Buổi chiều ngày hôm đó, trong phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt.
Những tài liệu liên quan tới Lý Phi Phàm, cùng với đoàn phim của Lý Phi Phàm năm đó được các tổ điều tra truyền đến trong máy vi tính hiện đại tựa như tuyết rơi khiến Triệu Ngọc cảm thấy hoa cả mắt.
Hắn thật sự không thể nào làm quen được kiểu thu thập tin tức hiện đại này, mặc dù nó thuận lợi lại nhanh chóng nhưng do tài liệu vẫn luôn đổi mới không ngừng khiến cho Triệu Ngọc cảm thấy không thể nào tập trung tinh thần được.
Nếu đem ra so sánh thì hắn vẫn thích xem tài liệu báo cáo bằng giấy kiểu truyền thống hơn, bởi vì nó sẽ mang đến cho hắn cảm giác rõ ràng hơn một chút.
Nhưng trong thời đại tiến bộ hôm nay, Triệu Ngọc vẫn đang cố gắng tập làm quen với nhịp điệu này, vừa có tin tức truyền tới thì hắn sẽ mở ra kiểm tra ngay, sau đó còn tiến hành so sánh phân loại những tin tức có liên quan với nhau nữa.
Nếu làm vậy thì điểm mạnh của thiết bị điện tử sẽ hiện ra. Sau khi nhận được tin tức từ người nào đó thì Triệu Ngọc có thể lập tức mang đi so sánh với hướng phát triển của vụ án video giết người, có thể dùng tốc độ nhanh nhất loại bỏ đi điểm khả nghi của người này.
Nhưng kết quả là qua lần sàng lọc thứ nhất, Triệu Ngọc vẫn chưa tìm ra được một người đáng nghi nào từ trong đoàn phim của Lý Phi Phàm cả.
Năm đó, thành phần nhân viên trong đoàn phim của Lý Phi Phàm đến từ khắp mọi nơi, có người từ đoàn kịch, công ty điện ảnh, phòng làm việc, vô cùng phức tạp.
Vả lại, do tính chất đặc thù của đoàn phim cho nên những người này còn lưu động hơn nhân viên trong công ty điện ảnh nữa, bọn họ chỉ quay xong một bộ phim là đi rồi!
Nhất là đến giai đoạn sau, do Lý Phi Phàm đã thăng lên thành đạo diễn nổi tiếng cho nên nhân viên trong đoàn phim thường phải từ trăm người trở lên, số lượng vô cùng lớn. Lại thêm thời gian đã quá lâu, ghi chép không còn rõ ràng nữa, thế nên việc thẩm tra những người này chính là một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được.
Vì vậy, các điều tra viên chỉ có thể bắt tay vào điều tra từ các nhân viên khá thân thiết với Lý Phi Phàm, hoặc đi theo Lý Phi Phàm thời gian khá lâu.
Do có hồ sơ tâm lý tội phạm cho nên mũi nhọn điều tra đầu tiên của bọn họ chính là các nhiếp ảnh gia đã từng hợp tác với Lý Phi Phàm.
Nhưng mà sau một hồi điều tra, Triệu Ngọc đã xác định được trong tất cả các nhiếp ảnh gia từng hợp tác với Lý Phi Phàm không có một người nào có quỹ tích sinh hoạt phù hợp với vụ án.
Bởi vì các nhiếp ảnh gia này đều tham gia rất nhiều đoàn phim, có rất ít người duy trì quan hệ hợp tác lâu dài với Lý Phi Phàm.
Nói tóm lại chính là đến tận bây giờ, một kẻ hiềm nghi khác mà Triệu Ngọc muốn tìm vẫn chưa xuất hiện.
Nhưng dường như Triệu Ngọc đã sớm đoán được kết quả này rồi. Bởi vì sau khi lục soát biệt thự của Lý Phi Phàm vào hôm nay, Triệu Ngọc đã dần nghiêng về suy luận ban đầu của mình, hắn vẫn cho rằng Lý Phi Phàm chính là kẻ tình nghi số một của vụ án này...
