một đạo diễn hay là nhà sản xuất phim thôi đâu. Một khi cảnh sát chúng ta bắt ông ta mà không có cách nào buộc tội ông ta thì sẽ khiến Tổng cục Hình sự bị liên lụy theo...”

“Anh biết mà.” Triệu Ngọc gật đầu: “Lát nữa, anh sẽ đi nói chuyện với Sở trưởng Tiêu. Nhưng nhiệm vụ cấp bách hiện giờ vẫn là thu thập thêm càng nhiều manh mối mới là tốt nhất. Ba ngày sau, Lý Phi Phàm phải trở về nước rồi, anh không muốn tên ác ma giết người này có cơ hội đi gieo họa cho những người bị hại khác nữa...”

“Chắc anh không chỉ muốn nói những điều này với em thôi đâu nhỉ?” Miêu Anh có ý sâu xa nói: “Hôm nay lúc họp, em có để ý thấy sắc mặt của anh! Em muốn hỏi một câu.” Miêu Anh trầm ngâm mấy giây rồi hỏi: “Có phải trong lòng anh... còn thấy nghi ngờ điều gì hay không?”

“Ừm...” Triệu Ngọc cũng khựng lại hồi lâu mới tặc lưỡi đáp lại: “Người hiểu anh không phải là Miêu Miêu nhà anh thì là ai đây! Bị em phát hiện ra rồi, đúng vậy, thật sự là anh vẫn có mấy điểm nghi ngờ... Cứ cảm thấy còn có chỗ nào đó không bình thường lắm!”

“Ồ? Chẳng hạn như?” Miêu Anh vội vàng hỏi.

“Chẳng hạn như... Ừm...” Triệu Ngọc sắp xếp lại suy nghĩ rồi mới nói: “Em còn nhớ chuyện trang web đen chứ? Trang web mà Âu Dương Đông tưởng video giết người là phim điện ảnh rồi đăng lên đó ấy? Anh đang suy nghĩ... Nếu như sau khi Âu Dương Đông nhìn thấy video đó lại tưởng nó là phim điện ảnh thì tại sao lúc Khang Tử Thanh nhìn thấy video lại lập tức cho rằng đó là cảnh giết người thực sự? Phải biết là.” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Nếu như Khang Tử Thanh thật sự đến nhà Lý Phi Phàm trộm đồ thì đương nhiên ông ta phải biết Lý Phi Phàm là đạo diễn quay phim, tại sao ông ta không cho rằng những cuộn băng video đó là phim ảnh chứ?”

“Ừm...” Miêu Anh suy nghĩ một lúc rồi đoán thử: “Có khi nào Khang Tử Thanh đã vô tình không? Trong lúc vô tình, ông ta đã mang số băng video đó đi? Ừm...”

Sau khi nói xong, Miêu Anh lại cảm thấy suy đoán của mình không vững vàng.

“Băng video nằm trong túi của Khang Tử Thanh, tại hiện trường lại không phát hiện những thứ khác có liên quan tới Lý Phi Phàm, có thể chứng tỏ những cuộn băng video đó là do Khang Tử Thanh tự mình bỏ vào!” Triệu Ngọc nói: “Chắc chắn là ông ta cũng biết tầm quan trọng của số băng video này!”

“Vậy thì có thể là...” Miêu Anh suy đoán: “Khang Tử Thanh... quen biết một trong số những người bị hại đó. Có lẽ là ông ta nhận ra một cô gái nào đó trong video, cũng biết cô gái đó đã mất tích cho nên mới liên tưởng ngay đến Lý Phi Phàm có thể là ác ma giết người!”

“Ừm...” Triệu Ngọc gật đầu, cảm thấy suy đoán này còn khá đáng tin.

“Vậy... Còn nữa không?” Miêu Anh hỏi tiếp.

“Còn máy quay phim thì sao?” Triệu Ngọc nói: “Khang Tử Thanh lấy băng video đi, tại sao không đem cả máy quay phim theo luôn? Nếu như ông ta có thể nhìn thấy nội dung của băng video thì chứng tỏ ở hiện trường có máy quay phim đúng không? Tại sao không lấy cả máy quay phim theo luôn? Còn nữa.” Triệu Ngọc lại nhíu chặt mày, nói: “Nếu Khang Tử Thanh đi trộm vì tiền thì tại sao lại có hứng thú với số băng video này?”

