“Sao có thể?” Nhiễm Đào nhíu mày lại: “Cũng đã đến nước này rồi mà bà ta còn không khai báo? Bà ta đã đâm cảnh sát đó! Rõ ràng là có tật giật mình mà...”
“Kẻ tình nghi nói.” Tăng Khả bất đắc dĩ nói: “Bà ta thấy mấy người Thôi Lệ Châu lén lút dẫn bà ta đi, cho rằng bọn họ là tội phạm bắt cóc giả mạo thành cảnh sát, vì tự vệ cho nên mới ra tay với đoàn người Thôi Lệ Châu!”
“Mẹ kiếp, nói xằng nói bậy, bà ta chỉ đang ngụy biện mà thôi!” Nhiễm Đào nóng nảy: “Thôi Lệ Châu còn mang theo lệnh bắt giữ, lệnh lục soát, còn có giấy chứng nhận cảnh sát nữa mà tại sao lại biến thành tội phạm bắt cóc chứ? Nói đâm cảnh sát là còn nhẹ, tố cáo bà ta mưu sát cảnh sát thì cũng chẳng thành vấn đề ấy chứ! Người đàn bà này đúng là... đúng là... Đã đến đường cùng rồi mà vẫn muốn phản kháng, nghĩ hay quá nhỉ?”
“Ài!” Triệu Ngọc nghe thấy báo cáo của Tăng Khả thì khó tránh khỏi thở dài nói: “Chuyện tôi lo lắng nhất vẫn xảy ra!”
“Hả?” Nhiễm Đào sửng sốt, vội vàng hỏi: “Sếp à, ý anh là sao? Anh đã đoán được Vân Đóa Nhi sẽ không chịu nhận tội từ trước rồi à?”
Triệu Ngọc im lặng gật đầu nhưng vẫn không nói lời nào cả.
Đúng vậy, trong lòng hắn đã sớm có dự cảm về chuyện này rồi.
Nhờ trải qua mấy ngày liên tiếp nghiên cứu và phân tích nhiều vụ án giết người, hắn đã sớm hiểu được sát nhân hàng loạt này vốn không phải là nhân vật đơn giản.
Người này chẳng những lòng dạ độc ác, mà tâm tư còn kín đáo, chắc chắn không hề dễ đối phó như trong tưởng tượng!
Bây giờ mặc dù Vân Đóa Nhi đã để lộ sơ hở, có rất nhiều chứng cứ đều chỉ về phía bà ta, thậm chí còn tấn công cảnh sát nữa. Nhưng nhìn chung hết thảy những thứ này đều không có một chứng cứ trực tiếp nào có thể lấy ra để buộc tội Vân Đóa Nhi.
Dù sao vụ án video giết người đã trôi qua lâu lắm rồi, mặc dù bọn họ đã tìm được hài cốt của Miêu Tiếu Văn nhưng trên hài cốt không phát hiện ra được thông tin có liên quan đến Vân Đóa Nhi.
Trừ hài cốt này ra thì cũng chưa tìm được hung khí, không tìm được máy quay phim, không tìm được xe hơi, nếu như không tìm được cả chứng cứ mang tính quyết định thì e rằng sau này lên tòa sẽ khó mà buộc tội Vân Đóa Nhi!
Mấy người Triệu Ngọc hiểu rõ quy tắc này, Vân Đóa Nhi cũng hiểu.
Cho nên mặc dù bây giờ bà ta tấn công cảnh sát nhưng vẫn còn ôm chút hy vọng, chỉ cần bà ta từ chối nhận hành vi phạm tội, mà cảnh sát lại không tìm ra được chứng cứ có lợi thì rất có thể sẽ không làm gì được bà ta.
Cũng chính vì vậy cho nên sau khi Vân Đóa Nhi bị cảnh sát bắt, Triệu Ngọc vẫn không cảm thấy hưng phấn hay vui sướng. Bởi vì chuyện mà hắn vẫn đang lo lắng chính là Vân Đóa Nhi có ngoan ngoãn khai báo hay không?
Mà bây giờ, điều hắn lo lắng quả nhiên đã trở thành sự thật, nếu như Vân Đóa Nhi từ chối không mở miệng thì hướng đi của vụ án video giết người rất có thể sẽ xuất hiện thêm càng nhiều biến số không biết.
Nhỡ đâu bọn họ không tìm được chứng cứ trực tiếp thì rất có thể Vân Đóa Nhi sẽ được phán vô tội và được thả ra...
“Sếp à.” Nhiễm Đào lo lắng thúc giục: “Hay là anh mau qua đó giúp tổ phó Miêu thẩm vấn đi?”
“Phù...” Triệu Ngọc thở ra một hơi nặng nề, trên mặt lộ ra vẻ buồn rầu, lắc đầu nói: “Tôi qua đó thì có ích lợi gì? Nếu Vân Đóa Nhi không chịu nhận tội thì chứng tỏ là bà ta rất tự tin với tội ác mà mình gây ra, bà ta tin chắc mình đã làm rất sạch sẽ, đến nỗi không để lại chứng cứ trực tiếp có thể chứng minh mình có tội! Xem ra...” Triệu Ngọc bất đắc dĩ nói: “Vụ án này khá giống với vụ án ác ma rồi. Chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng đánh lâu dài với bà ta...”
“Thật không biết đây là bất hạnh, hay là vô cùng may mắn nữa.” Tăng Khả lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “May mà vừa rồi Vân Đóa Nhi không kiềm chế được, dùng dao đâm cảnh sát nên mới có thể giúp chúng ta tranh thủ được một ít thời gian! Chứ nếu không thì có khi chúng ta chẳng thể làm gì được bà ta đâu nhỉ?”
