“Trương Vân (tên thật của Vân Đóa Nhi), bà xem cho kĩ những thứ này đi.” Bên trong phòng thẩm vấn, Miêu Anh bày mười một cuộn băng video ra trước mặt Vân Đóa Nhi rồi cất cao giọng vặn hỏi: “Xem cho kĩ chứng cứ phạm tội giết người của bà đi! Bà cho rằng đã mười hai năm vẫn không nhìn thấy số băng video này thì tội ác tày trời của bà sẽ không bị vạch trần sao?”
Vân Đóa Nhi đang ngồi trên ghế thẩm vấn, nghe thấy lời chất vấn của Miêu Anh mà vẫn chẳng thèm nhúc nhích, liếc nhìn băng video với ánh mắt khinh thường, lạnh lùng nói: “Tôi không hiểu cô đang nói gì cả...”
“Hừ!” Miêu Anh hung hăng ném một xấp tài liệu tới trước mặt Vân Đóa Nhi: “Thông qua so sánh từ chuyên gia video thì đặc trưng dáng người của bà khớp hoàn toàn với hung thủ giết người trong video, chứng tỏ bà chính là hung thủ giết người đó, bà còn muốn ngụy biện sao?”
“Ồ? Vậy sao?” Vân Đóa Nhi hờ hững nói: “Từ khi nào mà dáng người tương tự cũng có thể trở thành chứng cứ định tội người khác vậy? Chắc là trong hơn bảy tỷ dân số trên thế giới cũng có rất nhiều người có dáng người giống như tôi mà?”
“Mẹ kiếp!” Vừa nghe Vân Đóa Nhi nói như vậy thì trong phòng nghe thẩm vấn ở cách vách bỗng dưng vang lên tiếng mắng chửi của Thôi Lệ Châu, cô ta chỉ vào Vân Đóa Nhi mà nói với Triệu Ngọc: “Sếp nhìn kìa, hung thủ chắc chắn là bà ta! Những từ ngữ này chắc chắn là do bà ta đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi! Tổ phó Miêu còn chưa nói trong video có nội dung gì, nếu như bà ta vô tội thì làm sao có thể nói ra những lời này chứ?”
Ừm...
Triệu Ngọc xoa cằm của mình, khẽ gật đầu, đúng vậy, phản ứng của Vân Đóa Nhi rõ ràng là có vấn đề rất nghiêm trọng.
Nếu như đổi thành một người vô tội thì người đó sẽ hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng Vân Đóa Nhi lại trực tiếp phản bác lại Miêu Anh, chứng tỏ bà ta đã biết nội dung bên trong video là cái gì rồi.
“Trương Vân, tôi khuyên bà đừng ôm may mắn nữa!” Miêu Anh nói: “Biết người làm vụ án của bà là ai không hả? Anh ấy chính là thần thám Triệu Ngọc đã phá vụ án thi thể nữ không đầu cùng với vụ án ác ma đó!”
Vân Đóa Nhi nghe thấy lời này chỉ khẽ ngẩng đầu lên, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ sắc lạnh và khinh thường.
“Bà hãy xem cho kĩ những cô gái này đi!” Miêu Anh bày ảnh của người bị hại ra trước mặt Vân Đóa Nhi, phát động đợt tấn công của mình: “Bà chẳng những tàn nhẫn giết hại các cô gái, mà còn biến thái quay video giết người lại nữa... Trương Vân, đừng tiếp tục giãy giụa nữa! Lý Phi Phàm chồng bà đã khai báo sự thật phạm tội của bà rồi!” Miêu Anh lại phát video một phần lời khai của Lý Phi Phàm ra rồi vặn hỏi: “Mấy cuộn băng video quay cảnh giết người, còn có máy quay phim đều là do hai người mua về từ Tokyo Nhật Bản vào năm đó! Lý Phi Phàm xác thực rằng máy quay phim đều nằm trong tay bà... Ông ta còn nói với chúng tôi rằng chiếc xe mà bà dùng để bắt cóc giết người đã bị bà tiêu hủy rồi... Còn nữa, chúng tôi cũng tìm được căn phòng bí mật trong tầng hầm của ngôi biệt ở vịnh Đại Nguyệt mà bà đã từng ở...”
