Cuồng Thám

Chương 1584: Chương 1584MÙ TẠC





Chương 1584MÙ TẠC

Phòng cảnh sát thủ đô khác với Cục Cảnh sát địa phương, trong phòng nghỉ của đơn vị đều có sắp xếp nhân viên cảnh sát trực ban.

Hơn nữa, bởi vì ở cùng với Tổng cục Hình sự trong một thành phố, cho nên phòng cảnh sát không sắp xếp nơi ở cho nhóm người Triệu Ngọc.

Mà phòng cảnh sát rất xa biệt thự của Thôi Lệ Châu hay nhà họ Miêu, nên Triệu Ngọc đành phải tự bỏ tiền túi, đặt một phòng khách sạn đối diện phòng cảnh sát.

Hiện giờ đã là nửa đêm ba giờ hơn, Triệu Ngọc tắm rửa xong liền nằm ở trên giường, suy nghĩ trong đầu vẫn giống như đèn kéo quân, chiếu đi chiếu lại những tình tiết liên quan tới vụ án video giết người.

Triệu Ngọc biết mình không thể trầm tư suy nghĩ mãi như vậy được, nếu như đã biết đây là một trận chiến giằng co dài dằng dặc, vậy thì mình nhất định phải giữ đầy đủ tinh lực mới có thể ứng phó được.

Thế là hắn đành phải sử dụng một viên thuốc ngủ tàng hình, để mình có thể ngủ ngon.

Có lẽ hắn đã ỷ lại vào thuốc ngủ rồi, sau khi sử dụng, hắn lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, thần kinh căng cứng cũng theo đó mà buông lỏng.

Phù...

Hắn yên lặng quyết định, chờ đến khi giải quyết vụ án này xong, nhất định phải nghỉ dưỡng thật tốt mới được, không thể uống nhiều thuốc thế này nữa.

Mặc dù đạo cụ của hệ thống không có tác dụng phụ độc hại, nhưng cứ dựa vào dược phẩm để ngủ thế này, thật sự không phải thói quen gì tốt.

Sau khi thần kinh được thư thái, Triệu Ngọc cuối cùng cũng có thời gian xem lại giao diện hệ thống một lần nữa cho thật kĩ.

Cho dù khu vực gieo quẻ vẫn trong trạng thái cooldown, còn cần thời gian rất lâu mới có thể hoạt động trở lại, nhưng mà điểm tích lũy Kỳ Ngộ của hắn lại vẫn luôn vững bước tăng trưởng.

Mấy ngày liên tiếp, sau khi gặp đủ loại cảnh ngộ trong lúc điều tra vụ án video giết người, điểm tích lũy của hắn tăng vọt hơn 4000 điểm, tổng điểm tích lũy đã lên đến hơn 17000 điểm, một mức cao kỷ lục.

Với tốc độ tăng trưởng này, để đạt tới một trăm nghìn điểm và tăng lên một cấp sẽ chỉ là chuyện trong tầm tay.

Triệu Ngọc không khỏi mơ ước, không biết đến khi hệ thống tăng một cấp thì sẽ còn xuất hiện chức năng cao cấp nào nữa đây?

Có điều...

Triệu Ngọc liếc nhìn cột đạo cụ, trong lòng suy nghĩ, mặc dù đạo cụ không ít, nhưng đối với vụ án trước mắt thì lại không có tác dụng gì lớn.

Nhìn chung tất cả đạo cụ, dường như chỉ có máy tìm lại ký ức là hữu dụng.

Nếu như, mình thôi miên Vân Đóa Nhi, sau đó lợi dụng máy tìm lại ký ức để rút ra đoạn ký ức bắt cóc giết người năm đó, có lẽ thật sự có thể nhìn thấy những chuyện xảy ra trong vụ án.

Thế nhưng mà...

Có thể sử dụng loại đạo cụ này không?

Thứ nhất, nếu như tự tiện thôi miên Vân Đóa Nhi, có thể sẽ bị bà ta nắm được thóp, không dễ dàng khai báo;

Thứ hai, máy tìm lại ký ức chỉ lấy được ký ức trong năm phút, mà số lượng máy mình còn lại không nhiều, trước mắt chỉ còn lại hai cái, lỡ như không tìm được thời gian thích hợp, thì coi như lãng phí một cách vô ích rồi.

Thứ ba, đoạn video lấy được từ máy tìm lại ký ức chỉ mình có thể xem, nên không thể coi là chứng cứ để cung cấp.