Triệu Ngọc lúc này đang đứng thẳng tắp, đưa lưng về phía màn hình máy vi tính, trong đầu nhớ lại tình hình trong tầng hầm căn biệt thự của Lý Phi Phàm sáng hôm nay.
Cái ghế sofa cũ kỹ xiêu vẹo đó cứ xuất hiện trong đầu hắn, dù có xua đi thế nào cũng không biến mất...
Mà vừa nghĩ đến cái ghế sofa đó thì hắn lại tưởng tượng ra có người ngồi trên ghế sofa, tựa vào lưng ghế sofa mềm mại và thưởng thức cái gì đó...
Vậy thì... Người nọ đang thưởng thức cái gì?
Mặc dù ngay phía trước ghế sofa không có gì cả, nhưng Triệu Ngọc có thể khẳng định trước đây, có đồ đạc đã từng được bày ở nơi đó.
Mà nếu như hắn đoán không sai thì thứ được trưng bày ở nơi đó chắc chắn là một cái tivi! Cùng với một đầu video có thể phát băng ghi hình!!!
Nếu như nơi đó thật sự có tivi và đầu video thì... Dường như hắn đã có thể giải quyết được một vấn đề. Đó chính là, có lẽ trước đây Khang Tử Thanh đã từng tới nhà Lý Phi Phàm trộm đồ thật...
Có lẽ, ông ta đã tìm được căn phòng dưới hầm đó, cho rằng trong phòng dưới hầm chắc chắn có một vài thứ có giá trị...
Nhưng ông ta chỉ thấy tivi và đầu video và cả mấy cuộn băng video giết người...
Khang Tử Thanh tò mò cho nên đã xem thử mấy cuộn băng đó...
Chính ở trong hoàn cảnh ghê rợn đó, Khang Tử Thanh mới có thể lập tức nghĩ đến nội dung trong mấy cuộn băng video ấy rất có thể không phải là phim điện ảnh, mà là video giết người thật sự!
Cũng chính bầu không khí ghê rợn này đã gây ảnh hưởng đến Khang Tử Thanh...
Đêm hôm đó, trời đổ cơn mưa to hiếm có, sấm chớp đoàng đoàng, có thể tưởng tượng được khi ông ta xem đoạn video giết người trong căn phòng dưới tầng hầm âm u, cảm giác kinh khủng tới mức độ nào!
Cho nên ông ta hoảng hốt lo sợ, mới mạo hiểm trở về thành phố, nhưng mưa ngày càng lớn khiến Khang Tử Thanh càng lái càng cuống cuồng, lại thêm ông trời không chiều theo lòng người mới để ông ta bị đất đá trôi tấn công, rồi rơi xuống vách núi...
Nếu là vậy thì có lẽ những nghi ngờ trước đó của mình đều đã được giải đáp rồi!
Bây giờ chỉ còn lại một điểm duy nhất chính là tại sao... Đặc trưng tính cách của Lý Phi Phàm lại có chênh lệch với hồ sơ tâm lý của sát nhân hàng loạt?
Là vấn đề của hồ sơ, hay là do Lý Phi Phàm giấu giếm quá kín đáo, hoặc là...
“Sếp ơi, chị Miêu tới rồi!” Ngay tại lúc Triệu Ngọc đang trầm ngâm suy nghĩ thì Thôi Lệ Châu lại bất ngờ đẩy cửa đi vào, sau lưng còn có Miêu Anh mới vừa chạy từ Việt Châu về.
Miêu Anh mặc đồng phục, tuy vẫn xinh đẹp như cũ nhưng trên mặt khó tránh khỏi vẻ tiều tụy. Nhìn Miêu Anh như thế là có thể đoán được vì vụ án này mà tiểu thư Miêu cũng chẳng thể nào nghỉ ngơi đàng hoàng được...
“Em tới rồi!” Triệu Ngọc bước tới nhẹ nhàng ôm lấy Miêu Anh, đau lòng nói: “Anh đã sắp xếp khách sạn cho em rồi, tối nay nhất định phải nghỉ ngơi cho thật tốt đấy!”
“Nói sau đi!” Miêu Anh cười khẽ rồi lập tức tiến vào vấn đề chính: “Tình hình bây giờ thế nào rồi, đã có tiến triển gì chưa?”
