Cảnh sát thuận lợi phát hiện một gói bột màu trắng khả nghi trong túi của Kim A Tam, rồi lập tức còng tay gã ta cùng với hai người đẹp mặc bikini đó, dẫn về Cục Cảnh sát thẩm vấn.
Sau khi ba người bị cảnh sát dẫn đi, Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu mới đi từ trong góc khuất ra. Triệu Ngọc tò mò hỏi: “Tiểu Thôi, cô ghê gớm thật đấy, vừa rồi tôi không hề nhìn thấy cô chạm vào Kim A Tam thì làm sao mà cô bỏ túi bột mì đó vào trong túi của gã được vậy? Chẳng lẽ... Cô học được chiêu lấy đồ từ xa trong truyền thuyết?”
“Cái gì mà lấy đồ từ xa chứ, là để đồ từ xa có được không hả?” Thôi Lệ Châu bĩu đôi môi nhỏ nhắn, đắc ý nói: “Nếu chỉ chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được thì có xứng làm con gái của Đào Hương không? Còn chuyện tôi đã làm thế nào thì xin lỗi anh, đây là kỹ thuật tổ truyền, không thể truyền ra ngoài được... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi phải thanh minh trước mới được, nếu không phải do vụ án quá khẩn cấp thì cô nương đây sẽ không làm chuyện thất đức như vậy đâu nhé. Hơn nữa, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của anh thôi! Nếu cấp trên có trách tội xuống thì anh phải nói chuyện giúp tôi đấy!”
“Khụ, chỉ là một gói bột mì thôi mà.” Triệu Ngọc khuyên nhủ: “Chứ đâu phải là gài tang vật rồi vu oan đâu, cho nên cô đừng tự trách, hai mươi bốn tiếng sau, bọn họ sẽ được phán vô tội và thả ra thôi! Mà nói thật nhé, nếu ban nãy thằng nhóc đó không phách lối như vậy thì tôi cũng sẽ không nghĩ ra hạ sách này...”
“Ừm...” Mặc dù là do vụ án cấp bách, cực chẳng đã mới làm như vậy, nhưng vẫn khiến Thôi Lệ Châu cảm thấy áy náy.
“Được rồi.” Triệu Ngọc vội vàng gọi đông đảo nhân viên cảnh sát bên cạnh tới và dặn dò: “Mọi người nghe tôi nói, chúng ta chỉ có hai mươi bốn tiếng để tiến hành lục soát, cho nên mọi người cần phải làm việc nhanh nhẹn sạch sẽ. Bắt đầu thôi!”
“Rõ!” Các nhân viên cảnh sát nhận được mệnh lệnh của Triệu Ngọc thì lập tức đeo găng tay trắng, mang vớ nilon vào bắt đầu làm việc.
Các cảnh sát bắt đầu tiến hành lục soát căn biệt thự với quy mô lớn dưới sự chỉ huy của đội chuyên gia kỹ thuật vốn có kinh nghiệm phong phú, áp dụng cả các loại máy móc tiên tiến.
“Đúng rồi.” Sau khi bắt đầu hành động, Thôi Lệ Châu vội vàng dặn dò Miêu Khải: “Tôi thấy trong biệt thự có hệ thống camera theo dõi, khi làm xong, cậu nhớ phải xóa sạch ổ cứng, đừng để lại dấu vết nhé!”
“Vâng!” Miêu Khải đáp ứng.
“Còn nữa.” Triệu Ngọc lại hỏi: “Chuyên gia kiến trúc mà tôi dặn các anh dẫn tới đây ấy, đã ở đây chưa? Bảo họ phải kiểm tra cả căn biệt thự này, nhìn thử xem trong nhà có ngăn ngầm hay là phòng bí mật gì hay không, nếu như có thì rất có thể sẽ có chứng cứ mà chúng ta muốn!”
“Chúng tôi có dẫn tới đây.” Miêu Khải vội vàng đáp lại: “Chúng tôi đã dẫn tận hai chuyên gia theo đấy! Thần thám Triệu yên tâm đi!”
