Cuồng Thám

Chương 1571: Chương 1571BẮT BUỘC TẤN CÔNG





Chương 1571BẮT BUỘC TẤN CÔNG

“A lô.” Thôi Lệ Châu nghe thấy lời Triệu Ngọc nói thì vội vàng gọi điện thoại cho người phụ trách đội kỹ thuật hỏi thử: “Không phải các anh đã thu thập thông tin xong hết rồi ư? Sao còn chưa báo cáo? Mau nói cho tôi biết, rốt cuộc các anh đã tìm thấy cái gì rồi?”

“Ừm, sếp Thôi...” Trong điện thoại, giọng nói bất đắc dĩ của người phụ trách đội kỹ thuật vang lên: “Là thế này, chúng tôi đã cẩn thận lục soát cả căn phòng dưới tầng hầm đó rồi, nhưng mà... chẳng tìm thấy gì cả! Không thu thập được bất kỳ dấu vân tay, cũng không tìm thấy bất kỳ chứng cứ quan trọng nào. Mặc dù có tìm được một ít lông nhưng chắc chắn chúng thuộc về động vật...”

“Cái gì!?” Thôi Lệ Châu không thể tưởng tượng nổi, dời tầm mắt nhìn về phía Triệu Ngọc, nhưng miệng vẫn tiếp tục lẩm bẩm: “Cái gì... Không có gì cả sao? Anh... Thế là có ý gì?”

“Chúng tôi thực sự xin lỗi sếp Thôi!” Người phụ trách giải thích: “Mặc dù căn phòng dưới hầm đó có vẻ bừa bộn nhưng trước khi bị bỏ xó, nó đã từng được quét dọn rồi, thật sự không để lại cái gì cả...”

“Ừm...” Triệu Ngọc nghe đến lời này bèn vươn tay ra hiệu về phía điện thoại mà Thôi Lệ Châu đang cầm, sau đó mới tỏ ra đã đoán được từ trước, nói với mọi người: “Chính vì không tìm thấy thứ gì hết cho nên chúng ta mới càng chắc chắn Lý Phi Phàm chính là kẻ đáng nghi nhất!”

“Nhưng...” Thôi Lệ Châu cố gắng suy nghĩ thật nhanh, cố gắng đuổi theo suy nghĩ của Triệu Ngọc.

Tuy nhiên, Miêu Anh ngồi bên cạnh đã hiểu được ý của Triệu Ngọc rồi: “Ý anh là thông minh quá sẽ bị thông minh hại sao? Sau khi phát hiện ra video giết người của mình đã mất, Lý Phi Phàm lập tức quét dọn căn phòng đó thật sạch sẽ, sợ cảnh sát tra tìm đến cửa à?”

“À, tôi hiểu rồi, thì ra là như vậy...” Thôi Lệ Châu như bừng tỉnh, nói: “Căn phòng đó càng sạch sẽ thì càng chứng tỏ Lý Phi Phàm có mờ ám!”

“Xe hơi được báo mất vào ngày thứ mười lăm sau khi Khang Tử Thanh gặp tai nạn.” Triệu Ngọc nói: “Cũng có nghĩa là qua một thời gian rất lâu, Lý Phi Phàm mới phát hiện băng video bị trộm mất! Nhất định là lúc ấy, ông ta rất hoảng hốt lo sợ, cho nên mới vội vàng thu dọn căn phòng, xử lý cả chiếc xe nữa! Mà hai điểm này ngoài có thể chứng minh Lý Phi Phàm có vấn đề ra thì còn có thể tiết lộ thêm càng nhiều tin tức cho chúng ta hơn, ví dụ như...” Triệu Ngọc nhắm hờ hai mắt lại, nói: “Ông ta biết xe hơi là chứng cứ quan trọng nhất, bởi vì xe hơi từng chở người bị hại, rất có thể còn để lại thông tin của người bị hại trên đó...”

“Mà những manh mối đó vốn không phải chỉ rửa xe là có thể giải quyết được, cho nên...” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Ông ta chỉ có thể hủy bỏ chiếc xe, chấm dứt tai họa về sau! Ngoài ra, ông ta chỉ quét dọn căn phòng chứ không định hủy luôn căn phòng, điều này cũng đã chứng tỏ...” Triệu Ngọc nói tiếp: “Ông ta không hề đưa người bị hại vào trong căn phòng đó.”

“Mà trong căn phòng đó, có lẽ chỉ đặt tivi và đầu video dùng để xem video giết người, cùng với các loại công cụ mà hung thủ dùng để gây án thôi... Cho nên ông ta chỉ cần xử lý hết những thứ có liên quan đến vụ án này, rồi lại thu dọn sạch sẽ căn phòng dưới hầm là không cần sợ cảnh sát tới lục soát rồi!”

“Đáng giận...” Thôi Lệ Châu siết chặt tay thành nắm đấm: “Tên này đúng là một tên biến thái. Tôi không dám tưởng tượng tới cảnh một người im lặng ngồi trên ghế sofa trong một căn phòng dưới hầm thưởng thức video giết người do chính mình quay. Nhất định là Lý Phi Phàm có vấn đề về tâm lý rồi!!!”

“Nếu như Triệu Ngọc đoán đúng.” Nhưng Miêu Anh lại vô cùng rầu rĩ nói: “Thì chứng tỏ Lý Phi Phàm đã tiêu hủy toàn bộ chứng cứ, hoặc đã giấu ở một nơi an toàn đáng tin nào đó rồi! Chúng ta mà ngửa bài với Lý Phi Phàm thì sẽ gặp rất nhiều bất lợi!”

“Ài!” Thôi Lệ Châu thở dài nói: “Tôi mới vừa hỏi thăm các tổ điều tra, hiện giờ ngoài Miêu Tiếu Văn được chúng ta tìm ra thì vẫn chưa tìm được hài cốt của những cô gái bị hại khác...”

