“Thì ra là thế.” Trong văn phòng tổ điều tra đặc biệt, Cục Cảnh sát thành phố, Miêu Anh khẽ gật đầu nói: “Thật sự không ngờ anh còn nhiều thủ đoạn như thế đấy!”
“Lúc ấy, em đang bị đau đầu vì người phụ nữ đó, hoàn toàn không nhận ra biến hóa rất nhỏ của bà ta!”
“Quá khen, quá khen! Cái này gọi là kinh nghiệm.” Triệu Ngọc bắt đầu khoe khoang: “Tốt xấu gì thì anh cũng là thám tử lừng danh đã từng phá rất nhiều vụ án lớn mà!”
“Có điều...” Ngô Tú Mẫn suy nghĩ rồi nói: “Tổ trưởng, tôi cần nhắc nhở một câu, pháp y không tìm được manh mối liên quan tới Vân Đóa Nhi từ trên thi cốt của Miêu Tiếu Văn!”
“Từ trong video giết người cũng có thể thấy được, trước khi giết người, hung thủ đã chuẩn bị tỉ mỉ, trên tay đeo găng, rất có thể còn đeo mặt nạ, mà từ đầu đến cuối đều chưa từng phát ra âm thanh gì!”
“Người phụ nữ này cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ cơ hội tìm được chứng cứ phạm tội để lại không lớn. Huống hồ... Dù sao đã qua nhiều năm như vậy, xác suất chúng ta có thể tìm được thi thể không phải là rất lớn!”
“Còn nữa.” Ngô Tú Mẫn tiếp tục nhắc nhở: “Không nên quên rằng Vân Đóa Nhi là một diễn viên xuất sắc, bà ta thông minh như vậy, có lẽ nào... bà ta đã cố ý lộ ra sơ hở cho chúng ta biết không?”
“Không thể nào?” Nhiễm Đào vò đầu: “Vậy thì là thông minh đến mức không hợp thói thường rồi!”
“Cũng có khả năng...” Miêu Anh suy đoán nói: “Thứ Vân Đóa Nhi lo lắng không phải là thi cốt, mà là hung khí giết người... Có khi nào sau khi hành hung, bà ta đã chôn hung khí hoặc là di vật của người chết bên cạnh thi cốt không?”
“Bà ta sợ chúng ta tìm tới, cho nên mới lộ ra vẻ mặt khác thường như vậy?”
“Thế thì... Chúng ta phải mở rộng phạm vi kiểm soát!” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Có điều, cho dù thi cốt có phải là nhược điểm của Vân Đóa Nhi hay không, chúng ta vẫn phải tìm được hết! Cho dù thi cốt không thể định tội Vân Đóa Nhi, nhưng chí ít cũng phải bàn giao cho gia đình người bị hại!”
“Tổ phó Miêu.” Triệu Ngọc nói: “Tiếp theo, chúng ta phải phân phối nhiệm vụ! Tiểu Thôi đi giao thiệp với phòng pháp luật, anh hy vọng việc tìm kiếm thi cốt sẽ do em xử lý!”
“Được rồi, không thành vấn đề!” Miêu Anh thẳng thắn đồng ý.
“Chị Ngô phụ trách công việc thẩm vấn sau này.” Triệu Ngọc lại dặn dò Ngô Tú Mẫn: “Chị hãy sắp xếp một số chuyên gia thẩm vấn, tiến hành thay nhau thẩm vấn Vân Đóa Nhi.”
“Nhưng mà nhất định phải chú ý một chút, chúng ta chỉ cần lợi dụng đủ quyền lợi của chúng ta là được, tuyệt đối không nên có hành vi quá khích, để tránh cho người phụ nữ kia nắm được đằng chuôi, như vậy mới không bị thiệt!”
“Rõ!” Ngô Tú Mẫn gật đầu đồng ý: “Tôi hiểu rồi, cậu yên tâm đi!”
“Tăng Khả.” Triệu Ngọc lại nói: “Cậu tiếp tục phụ trách tất cả công việc kỹ thuật của vụ án, bao gồm cả tin tức về chứng cứ và video, tranh thủ tìm một vài mạch suy nghĩ mới!”
“Không có vấn đề!” Tăng Khả đồng ý.
“Nhiễm Đào.” Triệu Ngọc nói tiếp: “Công việc điều tra liền giao cho cậu! Ngoại trừ bất động sản của Lý Phi Phàm ra, còn có phòng làm việc của bọn họ, văn phòng, câu lạc bộ tư nhân, két sắt ngân hàng, còn có bạn bè thân thiết ở đó nữa, một thứ cũng không được bỏ qua!”
“Tôi luôn cảm thấy chiếc camera quay chụp cảnh giết người kia chưa chắc đã bị Vân Đóa Nhi hủy! Cậu nghiên cứu kĩ xem còn có thể tìm được nó hay không?”
“Rõ!” Nhiễm Đào chào theo kiểu quân đội một cái.
“Còn nữa.” Triệu Ngọc lại nói: “Cậu cũng đừng vứt nghề cũ vội, phái mấy người đi thăm hỏi những người hay qua lại với Lý Phi Phàm, cố gắng tìm được tin tức về hai người họ!”
“Rõ!” Nhiễm Đào nhận lệnh.
“Được rồi, nếu đã như vậy thì chúng ta hãy bắt đầu làm việc đi!” Triệu Ngọc dặn dò: “Tôi đã nói chuyện với Tổng cục Hình sự và cảnh sát thành phố rồi, bọn họ sẽ sắp xếp các chuyên gia cho mọi người, mọi người tự thành lập đoàn đội của riêng mình, nhanh chóng chấm dứt vụ án này!”
