Cuồng Thám

Chương 1573: Chương 1573PHẢN ỨNG KHÔNG THỂ NGỜ TỚI





Chương 1573PHẢN ỨNG KHÔNG THỂ NGỜ TỚI

Trong phòng thẩm vấn ánh đèn mờ tối, Lý Phi Phàm đầy hoang mang ngồi trên ghế thẩm vấn.

Mặc dù là lần đầu tiên trong đời ngồi ở vị trí này nhưng do đã quay rất nhiều phim điện ảnh truyền hình cho nên ông ta vẫn có vẻ vô cùng bình tĩnh, tựa như có năng lực thích ứng bẩm sinh với nơi xa lạ vậy.

Không biết là do được chăm sóc bảo dưỡng tốt hay là nhờ tâm trạng trẻ trung mà ông ta trông không giống như một ông già tuổi gần 60. Tóc dài phấp phới, mặt mày rạng rỡ, phong độ và tướng mạo không hề thua kém những ngôi sao xinh đẹp trẻ tuổi kia...

Triệu Ngọc và Ngô Tú Mẫn cùng đi vào phòng thẩm vấn, hắn không giải thích tình huống như quy tắc từ trước đến giờ mà là cầm một xấp ảnh đi thẳng tới bên cạnh Lý Phi Phàm.

“Đạo diễn Lý có biết tại sao hôm nay chúng tôi lại muốn bắt ông hay không?” Triệu Ngọc hỏi một câu, sau đó bắt đầu sửa sang hình ảnh trong tay mình.

“Tôi không biết...” Lý Phi Phàm thản nhiên trả lời: “Nhưng mà tôi biết tôi có quyền giữ im lặng, tôi cũng có quyền chờ luật sư của tôi... Ừm...”

Lý Phi Phàm đang nói chuyện bỗng nhiên nhìn thấy rõ mặt mũi của Triệu Ngọc thì lập tức tò mò hỏi: “Sao tôi lại cảm thấy cậu quen mắt lắm nhỉ? Hình như... Chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào rồi!”

“Đương nhiên là đã thấy rồi.” Triệu Ngọc cười nói: “Biết ai là người phá vụ án thi thể nữ không đầu với vụ án ác ma không? Ông từng nghe nói tới người quét dọn vụ án chưa giải chưa?”

“À... À...” Lý Phi Phàm được Triệu Ngọc nhắc nhở thì lập tức nâng cánh tay đang đeo còng lên mà hưng phấn nói: “Trương Ngọc! Thám tử nổi tiếng Trương Ngọc, có phải không?”

“Hừ...” Mặt mày Triệu Ngọc rất khó coi, tức giận sửa lại lời ông ta: “Triệu! Triệu Ngọc!”

“À, đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi!” Lý Phi Phàm cuống quýt gật đầu: “Xin lỗi nhé, tôi không nhớ rõ lắm nhưng tôi biết cậu, năm ngoái còn có người cho tôi xem kịch bản liên quan tới vụ án giết người trên đảo hoang nữa mà, lúc ấy tôi vốn định mời cậu tới tham gia quay phim đó! Nhưng thế này... Thế này là sao vậy?” Lý Phi Phàm vô cùng vô tội hỏi: “Hôm nay tôi bị các cậu mời vào Cục Cảnh sát, chẳng lẽ cũng là nhiệm vụ của đội trinh sát sao? Nhưng không phải cậu là cảnh sát hình sự à? Vậy là... Cậu có ý gì? Tôi phạm tội gì hả?”

Lúc Lý Phi Phàm nói chuyện, Triệu Ngọc đã nhìn chằm chằm ông ta không chớp mắt, muốn phát hiện ra chút gì đó từ trên vẻ mặt của ông ta...

“Lý Phi Phàm, ông đừng có giả vờ nữa!” Vừa nói, Triệu Ngọc đặt ảnh của Khang Tử Thanh trước mặt Lý Phi Phàm, rồi gằn giọng hỏi: “Ông xem tấm ảnh này cho kĩ vào, có biết người này hay không?”

