Cuồng Thám

Chương 1567: Chương 1567VẪN CÒN BIẾN SỐ?





Chương 1567VẪN CÒN BIẾN SỐ?

“What?” Triệu Ngọc kinh ngạc, suýt chút nữa đã không cầm chắc được điện thoại, hắn vội vàng đi tới trong một góc của phòng làm việc, hạ thấp giọng sốt ruột hỏi: “Miêu Miêu, em có ý gì vậy? Chẳng lẽ em cho rằng Lý Phi Phàm không phải là hung thủ của vụ án video giết người này sao? Sao có thể thế được? Quỹ tích sinh hoạt phù hợp, thân phận phù hợp, điều kiện kinh tế cũng phù hợp một cách hoàn hảo. Ông ta còn biết quay phim, có tiền mua được máy quay phim nhập khẩu, cũng có cơ hội đến gần những cô gái đó gấp mười ngàn lần những người khác, tại sao? Em... Em dựa vào điều gì... mà nói như vậy chứ?”

“Em chỉ căn cứ vào một điều.” Miêu Anh thản nhiên nói: “Tính cách của Lý Phi Phàm không hề phù hợp với hồ sơ tâm lý của hung thủ!”

“Lại là hồ sơ tâm lý, ban nãy, Ngô Tú Mẫn cũng đã nói với anh rồi!” Triệu Ngọc nói: “Chị ấy đề nghị bọn anh thu thập tình hình cá nhân của Lý Phi Phàm để làm một bản báo cáo tâm lý gì đó...”

“Em đã cẩn thận kiểm tra lại tài liệu của Lý Phi Phàm, cũng đã thăm hỏi một số người từng tiếp xúc với Lý Phi Phàm...” Miêu Anh nói: “Những người này đều nói Lý Phi Phàm là một người có năng lực xã giao, có năng lực khống chế rất mạnh, tính cách sáng sủa, thích khoe khoang! Em cho rằng tính cách này không phù hợp với hồ sơ tâm lý của sát nhân hàng loạt!” Miêu Anh nói: “Thứ nhất, sát nhân hàng loạt quay video giết người là bởi vì gã có biểu hiện biến thái nhất định, có kìm nén mới có biểu hiện biến thái, cho nên, gã phải là một người kìm nén hoặc là thường xuyên bị người khác chèn ép.”

“Mà đạo diễn nổi tiếng Lý Phi Phàm.” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Biểu hiện biến thái của ông ta hoàn toàn có thể trút hết vào quay chụp phim ảnh, chứ không cần phải lén lút làm chuyện xấu!”

“Ừm... Anh phải ngắt lời em một câu.” Triệu Ngọc vội vàng ngắt lời Miêu Anh: “Chưa gì mà em đã quên vụ án tranh sơn dầu giết người rồi sao? Tên hung thủ đó cũng là một nhà nghệ thuật nổi tiếng đẳng cấp quốc tế đó!”

“Đó là một tên biến thái mắc chứng ảo tưởng! Gã cho rằng gã đang theo đuổi nghệ thuật hoàn mỹ.” Miêu Anh nói: “Mặc dù gã là nghệ thuật gia nổi tiếng nhưng trong hành động bình thường của gã vốn đã tồn tại vấn đề vô cùng rõ ràng, cũng vô cùng nghiêm trọng rồi! Mà Lý Phi Phàm lại khác, mặc dù ông ta thích khoe khoang nhưng từ trước tới nay chưa từng làm ra hành động khiến em thấy khó hiểu.”

“Biểu hiện đặc trưng của ông ta khác với một sát nhân hàng loạt rất rõ ràng!” Miêu Anh nhắc nhở: “Triệu Ngọc, anh thử nhớ lại Lý Đan trong vụ án chặt tay, Cầu Tân Dương vụ án giấu xác, Lý Phi trong vụ thi thể nữ không đầu, Hàn Khoan trong vụ án ác ma... Và cả Đậu Tự Lực trong vụ án hải đăng xem, anh không cảm thấy bản thân những người này có rất nhiều điểm tương đồng sao?”

“Ừm...” Nghĩ đến mấy tên tội phạm đã từng bị mình truy bắt này, đúng là khiến Triệu Ngọc phải lung lay một chút.

Khi họ còn đang nghi ngờ Khang Tử Thanh, hắn đã tin chắc Khang Tử Thanh không phải là hung thủ là vì Khang Tử Thanh có tính cách khác biệt rõ ràng với những người này.

Tuy nhiên, trước khác nay khác, Khang Tử Thanh khi đó không chỉ có vấn đề ở tính cách không phù hợp mà quỹ tích sinh hoạt của ông ta cũng có rất nhiều điểm khác biệt.

Nhưng Lý Phi Phàm bây giờ lại phù hợp hơn một trăm phần trăm...

“Điểm thứ hai.” Miêu Anh thấy Triệu Ngọc không có phản ứng gì bèn nói tiếp: “Lý Phi Phàm là đạo diễn nổi tiếng, có rất nhiều tiền, cho nên muốn kiểu phụ nữ như thế nào mà không được? Muốn làm chuyện biến thái gì để trút giận mà không được chứ, có đáng đi lén lút giết người không?”

“Nhưng mà.” Triệu Ngọc lại đưa ra ý kiến phản đối: “Hung thủ xuất hiện trong video vốn không cưỡng bức những nạn nhân đó...”

“Video không thể đại diện cho tất cả được.” Miêu Anh nói: “Anh đừng có quên là chúng ta còn chưa biết trước khi giết hại những cô gái đó, hung thủ đã khống chế các cô ấy trong thời gian bao lâu, có làm gì họ nữa hay không?”