Chuyện cho tới bây giờ, Triệu Ngọc đã có thể khẳng định Vân Đóa Nhi chính là hung thủ giết người, nên sử dụng máy tìm lại ký ức như vậy dường như không cần thiết.

Hơn nữa, hình ảnh mà máy tìm lại ký ức ghi lại cũng chính là những gì mà Vân Đóa Nhi nhìn thấy qua ống kính, vậy thì có gì khác so với xem video giết người đâu?

Cho nên, việc cấp bách trước mắt vẫn là tìm được chứng cứ, không thể lại dựa vào mấy thứ tà dị như vậy được.

Ài!

Triệu Ngọc thở dài, trong lòng lại nghĩ, nếu như hiện tại có thể mở quẻ thì tốt rồi, cho dù mở ra được quẻ văn gì thì chí ít vẫn có thể giúp mình phán đoán.

Giống như ở vụ án ác ma lần trước vậy, nếu như quẻ văn được mở ra không phải quẻ “Cấn” thì hắn đã không thể biết được mình đã nhầm phương hướng, có thể yên lòng đi thử những biện pháp khác.

Nếu là quẻ ngược lại thì có thể chứng minh ý nghĩ của mình là chính xác. Nhưng mà bây giờ, không có quẻ văn chỉ dẫn, bản thân hắn lại cảm thấy hơi mơ hồ.

Nhìn tới nghĩ lui, thuốc ngủ bắt đầu phát huy tác dụng, Triệu Ngọc nhanh chóng rơi vào giấc ngủ không mộng mị...

...

Khi tỉnh giấc vào ngày hôm sau thì đã là tám giờ sáng, Triệu Ngọc lo lắng cho vụ án nên ngay cả bữa sáng cũng không ăn, vội vã trở về phòng cảnh sát thành phố.

“Tổ trưởng.” Vừa vào cửa, Tăng Khả liền báo cho Triệu Ngọc một tin tức quan trọng: “Bọn em đã so sánh thành công rồi, mẫu ADN trong túi da của Khang Tử Thanh tương thích với ADN của Vân Đóa Nhi!”

“Ồ?” Triệu Ngọc cầm báo cáo xét nghiệm của Tăng Khả, gật đầu nói: “Hóa ra là mẫu có hàm lượng ít nhất.”

“Vâng.” Tăng Khả nói: “Là một số vảy da lẻ tẻ!”

“Chậc chậc...” Triệu Ngọc vội hỏi: “Có thể chứng minh được những vảy da này được lấy ra từ trong băng ghi hình không?”

“Không thể!” Tăng Khả tiếc nuối lắc đầu: “Những vảy da này được phát hiện ở dưới đáy túi da, có thể tới từ bất kỳ vật phẩm nào trong túi!”

“Đáng chết!” Triệu Ngọc cũng cảm thấy phiền muộn: “Vậy thì tác dụng của ADN này chẳng có tác dụng gì cả!”

“Đúng vậy.” Tăng Khả gật đầu: “Người phụ nữ này không chỉ tỉ mỉ một cách bình thường thôi đâu, khi thu thập chứng cứ, các chuyên gia thậm chí đã mở băng ghi hình, kiểm tra triệt để một lượt, nhưng vẫn không thể thu hoạch được gì!”

“Vân tay cũng không có, vảy da càng không có!” Triệu Ngọc thở dài: “Chẳng lẽ... Khi chiếu lại video, người phụ nữ này cũng mang theo găng tay à?”

“Có khả năng này...” Tăng Khả nói: “Em đoán, dù sao bà ta vốn đang chột dạ, cho nên không dám để lại bất kỳ tin tức gì trên cuộn băng ghi hình, nên nếu bị người ta phát hiện, bà ta có thể thề thốt phủ nhận!”

“Ừm, cho nên bà ta mới có thể kiêu ngạo, không sợ hãi như vậy!” Triệu Ngọc suy nghĩ, nói: “Hiện tại tôi bắt đầu lo lắng, cho dù chúng ta tìm được càng nhiều hài cốt của người bị hại, cũng có vẻ như không xử lý được bà ta!”

“Việc này à...” Tăng Khả lộ vẻ lo lắng, nói: “Sáng nay em đã gọi điện thoại cho Bồi Bồi, ừm... cho pháp y Trương, cô ấy nói là bên họ không tìm được thứ gì hữu ích trên người của Miêu Tiếu Văn, cũng không phát hiện được sợi quần áo nào bám vào.

“Nói cách khác, bọn họ nghi ngờ rằng khi chôn Miêu Tiếu Văn, hung thủ đã cởi quần áo của cô ấy ra, rồi mới chôn cô ấy dưới đất!”