“Hả?” Lý Phi Phàm hơi nhíu mày lại, sau đó mới tập trung nhìn tấm ảnh, cố gắng nhớ lại và nói: “Người này... trông rất là quen! Nhưng mà... Hình như đã rất lâu rồi tôi chưa từng gặp lại thì phải? Đây là... Ai vậy?”

Hỏng rồi...

Triệu Ngọc thấy phản ứng của Lý Phi Phàm thì trong lòng thoáng cảm thấy không ổn.

Bởi vì dựa theo kinh nghiệm của bản thân thì khi Lý Phi Phàm chợt vừa nhìn thấy ảnh của Khang Tử Thanh thì đương nhiên sẽ nảy sinh một vài ý nghĩ hỗn tạp khó có thể che giấu, rồi từ đó sẽ sinh ra các loại cảm xúc như căng thẳng, phấn khởi, hoặc là sợ hãi...

Nhưng vào giờ phút này, Triệu Ngọc lại chỉ nhìn ra một loại cảm xúc trên người Lý Phi Phàm thôi, đó chính là tò mò!

Quá ung dung, quá bình tĩnh, quá giỏi giả vờ... Không hổ là đạo diễn đã quá quen với các loại trường hợp.

Triệu Ngọc vừa thấy như vậy thì trong lòng lập tức cảm thấy không ổn, xem ra lần này mình đã gặp phải đối thủ rồi!

Triệu Ngọc vừa cảm thấy như vậy thì lại vô cùng bất đắc dĩ nhìn máy phát hiện nói dối đã chuẩn bị xong từ trước đang nằm trong hệ thống, thầm nói, xem ra lần này chỉ có thể sử dụng đến nó thôi.

Mà lần này Triệu Ngọc chọn ngửa bài với Lý Phi Phàm trừ những yếu tố khách quan ra thì cũng là do trong tay hắn có cái máy phát hiện nói dối này.

Nhớ lại trong vụ án giết người tráo đổi năm xưa, chức năng của máy phát hiện nói dối đúng là lợi hại đến không thể hơn được nữa. Nó không chỉ có thể dò nói dối, mà thậm chí còn có thể chỉ ra sự thật luôn.

Có lẽ là hệ thống đã nhận ra chức năng của nó quá nghịch thiên cho nên sau này, hệ thống Kỳ Ngộ không mở nó ra nữa.

Triệu Ngọc cứ tưởng là hệ thống đã quy thứ này cùng với đạo cụ tương tự như máy quay phim tàng hình, máy theo dõi tàng hình là bug cho nên đã cất giấu nó đi rồi. Nhưng lại chưa từng nghĩ tới sau quẻ Càn Khôn biến dị lần trước, hắn lại nhận được một máy phát hiện nói dối.

Vì vậy, sau đó hắn đã dành nhiều thời gian để nghiên cứu máy phát hiện nói dối này thật kỹ lưỡng.

Mà sau khi nghiên cứu xong, Triệu Ngọc mới hiểu được thì ra máy phát hiện nói dối mới mở ra được này đã bị hệ thống cải tạo lại rồi. Lần này, nó không thể chỉ ra sự thật nữa, mà chỉ có tác dụng phát hiện nói dối thôi.

Cũng có nghĩa là hắn chỉ có thể dựa vào những phản ứng sinh lý của người bị kiểm tra để tiến hành phát hiện nói dối, chứ không còn kiểm tra ra được những chuyện ngay cả bản thân người bị kiểm tra cũng không biết như lần trước nữa.

Vả lại, máy phát hiện nói dối trước đây bị giới hạn thời gian, trong thời gian giới hạn có thể hỏi bao nhiêu vấn đề cũng được, nhưng máy phát hiện nói dối bây giờ chỉ có thể hỏi một vấn đề!

Vì vậy, Triệu Ngọc cảm thấy chưa tới thời khắc mấu chốt thì mình không thể sử dụng nó một cách tùy tiện được.