“Cho dù không cưỡng bức thì cũng không thể loại trừ suy đoán của em được!” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Việc không cưỡng bức chỉ có thể chứng tỏ hai vấn đề: Một là gã có vấn đề về phương diện đó! Hai là gã giết người chỉ để trút giận hoặc là báo thù!”

“Nhưng căn cứ vào tài liệu mà em đang nắm trong tay thì dường như cả hai điều nêu trên đều có vẻ không hợp lý, cho nên em mong rằng...” Miêu Anh nặng nề nói: “Trước khi mở rộng điều tra thì chúng ta không nên chăm chăm vào một người, dù là kẻ bị tình nghi số một cũng không thể đánh đồng ông ta là hung thủ được!”

“Ừm... Miêu Miêu à.” Triệu Ngọc nghiêm túc suy xét một lúc rồi mới nói vào trọng điểm: “Em nói đúng! Chưa có chứng cứ xác thực một trăm phần trăm thì chúng ta không thể buộc tội một người được! Nhưng mà chúng ta cũng không thể lơ là, mặc dù Lý Phi Phàm là một nhân vật của công chúng nhưng thời gian ngắn như vậy, chúng ta không dễ đưa ra đánh giá chính xác nhất về tâm lý của ông ta! Loại người như vậy có rất nhiều mưu mô, trước mặt thường hay thế này nhưng sau lưng lại thế khác. Cho nên khi hỏi thăm về ông ta, chúng ta cũng cần phải linh hoạt, không thể chỉ dựa vào lời đồn đãi, phải nghĩ biện pháp hiểu rõ sự biến thái của ông ta một cách đầy đủ nhất mới được!”

“Đúng vậy!” Miêu Anh nói: “Vừa phải nghe ngóng rõ ràng mọi mặt, lại không thể bứt dây động rừng!”

“Ha ha, lúc trước, anh còn định trò chuyện với paparazzi nữa đấy!” Triệu Ngọc cười nói: “Nhưng xem ra, bây giờ vẫn nên áp dụng phương pháp truyền thống thôi! Thông tin tài khoản, nhật ký giao dịch, nhật ký điện thoại đều cần phải tra lại từ đầu. Chúng ta phải kiểm tra xem rốt cuộc thì vị đạo diễn đẳng cấp quốc tế này là người như thế nào!!?”

...

Triệu Ngọc cũng không ngờ ngay tại buổi tối hắn đến Tây Giang thì đã làm trái với hai yêu cầu với bản thân rồi.

Thứ nhất, không được thức đêm; thứ hai, không uống cà phê...

Nhưng do vụ án xuất hiện bước ngoặt quan trọng cho nên hắn không thể lại bình chân như vại như trước đây. Chẳng bao lâu nữa là Lý Phi Phàm đã về nước rồi, hắn cần phải tra được chứng cứ có thể cầm chân ông ta trước khi ông ta trở lại.

Triệu Ngọc đã sắp xếp người đi điều tra thông tin cá nhân của Lý Phi Phàm, mà một đêm này, hắn chẳng làm gì khác ngoài xem hết toàn bộ phim điện ảnh kịch truyền hình, còn có hình ảnh quảng cáo, cùng với phỏng vấn và tiết mục giải trí trên tivi mà đạo diễn Lý Phi Phàm đã làm và tham gia.

Sau khi xem xong, Triệu Ngọc vô thức nhíu chặt chân mày lại, cảm thấy dần dần nghiêng về suy luận của Miêu Anh. .

Mặc dù bây giờ hắn không thể xác định được rốt cuộc tính cách của Lý Phi Phàm là như thế nào, tâm lý có vấn đề hay không nhưng hắn vẫn có thể khẳng định được một điều!

Đó chính là Lý Phi Phàm vô cùng vô cùng nghiêm túc với công việc của mình! Những thước phim điện ảnh, truyền hình mà ông ta quay đều rất hoàn hảo. Từ trong mỗi một chi tiết, mỗi một ống kính đều có thể nhìn ra được sự cải thiện không ngừng của ông ta.

Mặc dù không thể tránh khỏi những nghi ngờ trong quá trình hoạt động nhưng Lý Phi Phàm có thể bước lên con đường đạo diễn hạng nhất này cũng không phải không có lý của nó.

Vì vậy, Triệu Ngọc bắt đầu nghi ngờ, nếu như Lý Phi Phàm thật sự dồn hết tinh thần và sự nghiêm túc vào công việc của mình như vậy, thì... ông ta làm gì còn thời gian để lập kế hoạch bắt cóc và giết người?

Căn cứ vào lời nói của Hàn Khoan, nếu muốn thiết kế thực hiện một vụ bắt cóc và mưu sát cùng lúc vốn không phải là chuyện đơn giản. Trước khi ra tay cần phải hao tốn rất nhiều thời gian để tiến hành điều tra và lập kế hoạch, còn phải thăm dò địa hình, phải suy xét toàn bộ nhân tố có thể xảy ra nữa.

Nhất là một vụ án video giết người ở ngoài trời hoặc nửa bên ngoài trời này lại càng hao phí khá lớn tinh thần và thể lực, vậy... Lý Phi Phàm thật sự có nhiều tinh thần và thể lực như vậy sao?

Chẳng lẽ... Vụ án video giết người thật sự còn có biến số khác? Ngoài Lý Phi Phàm ra, còn có những người hiềm nghi khác sao!?