“Báo cáo...” Không ngờ Triệu Ngọc mới vừa dặn xong thì một cảnh sát đi cùng với nhóm đầu tiên đã chạy ngay tới báo cáo: “Báo cáo sếp, chúng ta không cần phải lo về vấn đề thời gian nữa, bởi vì chúng tôi có phát hiện ‘hàng thật’ trong phòng bếp và trên bàn uống trà trong phòng khách của biệt thự...”
“Con bà nó! Có hàng thật sao?” Triệu Ngọc ngạc nhiên cảm thán xong mới vội vàng làm ra vẻ như đã biết từ trước, nói ngay: “Ha ha ha, thật ra thì tôi đã dự đoán trước rồi mà! Ban nãy, lúc thằng nhóc đó nói chuyện có vẻ rất cáu kỉnh, tròng mắt sung huyết, trên trán đổ đầy mồ hôi, vừa nhìn là biết đã dùng thứ không nên dùng rồi. Vả lại, gia đình ông ta cũng chẳng sạch sẽ gì, thần thám tôi đây đã sớm đoán được bọn họ có vấn đề cho nên mới sử dụng mưu kế như vậy đấy! Ha ha ha...” Triệu Ngọc ngửa mặt lên trời cười một tràng dài: “Thần thám đây sẽ không bao giờ vu oan cho người tốt!”
“Không hổ là Triệu thần thám đã phá vụ án ác ma! Lợi hại, lợi hại...” Các cảnh sát vội vàng tâng bốc, mà Thôi Lệ Châu thì ném cho Triệu Ngọc một ánh mắt khinh bỉ.
Sau khi tra xét, thứ được phát hiện trong biệt thự thuộc về hàng cấm cấp độ một, chỉ một điểm này thôi cũng đủ trị tội tên Kim A Tam đó rồi.
Vì vậy, đoàn người Triệu Ngọc có thể lấy danh nghĩa là lục soát hàng cấm mà yên tâm mạnh dạn lục soát toàn bộ biệt thự, cũng xem như là chó ngáp phải ruồi.
Dù vậy, Triệu Ngọc vẫn ra lệnh cho cảnh sát địa phương kéo dài thời gian tra hỏi Kim A Tam, cố ý kéo dài kết hợp phong tỏa tin tức thật chặt chẽ, tuyệt đối không để cho Lý Phi Phàm biết được chuyện này.
Thế là quá trình lục soát đã bắt đầu!
Các nhân viên cảnh sát, người thì đo vẽ, người thì sử dụng máy móc, chỉ trong chốc lát đã khiến cho bầu không khí bên trong ngôi biệt thự sục sôi ngất trời.
“Nhưng tôi vẫn cảm thấy...” Thôi Lệ Châu mặc một bộ quần áo xinh đẹp nhìn các nhân viên cảnh sát đang bận rộn làm việc, nói với Triệu Ngọc: “Cơ hội để tìm thấy đầu mối có ích không lớn! Thứ nhất, thời gian đã qua lâu quá rồi! Thứ hai, Lý Phi Phàm mà phát hiện mất băng video đương nhiên sẽ lựa chọn tiêu hủy chứng cứ! Cho dù mấy thứ như hung khí giết người, máy quay phim, dây thừng trói thi thể, còn có mặt nạ mà ông ta đeo không bị tiêu hủy thì cũng sẽ không thể đặt trong ngôi biệt thự này được!”
Triệu Ngọc nghe thấy lời Thôi Lệ Châu nói thì càng suy nghĩ nhiều hơn. Hắn đang nghĩ nhỡ đâu Lý Phi Phàm cũng không phải là hung thủ thì sao? Vậy chẳng phải mình đang làm chuyện vô ích à?
Nhưng nếu như Lý Phi Phàm vô tội thì phải giải thích chuyện Khang Tử Thanh mang theo video giết người chạy trốn qua khu vực vịnh Đại Nguyệt như thế nào đây?
Có khi nào... Trong đoàn phim của Lý Phi Phàm còn có một người khác, lúc ấy cũng đang ở vịnh Đại Nguyệt không?
Triệu Ngọc đang chìm vào suy nghĩ thì Miêu Khải bỗng nhiên chạy đến bên cạnh hai người để báo cáo: “Thưa sếp, chúng tôi đã phát hiện một cánh cửa ngầm dưới tầng hầm, nhưng cánh cửa đã bị khóa lại rồi, chúng tôi muốn hỏi ý kiến ngài có nên cưỡng chế phá cửa hay không?”