“Ừm...” Miêu Anh suy nghĩ một hồi lâu mà vẫn không đoán ra được cho nên bèn dứt khoát hỏi một câu: “Vậy anh nghĩ thế nào?”

“Anh cứ cảm thấy trước khi lấy được băng video thì Khang Tử Thanh đã chú ý tới điểm khác thường của Lý Phi Phàm rồi.” Triệu Ngọc nói: “Có lẽ ông ta đã sớm nghi ngờ Lý Phi Phàm có liên quan tới sự mất tích của những cô gái này rồi! Cho nên đêm đó, ông ta đã mạo hiểm lẻn vào nhà Lý Phi Phàm có thể là để tìm manh mối về những cô gái đó... Nhưng như vậy cũng không thể giải thích được vì sao ông ta lại không đem máy quay phim theo? Rốt cuộc thì máy quay phim đó... đang ở nơi nào?”

“Có khi nào đã bị mất trong lúc rơi xuống vách núi rồi không? Cũng có thể...” Miêu Anh suy đoán nói: “Là ở hiện trường tai nạn, có người nhân cơ hội lấy trộm? Dù sao thì cái máy quay đó vốn không rẻ...”

“Nói chung là chúng ta phải điều tra lại tình hình lúc Khang Tử Thanh gặp tai nạn xe, xem có còn tìm thấy được thêm manh mối gì hay không...”

“Được, vậy... hết rồi sao?” Miêu Anh hỏi: “Những chỗ anh cho là có vấn đề chỉ có thế thôi à?”

“Không!” Triệu Ngọc nói: “Còn nữa, nếu như Lý Phi Phàm thật sự là hung thủ thì có phải ông ta đã quá bất cẩn rồi không? Video giết người đã mất, dù cho ông ta không dám báo cảnh sát thì cũng phải tự mình âm thầm điều tra chứ? Không người tố cáo, không người tống tiền, Khang Tử Thanh lại gặp tai nạn xe ở vịnh Đại Nguyệt, nếu như ông ta có đầu óc thì cũng nên liên tưởng đến Khang Tử Thanh, rồi sau đó nghĩ cách cướp băng video lại, hoặc là giết Khang Tử Thanh để diệt khẩu chứ! Sao ông ta có thể để Khang Tử Thanh làm người thực vật mười một năm? Chuyện này có hợp lý không?”

“Đúng vậy, trước đây, em cũng đã nghĩ đến vấn đề này.” Miêu Anh nói: “Nhưng mà dù gì thì Lý Phi Phàm cũng là đạo diễn, mà Khang Tử Thanh chỉ là nhân viên thời vụ, trong công ty điện ảnh lại có rất nhiều người cho nên Lý Phi Phàm có quen biết cũng không thể chơi thân hết được đúng không?”



“Vả lại, còn một điểm quan trọng nhất là.” Miêu Anh nói tiếp: “Lý Phi Phàm đã rời khỏi công ty điện ảnh rồi làm việc ở một nơi khác trong khoảng thời gian rất dài. Biết đâu, lúc ông ta phát hiện băng video mất rồi thì đã là chuyện rất lâu sau đó, mà khi ấy, Khang Tử Thanh cũng đã được chuyển viện tới Phụng Bình cho nên không dễ điều tra...”

“Ừm, có khả năng là vậy!” Triệu Ngọc nói: “Mặc dù Lý Phi Phàm có tiền có thế nhưng ông ta cũng không thể nhờ người khác đi làm chuyện này được! Cho nên ông ta mới không nghĩ đến Khang Tử Thanh...”

“Ha ha.” Triệu Ngọc cười nhạt rồi nói: “Theo anh nghĩ thì mấy năm qua, người này cũng không được sống thanh thản lắm đâu nhỉ? Có phải giờ phút nào ông ta cũng đang thấp thỏm không yên, sợ băng video đột nhiên bị đưa ra ánh sáng hay không?”

“Ừm, Triệu Ngọc à, xem ra chúng ta ăn ý cũng có mức độ thôi!” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Thật ra thì mục đích em gọi cho anh là để thảo luận một vấn đề khác. Anh cho rằng.” Miêu Anh nói: “Đạo diễn Lý Phi Phàm chắc chắn là hung thủ của vụ án video giết người này sao?”