Cuồng Thám

Chương 1582: Chương 1582





Chương 1582THÀNH CÔNG NHỜ VIDEO MÀ THẤT BẠI CŨNG TẠI VIDEO

“Đâu có thể được, đâu có thể được chứ!” Bên trong phòng nghe thẩm vấn, Thôi Lệ Châu hung hăng vỗ xuống bàn rồi tức giận quát lên: “Tôi đã từng gặp rất nhiều tội phạm rồi mà đây mới là lần đầu nhìn thấy một người phách lối đến vậy đó! Mà người đó còn là một người phụ nữ nữa! Làm tôi tức chết đi được!”

“Này, Tiểu Thôi.” Triệu Ngọc nghiêm nghị trách mắng: “Chú ý tố chất của cô đi! Nói chuyện sạch sẽ một chút, đậu xanh rau má nhà nó!”

“...” Mọi người đều im lặng.

Vào giờ phút này, bên trong phòng nghe thẩm vấn, ngoài ba nhân viên tổ điều tra đặc biệt là Triệu Ngọc, Thôi Lệ Châu và Tăng Khả ra thì còn có nhân viên ghi chép thẩm vấn, cùng với hai cảnh sát địa phương nữa.

Mọi người vừa nghe thấy một câu “đậu xanh rau má” thì đều kinh ngạc, trán đổ đầy mồ hôi.

“Sếp à.” Thôi Lệ Châu đẩy cánh tay Triệu Ngọc rồi thúc giục: “Anh còn chờ gì nữa? Bây giờ anh không đích thân ra tay thì còn đợi tới lúc nào? Anh là người quét dọn những vụ án chưa giải quyết mà, chắc bây giờ chỉ có anh mới có thể lấn át người đàn bà phách lối này thôi!”

“Ài!” Triệu Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Chỉ lấn át thì có lợi ích gì? Cô không nhìn thấy Vân Đóa Nhi khôn khéo đến cỡ nào sao? Bà ta đang cố ý chọc chúng ta tức giận, muốn khiến chúng ta mất lý trí, rồi mắc sai lầm đó! Một khi chúng ta bị bà ta tóm lấy đằng chuôi thì khó mà giải quyết được ván cờ này!”

“Không phải chứ? Nghiêm trọng đến thế à?” Thôi Lệ Châu nói: “Sếp à, anh là thần thám mà, Hàn Khoan của vụ án ác ma thì thế nào chứ? Không phải lúc ấy chúng ta cũng không có chứng cứ nhưng anh vẫn có thể khiến ông ta ngoan ngoãn nhận tội sao?”

“Sai!” Triệu Ngọc lập tức phản bác lại: “Không thể so sánh Hàn Khoan với người đàn bà này được, mà tính chất của hai vụ án cũng khác nhau! Vả lại, Hàn Khoan nhận tội là bởi vì chúng ta đã lợi dụng nhược điểm ông ta giết vợ! Nhưng mà...” Triệu Ngọc chỉ vào Vân Đóa Nhi ở trong phòng thẩm vấn: “Đến bây giờ chúng ta còn chưa biết nhược điểm của người phụ nữ này ở chỗ nào?”

“Nhược điểm?” Thôi Lệ Châu nhíu mày lại: “Có không?”

“Có hay không thì không biết, nhưng ít ra.” Triệu Ngọc nói: “Bây giờ bà ta đã mắc một sai lầm! Bà ta không nên tấn công các cô!”

Triệu Ngọc vừa nói vừa chỉ vào cánh tay bị thương của Thôi Lệ Châu.

“Tôi nghĩ do chuyện xảy ra quá đột ngột.” Triệu Ngọc phân tích nói: “Bà ta chưa kịp chuẩn bị tâm lý? Cho nên lúc bị các cô dẫn lên xe cảnh sát thì bà ta còn tưởng là mình đã đến bước đường cùng rồi mới đâm các cô! Nhưng mà bây giờ sau khi đã suy nghĩ kĩ lại thì bà ta nhận ra chạy trốn còn không bằng đánh cược vận may một lần, cược rằng chúng ta không có cách nào buộc tội bà ta!”

“Đúng vậy.” Tăng Khả phụ họa: “Người đàn bà này có tiền, có thể mời đoàn luật sư giỏi nhất kiện tụng giúp bà ta, mà chúng ta chỉ dựa vào chứng cứ đang có được thì e rằng không thể làm gì bà ta cả!”

“Vậy bây giờ phải làm sao đây?” Thôi Lệ Châu rầu rĩ nói: “Bà ta chính là ác ma giết ít nhất mười một người! Cũng... Cũng đâu thể để bà ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được đúng không?”