“Nhưng tôi lại không cho là vậy.” Nhiễm Đào xua tay nói: “Sếp, Tiểu Tăng, có phải hai người đã nghĩ tình hình quá phức tạp rồi không? Mười một cuộn băng video giết người đều đang ở trong tay chúng ta, chỉ cần tạo áp lực cho bà ta thì tôi không tin là bà ta vẫn không chịu khai ra!”
“Phù...” Triệu Ngọc không có hơi sức đâu mà tranh cãi với Nhiễm Đào. Thật ra thì hắn cũng hy vọng Nhiễm Đào nói đúng, chỉ mong là mình suy nghĩ nhiều thôi!
Có lẽ tâm lý của Vân Đóa Nhi không vững vàng như mình nghĩ, chỉ cần tiếp tục tạo áp lực thì bà ta sẽ cung khai thôi.
Nhưng mà... Chẳng biết tại sao, Triệu Ngọc lại cảm thấy rất rất không ổn.
Cùng lúc đó, ở phía sau mặt kính thủy tinh, cuộc thẩm vấn Lý Phi Phàm vẫn còn đang tiếp tục.
“Đạo diễn Lý...” Ngô Tú Mẫn vô cùng nghiêm túc hỏi Lý Phi Phàm: “Tiếp theo đây, chúng ta hãy nói về chuyện của Khang Tử Thanh đi! Bây giờ ông hãy nhớ lại xem, rốt cuộc Khang Tử Thanh là người như thế nào?”
“Nhớ ra rồi, nhớ ra rồi!” Lý Phi Phàm lau mồ hôi lạnh trên trán, trả lời: “Tôi biết tại sao ông Khang lại tới trộm đồ trong nhà tôi rồi! Thật ra thì... Chuyện này cũng phải trách tôi. Lúc trước, tôi thấy ông Khang là một người chịu khó lại giỏi giang cho nên đã từng hứa với ông ấy là sau này khi mình lập công ty sẽ dẫn dắt ông ấy, chuyển ông ấy thành nhân viên chính thức, trả lương cao hơn! Nhưng sau đó, tôi tách khỏi Khải Minh Tinh thì làm sao còn quan tâm đến ông ấy được nữa, với lại tôi cũng đã sớm quên sạch chuyện này rồi! Có thể... Là do ông ấy cho rằng tôi không thực hiện lời hứa nên mới đến nhà tôi trộm đồ chăng...” Nói xong, Lý Phi Phàm lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng như tôi đã nói, đâu thể trách tôi hoàn toàn được, sau khi tôi tách ra thì ông Khang chưa từng tới tìm tôi!”
“Nếu như ông ấy tới tìm thì tôi nhất định sẽ mời ông ấy, nhưng không ngờ... Ừm...” Lý Phi Phàm nói tới đây mới nhớ ra một chuyện, vội vàng hỏi: “Này? Kỳ lạ thật đấy, nếu như Khang Tử Thanh đã trộm được băng video thì tại sao không đi báo cảnh sát sớm hơn chứ?”
“Ông không cần phải biết chuyện này.” Ngô Tú Mẫn lại hỏi: “Tôi hỏi ông, Khang Tử Thanh có biết những cô gái bị hại đó không?”
“Hả? Chuyện này à...” Lý Phi Phàm lúng túng nói: “Tôi thật sự không nhớ được, có lẽ... đã từng thấy một, hai người rồi...”
“Vậy còn vợ ông thì sao? Quan hệ giữa bà ta với Khang Tử Thanh ra sao?” Ngô Tú Mẫn lại hỏi.
“Lại càng không quen.” Lý Phi Phàm trả lời rất chắc chắn: “Khang Tử Thanh chỉ là một tài xế lái xe chở đạo cụ thôi, tôi còn không thân với ông ta cho lắm, chứ nói chi là Vân Đóa Nhi!”
À...
Triệu Ngọc nghe đến đây thì lặng lẽ gật đầu, đến bây giờ hắn mới biết tại sao Khang Tử Thanh gặp tai nạn xe mà hung thủ lại không đi tìm ông ta rồi.
Bởi vì Vân Đóa Nhi không thể nào nghĩ đến người trộm băng video đi lại là Khang Tử Thanh...
Đúng lúc này, trong phòng thẩm vấn Lý Phi Phàm bỗng xảy ra một tình huống. Thôi Lệ Châu quấn băng vải trên vai, đột ngột tiến vào phòng thẩm vấn.
Sau khi trao đổi với Ngô Tú Mẫn thì Thôi Lệ Châu đã cầm mười một băng video cùng với rất nhiều ảnh của người bị hại rời khỏi phòng.
Triệu Ngọc hiểu ra, Thôi Lệ Châu được Miêu Anh phái đến lấy chứng cứ. Cũng có nghĩa là Miêu Anh muốn dựa vào những chứ này để tạo áp lực cho Vân Đóa Nhi.
Vì vậy, Triệu Ngọc quyết định đi đến phòng thẩm vấn ở cách vách, quan sát quá trình tra hỏi liên quan tới Vân Đóa Nhi.
Nhưng mà mới vừa đẩy cửa ra thì Tăng Khả lại nhận được một tin tức mới.
“Tổ trưởng.” Tăng Khả vui mừng dào dạt nói: “So sánh video thành công! Đặc trưng thân thể của Vân Đóa Nhi khớp 99% với hung thủ trong video! Hung thủ chính là bà ta!!!”