“Lúc khai quật hài cốt, pháp y phải thông qua vị trí vết dao trên hài cốt mới phán đoán được có thể là Miêu Tiếu Văn!”

“Tôi biết.” Triệu Ngọc đã sớm đọc báo cáo kiểm hài cốt, lúc này nói: “Hẳn là hung thủ đã xử lý riêng hài cốt người chết và quần áo, nên nếu như hài cốt bị lộ ra thì cũng không thể phân biệt được hài cốt thông qua quần áo của người chết.”

“Tôi đã sớm bảo nhóm Thôi Lệ Châu kiểm tra khu vực chôn Miêu Tiếu Văn một lần nữa rồi!”

“Tổ trưởng, nhưng mà anh chưa nhìn thấy cái này sao?” Tăng Khả đưa qua một tập tài liệu và nói: “Đây là báo cáo xét nghiệm mới nhất mà Bồi Bồi đưa cho em, pháp y đã phát hiện được một loại thành phần hóa học có tên là Allyl isothiocyanate trên hài cốt và cả trong hố chôn hài cốt!”

“Ồ?” Triệu Ngọc có vẻ bất ngờ, vội hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”

“Là một loại nguyên liệu hóa học hữu cơ được dùng trong bào chế thuốc.” Tăng Khả nói: “Loại chất này có tác dụng kích thích khứu giác mạnh, khá giống với mù tạc!”

“Cái gì? Tôi không nghe nhầm chứ?” Triệu Ngọc lại càng bất ngờ: “Mù tạc?”

“Chỉ là mùi tương tự như mù tạc, nhưng không liên quan tới mù tạc!” Tăng Khả giải thích: “Ban đầu, Bồi Bồi vốn không hiểu vì sao trên hài cốt lại có chất hóa học này, đến khi hỏi thầy Cao Phát Tài thì mới hiểu rõ thứ này rốt cuộc là dùng để làm gì!”

“Là gì?” Triệu Ngọc dùng ánh mắt thúc giục Tăng Khả.

“Tổ trưởng.” Tăng Khả lại vô cùng kiên nhẫn nói: “Anh còn nhớ rõ môn chuyên ngành mà chúng ta đã từng được học trong trường cảnh sát không, về việc chôn hài cốt, vì sao lại cần chôn sâu từ sáu mét trở lên?”

“Ừm...” Mặc dù Triệu Ngọc không nhớ nổi nội dung của chương trình chuyên ngành, nhưng vẫn có thể đoán được bằng cảm giác: “Bởi vì chỉ có sáu mét trở lên mới có thể khiến cho chó tìm kiếm chuyên nghiệp không thể phát hiện ra!”

“Vậy thì hai mét thì sao?” Tăng Khả lại hỏi.

“Ừm...” Lúc này, thông qua trí nhớ trước kia, Triệu Ngọc đã nhớ ra đáp án: “Không đủ hai mét thì sẽ bị động vật hoang dã ngửi thấy mùi, động vật bị đói sẽ đào bới hài cốt ra!”

“Ồ...” Triệu Ngọc hiểu ra, cuối cùng cũng biết được đáp án: “Hài cốt của Miêu Tiếu Văn chỉ được chôn sâu vẻn vẹn 1,5 mét, nhưng qua mười sáu năm vẫn chưa từng bị ai phát hiện ra...”

“Đúng vậy!” Tăng Khả gật đầu: “Pháp y Cao nói, vào thời điểm thập niên 80, nước Đức có một bộ phim truyền hình trinh thám có tên là ‘Drake’, trong phim đã từng quay cảnh một sát thủ lợi dụng phương pháp bôi Allyl isothiocyanate lên hài cốt để tránh được cái mũi của chó nghiệp vụ!”

“Cho nên.” Triệu Ngọc trừng to mắt, nói: “Chiêu này đã bị Vân Đóa Nhi học được rồi?”

“Một người như bà ta không có năng lực đào hố sâu, vì để tránh cho động vật hoang dã đào bới hài cốt, nên bà ta đã bôi một loại chất hóa học có tính kích thích khứu giác...”

“Người phụ nữ này, quá con mẹ nó chuyên nghiệm rồi... À... Chờ chút...” Bỗng nhiên, Triệu Ngọc chợt nghĩ đến điều gì đó, vội vàng mở quyển sổ của mình ra, chỉ vào chỗ họ tên người bị hại và nói: “Chẳng lẽ... Sự uy hiếp thật sự của Vân Đóa Nhi... chính là ở đây!?”