“Ồ?” Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu ngạc nhiên. Thôi Lệ Châu vội vàng nói: “Đi, để tôi đi xem thử!”
Mười lăm phút sau, Thôi Lệ Châu thong thả dùng mấy thứ dụng cụ rất đơn sơ để mở khóa cửa tầng hầm.
Cánh cửa tầng hầm bị phủ bụi đã lâu, phát ra tiếng ken két cũ kỹ. Khi ánh đèn dần sáng lên, chỉ thấy một không gian khoảng năm mét vuông xuất hiện trước mắt.
Bên trong căn phòng có một ít đồ dùng gia đình cũ đã phủ đầy bụi bặm, chẳng hạn như ghế sofa và kệ sách. Trên vách tường bên cạnh có lắp một ít đường dây và máy móc kiểu xưa, chắc đều là các loại dụng dùng để sưởi ấm hồi đó.
“Chậc chậc...”
Triệu Ngọc thấy cảnh tượng trước mặt thì buộc phải tặc lưỡi. Có lẽ là nhạy cảm từ nghề trinh thám cho nên khi chợt nhìn thấy căn phòng nhỏ này thì Triệu Ngọc đã cảm nhận được một loại cảm giác không bình thường. Cứ như là hắn có thể ngửi ra được tội ác nào đó ở nơi này vậy...
“Nơi này...” Thôi Lệ Châu quan sát điều kiện và đồ vật bên trong căn phòng, cũng cảm thấy rất lạ lùng, cả người đều không được tự nhiên.
Triệu Ngọc đeo găng tay vào, thử ấn vào công tắc trên vách tường nhưng bóng đèn kiểu xưa treo trong phòng không có phản ứng gì.
Thấy vậy, Miêu Khải vội vàng nhận lấy đèn pin mà nhân viên kỹ thuật đưa tới rồi chiếu sáng cho Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc đi giày bảo hộ vào, sau đó nhận lấy đèn pin và bước vào trong phòng.
Chỉ thấy sàn xi măng dưới chân khá ẩm ướt, có rất nhiều chỗ đã bị rạn nứt, mùi ẩm mốc bốc lên; có rất nhiều chỗ còn treo đầy mạng nhện, vừa nhìn đã biết lâu lắm rồi không được ai ghé qua.
Triệu Ngọc đi lòng vòng trong phòng, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh ghế sofa ở giữa phòng. Tuy ghế sofa đã cũ kỹ nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra nó được làm từ da thật...
Ừm...
Triệu Ngọc cẩn thận quan sát ghế sofa, vừa tập trung suy nghĩ điều gì đó. Chỉ chốc lát sau, hắn lại đột ngột xoay người lại, ngồi xuống cái ghế sofa bám đầy bụi bặm đó.
Ghế sofa im lặng một hồi lâu sau mới phát ra tiếng răng rắc khe khẽ. Triệu Ngọc ngồi vững, còn tựa vào lưng ghế sofa...
Ngay sau đó, hắn dời tầm mắt, tập trung nhìn thẳng vào phía đối diện ghế sofa. Nhưng phía đối diện ghế sofa lại trống rỗng, chỉ còn lại một vách tường trơ trọi treo đầy mạng nhện.
Thôi Lệ Châu thấy Triệu Ngọc nhìn chằm chằm vách tường đối diện sofa, cũng hiểu rõ phong cách điều tra án của hắn, mặc dù trong lòng mang nghi ngờ nhưng vẫn kiên nhẫn không lên tiếng mà yên lặng đứng chờ đợi trước cửa.
Chẳng bao lâu sau, Triệu Ngọc rời khỏi ghế sofa, bước tới gần vách tường, ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét các dấu vết trên mặt tường và trên mặt đất...
Sau khi hắn đã dùng hơn mười phút để tra xét bức tường thì mới đứng dậy ra lệnh cho đoàn người Miêu Khải: “Các anh lập tức gọi nhân viên kỹ thuật giỏi nhất tới thu thập toàn bộ manh mối trong căn phòng này, không thể bỏ sót dù một chi tiết nào cả!!!”