“Bà lại xem cho kĩ thêm đi...” Miêu Anh lại mở video quay bộ hài cốt của Miêu Tiếu Văn ra cho Vân Đóa Nhi xem: “Chúng tôi cũng đã căn cứ vào video và tìm được rất nhiều thi thể. Đã đến lúc này rồi mà bà vẫn còn muốn chối cãi sao? Dựa vào cuộc điều tra của chúng tôi thì trước đây, lúc bà đi theo Lý Phi Phàm đến các địa phương ở phía Nam quay phim thì đều đã từng gặp mặt những người bị hại này, quỹ tích hoạt động của bà giống y hệt như thời gian và địa điểm mà người bị hại bị bắt cóc... Bây giờ, bà vẫn còn ôm ảo tưởng nữa sao?” Miêu Anh gằn giọng nói: “Còn không mau khai tội của bà ra cho tôi đi à?”
...
Cứ như vậy, buổi tra hỏi diễn tra liên tiếp hơn hai tiếng đồng hồ liền.
Trong quá trình tra hỏi, cho dù Miêu Anh có tạo áp lực cho Vân Đóa Nhi như thế nào thì Vân Đóa Nhi vẫn bình tĩnh như chẳng hề gì, như thể toàn bộ những chuyện này đều không liên quan tới bà ta vậy.
Ánh mắt bà ta lạnh căm hờ hững, cho dù Miêu Anh đặt câu hỏi như thế nào thì bà ta vẫn không nói câu nào, đến cuối cùng, bà ta đã quyết đoán nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi...
“Trương Vân.” Miêu Anh vẫn tiếp tục duy trì tư thái đàn áp mà chất vấn: “Bà đừng tưởng rằng bà không nói lời nào thì chúng tôi không làm gì được bà! Tôi nói cho bà biết, bây giờ chúng tôi đã nắm giữ được chứng cứ xác thực chứng minh bà giết hại mười một cô gái này, cho dù bà không mở miệng thì chúng tôi cũng vẫn sẽ truy tố bà về tội danh giết người thôi! Bà xong đời rồi... Còn muốn giả vờ tiếp hả? Bà dùng hung khí đâm bị thương ba nhân viên cảnh sát điều tra, còn không phải là do bà nhận ra sự việc đã bại lộ cho nên định chạy trốn sao? Tôi lại nói cho bà biết, camera trong xe cảnh sát đã ghi lại cảnh bà tấn công cảnh sát rồi, động tác bà sử dụng dao giống y hệt hung thủ giết người trong video, còn nói không phải là bà sao?”
“Này, nói chuyện! Nói chuyện đi!!” Miêu Anh vỗ lên bàn nói: “Có phải bà cho rằng chúng tôi chỉ có vật chứng, không có nhân chứng hay không? Chẳng lẽ bà chưa bao giờ nghĩ tới vì sao băng video của bà bị mất sao? Nếu như muốn người ta không biết thì trừ khi mình đừng có làm. Nhân chứng vật chứng thì chúng tôi đều chuẩn bị xong cả rồi, bà còn có lời gì muốn nói nữa?”
“Được rồi, cô cảnh sát!” Nhưng ngay tại lúc Miêu Anh vừa nói câu này xong thì Vân Đóa Nhi lại bất ngờ mở mắt ra, lạnh lùng nói: “Cô đúng là tràn đầy năng lượng đó! Chắc là ngay cả cô cũng không tin nổi mấy lời nói sáo rỗng có ý định xúi giục người bị tình nghi nhận tội này đúng không?”
Mấy người Triệu Ngọc đang ngồi trong phòng nghe thẩm vấn bên cạnh vừa nghe thấy lời nói của Vân Đóa Nhi thì đều rất kinh ngạc, mọi người lập tức nín thở, yên lặng lắng nghe.