Triệu Ngọc biết Miêu Anh rất cố chấp cho nên chỉ có thể thuật lại những tình tiết mới nhất liên quan đến vụ án cho cô biết.
Sau khi nghe xong, Miêu Anh cũng suy nghĩ giống Triệu Ngọc. Cô cảm thấy dường như Lý Phi Phàm vẫn là kẻ bị tình nghi số một của vụ án!
Bởi đến hiện tại, sau khi điều tra những kẻ tình nghi khác, đều không có người nào sống ở khu vực vịnh Đại Nguyệt cả.
Mà nếu là kẻ tình nghi khác thì không thể nào giải thích được tại sao đêm đó Khang Tử Thanh lại đến vịnh Đại Nguyệt...
“Xe!” Bỗng nhiên trong lúc này Triệu Ngọc lại thốt lên một từ “xe”, rồi lập tức mở màn ảnh lớn lên, thao tác chậm chạp, mãi mới mở được một tệp tài liệu đặt tên “Xe” ra và nói với Miêu Anh: “Lúc trước, anh đã phái người đi điều tra cặn kẽ về xe cộ dưới danh nghĩa của Lý Phi Phàm và vợ ông ta! Em xem này.” Triệu Ngọc mở tài liệu ra, thuyết minh lại: “Từ năm 1999 đến năm 2006, hai người họ đã đổi mười bảy chiếc xe hơi, có siêu xe, cũng có xe chuyên dụng...”
“Nếu như Lý Phi Phàm thật sự là hung thủ.” Triệu Ngọc nói: “Vậy thì chiếc xe gây án mà năm đó ông ta dùng để bắt cóc mấy cô gái phải nằm trong mười bảy chiếc xe này.”
“Có thể loại bỏ xe thể thao hoặc là xe rất đắt tiền!” Miêu Anh không hề nghĩ ngợi nhiều đã nói: “Rất nhiều hiện trường gây án đều ở ngoài thành phố cho nên mũi nhọn điều tra hẳn là xe SUV!”
“Phải.” Triệu Ngọc gật đầu: “Nhưng không chỉ vậy thôi đâu, vụ án video giết người đã kéo dài nhiều năm, chưa chắc ông ta chỉ dùng một chiếc xe hơi để gây án! Ý của anh là chúng ta chỉ quan tâm đến chiếc xe cuối cùng!” Triệu Ngọc kéo số liệu trên màn ảnh ra, chỉ vào một số liệu trong đó và nói: “Vào năm 2006, ngày thứ mười lăm sau khi Khang Tử Thanh gặp tai nạn xe ở vịnh Đại Nguyệt, một chiếc xe hơi hiệu Honda CR-V đăng ký dưới tên Lý Phi Phàm cũng vừa lúc báo mất, nói là bị trộm, cho đến nay vẫn chưa tìm thấy được... Em không cảm thấy điều này trùng hợp lắm sao?”
“Ồ?” Miêu Anh phản ứng rất nhanh, Triệu Ngọc vừa nói như vậy thì cô đã lập tức hiểu ngay: “Chiếc xe đó... chính là chiếc xe gây án của Lý Phi Phàm, do bị mất video giết người, ông ta lo sợ có người báo cảnh sát rồi tìm thấy manh mối của người bị hại trên chiếc xe hơi đó cho nên đã xử lý chiếc xe rồi nói dối là bị mất...”
“Thật ra thì.” Triệu Ngọc nói tiếp: “Trừ xe hơi ra, chúng ta còn có một chứng cứ càng chắc chắn hơn nữa!”
“Ồ?” Miêu Anh và Thôi Lệ Châu nghe thấy vậy thì cùng đặt câu hỏi: “Chứng cứ gì?”
“Anh cũng đang chờ chứng cứ này đây!” Triệu Ngọc chỉ vào màn ảnh lớn, nói với vẻ thần bí: “Chắc đội kỹ thuật đã thu thập đủ thông tin trong căn phòng dưới tầng hầm nhà Lý Phi Phàm rồi nhỉ? Anh cũng đang chờ... bọn họ đưa chứng cứ tới đây!”