“Hừ! Đương nhiên là không rồi!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, nheo mắt lại nói: “Bà ta muốn chọc giận chúng ta khiến chúng ta phạm sai lầm, nhưng chúng ta lại vẫn không bị mắc lừa! Không phải bà ta muốn đấu với chúng ta sao? Vậy thì chúng ta phải chơi đùa với bà ta mới được! Tiểu Thôi.” Hắn căn dặn Thôi Lệ Châu nói: “Tiếp theo, cô chỉ cần làm một chuyện thôi!”

“Chuyện gì?” Thấy Triệu Ngọc lên tinh thần, trước mắt Thôi Lệ Châu cũng sáng bừng lên.

“Kiện bà ta!” Triệu Ngọc chỉ vào Vân Đóa Nhi ở bên trong phòng thẩm vấn: “Kiện bà ta vào chỗ chết cho tôi, không kiện ‘đánh cảnh sát’, cũng đừng kiện ‘ngộ thương’, mà kiện bà ta tội mưu sát cảnh sát! Tội danh càng nặng càng tốt!”

“Hả? Nhưng mà...” Thôi Lệ Châu sờ lên bả vai bị thương của mình, lo lắng hỏi một câu: “Nhưng chúng tôi chỉ bị thương nhẹ thôi, có thể kiện thắng bà ta không?”

“Cô vẫn chưa rõ à? Tôi không cần biết thắng hay thua, mà là để tranh thủ thời gian cho chúng ta!” Triệu Ngọc nói: “Chỉ có kiện bà ta tội mưu sát cảnh sát thì chúng ta mới có thể khống chế bà ta trong tay, khiến bà ta không thể được bảo lãnh ra ngoài được! Bà ta có đoàn đội luật sư giỏi nhất nhưng nhân lực của chúng ta cũng đâu kém, cô lập tức liên hệ với chuyên gia pháp luật để nghiên cứu thử xem, rốt cuộc làm cách nào mới có thể khiến cho Vân Đóa Nhi ở lại trong trại tạm giam lâu nhất!?”

“Còn nữa, vụ án video giết người liên lụy ít nhất mười một mạng người, được tính là trường hợp vô cùng lớn mang cấp bậc quốc gia!” Triệu Ngọc nói tiếp: “Mặc dù chúng ta không thể buộc tội bà ta nhưng ít ra có thể chứng minh được bà ta vô cùng đáng nghi! Cho nên trên phương diện tra hỏi, chúng ta có thể xin Tổng cục Hình sự bật đèn xanh cho tổ điều tra đặc biệt chúng ta! Vân Đóa Nhi chỉ có một người, nhưng chúng ta lại có nhiều người, chúng ta luân phiên ra trận chiến đấu với bà ta, thẩm vấn bà ta đến mức trời đất quay cuồng, để xem bà ta còn phách lối được bao lâu?”

“À... Tôi hiểu rồi!” Thôi Lệ Châu giơ ngón tay cái lên khen: “Vẫn là sếp độc nhất!”

“Nhưng mà.” Tăng Khả lo lắng nói: “Nếu như Vân Đóa Nhi vẫn không chịu mở miệng ra thì chẳng phải chúng ta vẫn không làm gì được bà ta sao?”

“Đương nhiên trong thời gian này, chúng ta cũng không thể rảnh rỗi được! Có câu gọi là ‘giết người phải đánh vào lòng người, đánh tới khi nào người đó khuất phục mới thôi’!” Triệu Ngọc hung hăng nói: “Nếu như chỉ dựa vào vài mẹo khôn lỏi để thắng người đàn bà này, Triệu Ngọc này cũng không thắng vẻ vang được! Cho nên...” Triệu Ngọc nói với vẻ vô cùng tự tin: “Tiếp theo, chúng ta cần phải đánh một trận lớn khiến cho người đàn bà này phải thua tâm phục khẩu phục!”

“Hay!” Thôi Lệ Châu vỗ tay tán thưởng, cô ta thấy ánh sáng từ trong mắt Triệu Ngọc bắn ra bốn phía thì vội vàng hỏi: “Vẫn là sếp lợi hại! Mau nói cho tôi biết, có phải anh đã nghĩ ra được cách giành thắng lợi rồi không?”

“Ừm... Chuyện này hả... Chuyện này hả...” Triệu Ngọc gãi đầu: “Còn chưa nghĩ ra, nhưng mà tôi cho rằng, bà ta đã giết nhiều người vậy rồi, cho nên chắc sẽ... chắc sẽ nghĩ ra cách thôi đúng không?”

Ngã nhào...

Thôi Lệ Châu ngã xuống đất!