“Hung thủ làm việc vô cùng cẩn thận.” Miêu Anh lắc đầu: “Tôi cho rằng dù có tìm được hài cốt thì cũng giống như Miêu Tiếu Văn vậy, không thu được mối liên hệ trực tiếp nào giữa người bị hại và người bị tình nghi cả! Nếu có thể tìm được chiếc xe hơi hoặc là hung khí giết người, cùng với máy quay phim và đầu video thì may ra chúng ta còn có phần thắng lớn hơn một chút!”

Tích tích...

Đúng lúc này, trên màn hình lớn có tin tức mới nhất truyền đến, Thôi Lệ Châu vội vàng mở ra kiểm tra nhưng đây vẫn là một tin xấu: Nhiễm Đào đã tìm được ADN của Lý Phi Phàm, cũng đã lấy ADN đi so sánh với ADN trong túi của Khang Tử Thanh nhưng lại không khớp.

Điều này đã chứng tỏ trong túi của Khang Tử Thanh không hề để lại thông tin của Lý Phi Phàm.

Đúng như Triệu Ngọc đã nói, cho dù so sánh ra thông tin của Lý Phi Phàm thì cũng không thể tính là chứng cứ có giá trị...

“Sếp ơi.” Lúc này có một người vội vã chạy từ cửa phòng làm việc tới, người này chính là Đoàn Phi – nhân viên điều tra địa phương. Cậu ta vừa vào cửa đã vội vàng báo cáo với mọi người: “Tôi đã tra được một tin tức mới, mấy tháng trước, Lý Phi Phàm ký hợp đồng với công ty điện ảnh Hoàn Cầu của Hollywood, ông ta là đạo diễn cho bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng ‘Du thuyền điên cuồng’... Vì lẽ đó mà ông ta đã đặt vé máy bay bay đi Los Angeles vào ngày 14, cũng có nghĩa là...” Đoàn Phi bối rối nói: “Sau khi tham dự Hội nghị giao lưu điện ảnh Châu Á Thái Bình Dương ở Thái Lan, ông ta chỉ nghỉ ngơi ở thủ đô một ngày, rồi sau đó sẽ bay đi Mỹ quay phim ngay!”

“Hả? Hỏng bét rồi!” Thôi Lệ Châu kêu gào không ổn: “Nếu vậy thì phiền toái rồi! Nếu như ông ta đi Mỹ thì chúng ta khó mà điều tra ông ta hơn... Với lại, bộ phim chỉ vừa mới bắt đầu bấm máy thôi, nếu chờ ông ta quay về rồi mới tra thì biết đợi tới năm nào?”

Khi nghe thấy tin xấu này, Triệu Ngọc cũng chán nản trao đổi ánh mắt với Miêu Anh.

Trong mấy phút đầu, hai người không ai nói gì cả, đều đang cân nhắc về mức độ khó khăn khi phá giải ván cờ này...

Nếu như muốn bắt người về thẩm vấn thì nhất định phải mau chóng ra tay! Nhưng dưới tình huống thiếu sót chứng cứ nghiêm trọng như bây giờ, một khi không thể khiến người bị tình nghi nhận tội thì hậu quả mà bọn họ phải gánh còn nghiêm trọng hơn những vụ án khác nhiều!

Nhưng nếu như tiếp tục lựa chọn im lặng chờ thời cơ hành động, một khi Lý Phi Phàm đã đi Mỹ thì tất cả đều xem như công dã tràng! Chỉ có thể chờ ông ta về nước rồi mở lại cuộc điều tra, nhưng không biết phải chờ đến năm nào tháng nào nữa...

Phải làm thế nào đây?

Triệu Ngọc và Miêu Anh đều hiểu rõ mối quan hệ giữa lợi và hại trong chuyện này, vì vậy không có người nào rối rắm hơn bọn họ hết...



“Đậu xanh rau má...” Cuối cùng, sau khi suy tính một hồi, Triệu Ngọc siết chặt nắm đấm và vỗ mạnh lên bàn, nói một cách quyết đoán: “Gặp nhau trên đường hẹp, kẻ nào gan dạ thì kẻ đó thắng, chơi với ông ta luôn!! Tổ phó Miêu, em lập tức viết một báo cáo xin Tổng cục Hình sự lệnh bắt Lý Phi Phàm, tiến hành điều tra ông ta!”

“Nhưng... Triệu Ngọc... Nhưng mà...” Miêu Anh rõ ràng vẫn còn do dự: “Chúng ta còn chưa tìm được con át chủ bài có thể khiến ông ta nhận tội! Vả lại... Vả lại còn có một vài vấn đề mà chúng ta vẫn chưa làm rõ...”

“Không thể chờ đợi thêm nữa!” Triệu Ngọc vô cùng quyết đoán nói: “Không có át chủ bài cũng phải tấn công! Em đừng quên đây chính là một ác ma giết người tội ác tày trời, ông ta đã nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật gần hai mươi năm trời, mà anh thân là người quét sạch vụ án chưa giải quyết thì làm sao có thể để mặc cho ông ta tiếp tục ung dung thoải mái chứ? Chưa chiến mà đã lùi là đang làm nhục ông đây!” Triệu Ngọc vỗ mạnh lên bàn, quát to với mọi người: “Tôi quyết định, Lý Phi Phàm vừa xuống máy bay thì chúng ta sẽ lập tức ra tay!”

“Còn có hai ngày...” Hắn nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “Cho nên, mọi người cố gắng vất vả thêm chút nữa. Trong hai ngày này, chúng ta phải... tìm cho ra con át chủ bài có thể khiến Lý Phi Phàm nhận tội!!!”