“Có điều.” Triệu Ngọc bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, lại dặn dò: “Đây nhất định là một trận đánh lâu dài, thứ chúng ta có chính là thời gian, mọi người phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để bản thân mình sụp đổ!”
Ai ngờ, kiểu nói này của Triệu Ngọc khiến mọi người lại đổ dồn ánh mắt vào người hắn, ý hiển nhiên đang nói rằng có vẻ như người cần nghỉ ngơi nhất không phải ai khác, mà chính là Triệu Ngọc anh mới đúng?
“Ừm...” Triệu Ngọc sờ lên máy trợ thính trên lỗ tai, hơi lúng túng mà tuyên bố: “Được rồi, bắt đầu làm việc đi! Ai mà điều tra ra được thông tin gì mới thì nhất định phải báo cho tôi biết đầu tiên!”
Triệu Ngọc nói xong, đoàn người liền tản ra, bắt đầu làm nhiệm vụ của mình.
“Thế nào rồi?” Sau khi mọi người ra về, Miêu Anh đi tới trước mặt Triệu Ngọc, lo lắng hỏi thăm: “Tai anh không sao chứ?”
“Ừm, đỡ hơn nhiều rồi!” Triệu Ngọc gật đầu ra hiệu: “Yên tâm đi, anh đi sắp xếp lại mạch suy nghĩ một chút, lát nữa sẽ đi ngủ ngay!”
“Ừm...” Miêu Anh cũng gật đầu, sau đó do dự nói: “Em muốn thương lượng với anh một chuyện! Anh có nhớ nhõ chuyện ở Bắc Thiên không?”
“À...” Triệu Ngọc và Miêu Anh tâm ý tương thông, Miêu Anh vừa nhắc đến chuyện này, hắn lập tức hiểu ra: “Có phải em đang muốn hỏi chúng ta có thể thông qua lực lượng của công chúng để đi tìm những địa điểm trong video?”
“Đúng.” Miêu Anh gật đầu: “Dù sao lực lượng của công chúng rất mạnh, có lẽ...”
“Vẫn chưa tới lúc ấy đâu.” Triệu Ngọc lắc đầu ngắt lời cô: “Anh đã cân nhắc đến biện pháp này rồi! Nhưng mà... Căn cứ vào tình huống trước mắt, vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để chúng ta làm lớn vụ án video giết người này lên!”
“Không phải anh quá cẩn thận đâu, chỉ là...” Triệu Ngọc khó xử nói: “Vụ án này khác với vụ án ác ma. Mọi người đều biết đó chính là một trong năm vụ án lớn vẫn chưa được phá nên mới hỗ trợ được mình, nhưng mà vụ án này vẫn chưa có nhiều người biết, nếu như chúng ta tự tiện công bố ra, sợ rằng sẽ gây ra ảnh hưởng rất nhiều mặt!”
“Cho nên... Chúng ta cứ chờ đợi đã.” Triệu Ngọc nói: “Không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên sử dụng! Tốt nhất là sau khi Vân Đóa Nhi nhận tội, để bà ta tự mình nói cho chúng ta biết địa điểm chôn xác là tốt nhất!”
“Được rồi!” Miêu Anh nặng nề mà thở dốc một hơi, dặn dò: “Đừng quên anh vừa mới nói gì, nhất định phải chú ý sức khỏe của mình, nghỉ ngơi sớm một chút đấy!”
“Anh biết rồi...” Triệu Ngọc nhẹ nhàng ôm lấy Miêu Anh một cái, rồi hai người tách ra và làm nhiệm vụ của mình.
Triệu Ngọc trở lại bàn làm việc, bắt đầu điền tư liệu vào quyển sổ ghi chép của mình, sửa sang lại mạch suy nghĩ.
Lúc này đã là hơn hai giờ sáng, nhưng Triệu Ngọc lại không thấy buồn ngủ một chút nào.
Hôm qua, sau khi quan sát cuộc thẩm vấn Vân Đóa Nhi, Triệu Ngọc càng cảm nhận được người phụ nữ này có thể là một nghi phạm khó giải quyết nhất mà hắn gặp phải từ trước tới giờ!
Trước kia, bất luận là đối diện với Hàn Khoan hay là Lý Phi, hoặc là nghi phạm bất kỳ trong vụ án lớn nào, hắn cũng chưa từng sinh ra loại cảm giác này.
Hắn vốn cho rằng, trong quá trình tra hỏi, Vân Đóa Nhi sẽ giữ im miệng không nói, hoặc là giả vờ ngây ngốc, thề thốt chống chế, như vậy thì còn đỡ.
Thật sự không nghĩ đến, bà ta vậy mà lại tỏ ra kiêu ngạo như vậy, thực sự vượt ra khỏi dự đoán của mình.
Mặc dù, phải đến khi bắt giữ Lý Phi Phàm, bọn họ mới đem ánh mắt tập trung lên người Vân Đóa Nhi, thế nhưng bởi vì chiến đấu mấy ngày qua, lại thêm sự am hiểu sâu qua nhiều vụ án giết người, Triệu Ngọc lại cảm thấy người phụ nữ này không hề lạ lẫm!
Dường như trong sâu thẳm, hắn đã sớm dự liệu được hung thủ của vụ án video giết người sẽ giống như Vân Đóa Nhi...
Vậy thì...
Người phụ nữ Vân Đóa Nhi này thật sự không có sơ hở sao?
Bà ta mang tư thái ngang nhiên như vậy, có lẽ nào là đang phô trương thanh thế, mưu toan che giấu điều gì?
Có đúng là nhược điểm của bà ta đang bị giấu trên thi thể người bị hại không?
Nếu đúng là như vậy thì bà ta sẽ để lại sơ hở gì chứ?