“Ha ha... Nói đùa thôi, nói đùa thôi...” Triệu Ngọc vội vàng đỡ lấy Thôi Lệ Châu, cười nói: “Tiểu Thôi à, sếp của cô là ai chứ? Không có bản lĩnh thì làm sao dám làm những chuyện phi thường được? Cô đừng quên tôi chính là thần thám Triệu có một không hai trên đời, ‘người quét dọn những vụ án chưa giải quyết’ đâu phải chỉ là hư danh, ha ha ha...”

Triệu Ngọc cười một tiếng như vậy, càng khiến cho bầu không khí trong phòng trở nên lúng túng hơn.

Nhưng sau khi cười như điên thì Triệu Ngọc chợt nghiêm mặt lại, nghiêm túc mà nói: “Thật không dám giấu giếm, ban nãy lúc Miêu Anh tra hỏi thì tôi đã phát hiện ra một vấn đề vô cùng quan trọng! Có lẽ đây mới là điểm đột phá để đánh bại Vân Đóa Nhi!”

“Hả?” Thôi Lệ Châu sửng sốt: “Vậy anh còn không mau nói ra đi? Chỉ giỏi giả vờ giả vịt thôi!”

“Con nhóc này.” Triệu Ngọc không vội vàng nói câu trả lời ra, mà là ra lệnh cho nhân viên ghi chép thẩm vấn: “Bây giờ, cậu hãy kéo đoạn video trở lại thời điểm Miêu Anh thẩm vấn Vân Đóa Nhi, cho tôi xem ống kính chính diện chĩa vào kẻ tình nghi!”

“Vâng!” Nhân viên ghi chép lập tức sử dụng máy vi tính, mở video theo yêu cầu của Triệu Ngọc.

“Anh định...” Thôi Lệ Châu và Tăng Khả bước lên phía trước, không hiểu rốt cuộc Triệu Ngọc muốn làm cái gì?

“Tiếp theo, tắt âm thanh đi!”

Nhân viên ghi chép tắt âm thanh của video theo mệnh lệnh của Triệu Ngọc.

“Hai người xem cho kĩ vào.” Tay Triệu Ngọc cầm con chuột kéo đoạn video tới một thời điểm rồi nhắc nhở: “Nếu như xóa âm thanh đi thì chúng ta sẽ có thể nhìn thấy nét mặt của kẻ tình nghi rõ ràng hơn. Ừm, hai người chú ý quan sát nét mặt của Vân Đóa Nhi, một khi phát hiện điểm kỳ lạ thì phải hô ngừng lại ngay!”

“Vâng...” Thôi Lệ Châu và Tăng Khả tuy không hiểu gì nhưng tầm mắt của hai người đều đã nhìn chằm chằm vào màn ảnh rồi.

Lúc này, Triệu Ngọc tăng tốc cho đoạn video chạy nhanh hơn, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của Vân Đóa Nhi.

“Ủa?” Khi sắp tiến đến đoạn nào đó thì Thôi Lệ Châu bỗng hô lên một tiếng: “Dừng lại, mọi người nhìn kìa, tại sao lúc đến chỗ này thì sắc mặt của bà ta... dường như đen đi một chút vậy?”

Được Thôi Lệ Châu nhắc nhở, Triệu Ngọc thả chậm tốc độ rồi chiếu lại đoạn đó một lần nữa.

Quả nhiên, ba người thấy được sắc mặt Vân Đóa Nhi thoáng có thay đổi một chút, mặc dù không phải là rất rõ ràng nhưng sau khi tua chậm thì vẫn có thể nhìn thấy được, không biết vì điều gì mà sắc mặt của Vân Đóa Nhi lại đột nhiên thay đổi.

“Mau, anh mau mở âm thanh lên nghe thử xem...” Thôi Lệ Châu hiểu được tầm quan trọng của đoạn video này cho nên vội vàng hỏi: “Rốt cuộc thì bà ta đã nghe thấy cái gì vậy?”

“Ha hả...” Triệu Ngọc khẽ mỉm cười rồi cảm khái nói: “Cái này gọi là thành công cũng nhờ video mà bại cũng là tại video đó!” .

Nói xong, Triệu Ngọc khẽ động ngón tay, mở âm thanh của đoạn video này lên, chỉ nghe thấy Miêu Anh nói với Vân Đóa Nhi: “Chúng tôi đã căn cứ vào video và tìm ra được nhiều thi thể...”

“Ô... Ô ồ...” Thôi Lệ Châu nghe đến đây thì suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên rồi, cô ta chỉ vào video và nói: “Thì ra vấn đề là ở chỗ này! Câu trả lời chính là thi thể!”

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc híp mắt lại, hung hăng nói: “Nếu như tôi đoán không sai thì nhược điểm của Vân Đóa Nhi nằm trong thi thể của những người bị hại! Nếu như chúng ta muốn đánh bại bà ta thì nhất định phải tìm thấy càng nhiều thi thể người bị hại hơn!!!”