“Bây giờ tôi chỉ có một câu hỏi thôi.” Vân Đóa Nhi không hề chớp mắt mà bình tĩnh nói: “Nếu như các người đã cho rằng tôi là hung thủ mà các người muốn bắt ngay từ ban đầu, thì tại sao các người lại bắt giữ chồng tôi, mà không phải là tôi chứ?”
Hả...
Bà ta vừa nói như vậy thì mọi người đều giật mình.
Triệu Ngọc siết chặt nắm đấm tới nỗi vang lên tiếng răng rắc, mặc dù hắn đã có chuẩn bị từ sớm nhưng thái độ kiêu căng phách lối của Vân Đóa Nhi vẫn khiến hắn rất bất ngờ.
Câu hỏi này của Vân Đóa Nhi đã hỏi đúng vào điểm mấu chốt nhất rồi. .
Nếu như cảnh sát thật sự có nhân chứng vật chứng đầy đủ thì tại sao ngay từ đầu không bắt bà ta luôn? Mà lại bắt Lý Phi Phàm chồng bà ta trước chứ?
Đúng là một người đàn bà xảo quyệt...
Chẳng trách sao bà ta lại tỏ ra chẳng sợ hãi chút nào như vậy?
Xem ra bà ta đã biết tỏng điểm yếu của cảnh sát rồi. Nếu chỉ dựa vào những chứng cứ mà bọn họ đang nắm giữ mà muốn buộc bà ta nhận tội khai báo thì đó là một chuyện vô cùng khó khăn!
“Bà...” Miêu Anh tựa như hiểu được ý của Vân Đóa Nhi, trong khoảnh khắc đó, cô không nói được câu nào.
Đối với Miêu Anh mà nói, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô bị một kẻ tình nghi hung hãn tàn bạo chiếu tướng!
“Cô cảnh sát.” Vân Đóa Nhi vẫn mang ánh mắt gian xảo, tiếp tục nói: “Tôi thừa nhận hôm nay tôi dùng dao gọt trái cây đâm cảnh sát bị thương là lỗi của tôi! Nhưng mà tôi mong các người hãy hiểu cho, dù gì chồng tôi cũng là một người nổi tiếng cho nên chúng tôi sẽ khó tránh khỏi bị một vài kẻ phạm pháp mưu đồ hãm hại. Mặc dù các người đã đưa giấy chứng nhận ra cho tôi xem rồi nhưng tôi không thể nào xác định đó là thật hay giả được! Tôi không thể phân biệt được đó có phải là cảnh sát thật sự hay không? Huống chi mới vừa rồi là đêm khuya vắng người. Mà lúc ở trên xe tôi thấy cảnh sát các người lén lén lút lút, dáng vẻ lo lắng không yên cho nên tôi chỉ có thể xem bọn họ là côn đồ định bắt cóc tôi thôi!”
“Nói bậy bạ, bà ta đang nói bậy bạ!” Thôi Lệ Châu trong phòng nghe thẩm vấn mắng chửi: “Người đàn bà này thật là độc ác! Bà ta nói vậy chẳng phải là đang ngậm máu phun người sao? Lúc ấy chúng tôi đều làm việc theo quy trình thông thường thế mà lại nói chúng tôi lén lén lút lút, tôi thấy kẻ có mờ ám trong lòng là bà ta mới đúng! Đúng là làm tiểu thư đây tức chết được!”
“Cô cảnh sát.” Lúc này Vân Đóa Nhi lại nói tiếp: “Tôi chỉ là lỡ tay làm cảnh sát bị thương mà thôi, nhưng các người lại quy tôi thành sát nhân hàng loạt, tiến hành tra hỏi tôi, có phải đã không đúng quy trình rồi không? Chí ít tôi vẫn có quyền mời một luật sư đúng không?” Vân Đóa Nhi nhếch khóe miệng lên để lộ ra một nụ cười xảo quyệt: “Chúng ta đang sống trong xã hội pháp chế, nếu như các người còn gán ép tội danh cho tôi thì tôi chỉ có thể kiện các người tội ác ý phỉ báng thôi...”