Thế nên, hắn đành đè nén dục vọng sử dụng đạo cụ này xuống, tiếp tục chỉ vào ảnh của Khang Tử Thanh và nói: “Lý Phi Phàm, nếu như ông chọn mất trí nhớ thì để tôi nói cho ông biết là được rồi. Người này tên là Khang Tử Thanh, những thứ đồ quan trọng mà năm đó ông đã làm mất là do ông ta trộm đi đó!”

“À... Tôi nhớ ra rồi, ông Khang... Thì ra là ông Khang à...” Lý Phi Phàm nở một nụ cười, sau đó lại nhíu chặt mày lại hỏi: “Cậu nói ông ta lấy trộm đồ của tôi? Chuyện này... Tại sao tôi lại không biết thế? Ông ta đã trộm thứ gì của tôi?”

Triệu Ngọc và Ngô Tú Mẫn nhìn thấy phản ứng của Lý Phi Phàm thì trong lòng đều âm thầm căng thẳng, nếu như phản ứng của ông ta đều là giả vờ thì người này thật sự rất lợi hại!

“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, rồi mới bày mười một tấm ảnh của mười một cô gái bị hại ra trước mặt Lý Phi Phàm, rồi quát lớn: “Lý Phi Phàm, ông xem cho kĩ đi! Ông là người thông minh, nếu biết hôm nay chúng tôi đã xin được lệnh bắt giữ thì cũng đừng ôm tâm tình chờ mong may mắn nữa, chúng tôi đã nắm giữ toàn bộ tội danh của ông rồi!”

“Hả? Đây là...” Lý Phi Phàm vươn tay chạm vào những tấm ảnh đó, cẩn thận quan sát từng tấm rồi mới nói: “Rốt cuộc thì đây là cái gì vậy? Tôi mắc... tội gì? Khoan đã... Tại sao những... Những cô gái này lại có... có người trông quen mắt thế nhỉ?”

Hửm?

Lý Phi Phàm vừa nói như vậy thì Triệu Ngọc và Ngô Tú Mẫn, thậm chí toàn bộ cảnh sát đang ở trong phòng nghe thẩm vấn bên cạnh cũng đều nhíu chặt mày lại. Theo bọn họ thấy thì phản ứng của Lý Phi Phàm đúng là rất không bình thường.

Nếu như ông ta thật sự là hung thủ thì sau khi nhìn thấy ảnh của người bị hại sẽ chỉ có một phản ứng duy nhất, đó chính là im lặng. Nhưng Lý Phi Phàm này lại hoàn toàn ngược lại.

“Ấy? Người này... Người này, tôi biết người này!” Nhưng không ngờ một giây kế tiếp, Lý Phi Phàm lại nói ra lời kinh người. Ông ta cầm một tấm ảnh trong đó lên nói: “Đây không phải là phóng viên đã mất tích đó sao? Tên là cái gì Kiều ấy nhỉ?”

“Hả?” Triệu Ngọc lại bị phản ứng của Lý Phi Phàm làm cho khiếp sợ, hắn vội vàng chỉ vào tấm ảnh đó rồi hỏi: “Ông đã từng gặp cô gái này rồi sao?”

“Tào... Tào Nhạc Kiều! Chắc tôi không nhớ lầm đâu.” Lý Phi Phàm nhớ lại nói: “Tôi đã từng gặp cô gái này mấy lần rồi, còn từng ăn chung bữa cơm nữa... Trời ạ, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ông ta ngước gương mặt vô tội lên nói: “Cô gái này bị mất tích, đã mất tích nhiều năm lắm rồi thì phải?”

“Người... Người này...” Ông ta đang nói chuyện lại cầm tấm ảnh của Ngô Ngạo San lên và nói: “Cô gái này, cô gái này là một diễn viên múa! Chúng tôi đã từng gặp nhau ở Hải Lan, cô ấy đã múa cho chúng tôi xem... Còn người này...” Ông ta lại cầm tấm ảnh của Trương Hà lên: “Người này chắc là hát hí khúc thì phải? Hát kịch Quảng Đông, tôi hình như cũng đã từng gặp một lần rồi! Trong một lần cùng ăn cơm, cô ấy... Cô ấy đã hát hí khúc cho chúng tôi nghe...”