Cuồng Thám

Chương 1585: Chương 1585LẦN THỨ NHẤT (1)





Chương 1585LẦN THỨ NHẤT (1)

“Tăng Khả.” Triệu Ngọc kích động nắm lấy bả vai Tăng Khả, hỏi: “Vì sao Vân Đóa Nhi lại bôi chất hóa học có tính kích thích khứu giác lên hài cốt chứ?”

“Ừm...” Tăng Khả trả lời: “Không phải chúng ta vừa mới thảo luận sao? Vân Đóa Nhi không muốn hài cốt bị động vật hoang dã đào lên, cho nên mới bôi...”

“Không!” Triệu Ngọc lại sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, hỏi: “Ý tôi là vì sao Vân Đóa Nhi biết được việc bôi chất hóa học đó lên hài cốt có thể đề phòng động vật đào bới hài cốt chứ?”

“Ừm...” Tăng Khả suy nghĩ, trả lời: “Điều này khó nói được, có lẽ bà ta cũng từng xem bộ phim truyền hình kia chăng?”

“Cũng không đúng.” Triệu Ngọc nhéo nhéo cằm của mình, lại nói một lần nữa: “Ý của tôi là Miêu Tiếu Văn là người bị hại thứ tư, vào thời điểm giết cô ấy, nhất định là Vân Đóa Nhi đã có kinh nghiệm...”

“Thế nhưng trước đó thì sao? Những hài cốt khác, tất cả cũng đều được bôi chất hóa học sao?”

“Ừm... À...” Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Triệu Ngọc, Tăng Khả dường như cũng nghĩ đến điều gì, nhưng vẫn không hiểu rõ được.

“Cậu nói xem...” Triệu Ngọc dùng sức đè bả vai Tăng Khả, nặng nề mà nói: “Có khi nào Vân Đóa Nhi đã từng thất bại trong hồi đầu giết người không?”

“Hả?” Tăng Khả cuối cùng cũng hiểu được ý của Triệu Ngọc: “Anh cho là... Trước đây khi giết người chôn xác, Vân Đóa Nhi đã từng gặp chuyện gì ngoài ý muốn sao? Cho nên... Bà ta mới nghĩ đến phương pháp dùng Allyl isothiocyanate?”

“Vậy thì... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?” Tăng Khả luống cuống, nói: “Hài cốt trước đó bị bà ta chôn không đủ sâu nên lộ rồi?”

“Ừm...” Triệu Ngọc nhanh chóng đi tới gần một tấm bảng trắng, cầm bút vẽ một vòng tròn và nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, hồi bắt đầu giết người, Vân Đóa Nhi vẫn chưa đủ kinh nghiệm, có lẽ chỉ đơn giản là đào một cái hố rồi chôn kĩ hài cốt!”

“Thế nhưng mà... Sau khi hài cốt được chôn kĩ không lâu, đã bị động vật nào đó bới ra...”

“Thế nhưng mà...” Tăng Khả phản đối: “Làm sao bà ta biết được hài cốt bị động vật đào ra chứ? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ sau khi giết người chôn xác, bà ta thường xuyên trở lại địa điểm chôn xác để xem xét sao!?”

“Không!” Triệu Ngọc phủ định nói: “Tình huống như vậy rất ít, chỉ có hành vi giết người bị ràng buộc tình cảm mạnh mẽ, hung thủ mới liên tục quay lại hiện trường giết người.”

“Hoặc là áy náy, hoặc là muốn làm lễ truy điệu, hoặc là muốn tìm kiếm cảm giác an ủi nào đó... Nhưng mà.” Triệu Ngọc nhíu mày suy tư, nói: “Giữa Vân Đóa Nhi và những người bị hại căn bản không có bất cứ cảm tình nào, bản thân bà ta lại là một loại người lạnh lùng, cho nên khả năng trở lại hiện trường giết người không lớn...”

“Hơn nữa... Bà ta còn quay lại video giết người! Nếu như muốn nhìn lại quá trình giết người, không phải về nhà xem lại video là được rồi sao?”

“Vậy... Nếu không quay lại hiện trường, vậy thì làm sao biết được hài cốt bị lộ chứ?” Tăng Khả thuận miệng nói: “Chẳng lẽ... Sau khi hài cốt bị động vật đào bới ra, người nào đó đã phát hiện rồi báo cáo cho cảnh sát, truyền thông lập tức đăng tin?”

“Vân Đóa Nhi thông qua tin tức nên biết được hài cốt bị mình giết chết có khả năng bị động vật đào ra? Cho nên, sau này khi giết người, bà ta mới nghĩ đến việc sử dụng chất hóa học?”

Tăng Khả một hơi nói loạt phỏng đoán của mình ra, sau đó, cậu ta cùng Triệu Ngọc đều trở nên im lặng, bầu không khí lộ ra một chút khẩn trương, cũng có một chút xấu hổ.

“Ừm...” Một hồi lâu sau, Tăng Khả mới bụm mặt nói: “Tổ trưởng, có phải sức tưởng tượng của em đã quá phong phú rồi không?”

“Vân Đóa Nhi cẩn thận như vậy, lỡ như, từ lần thứ nhất giết người, bà ta đã chuẩn bị kĩ càng, đã sớm nghĩ đến sử dụng chất hóa học thì sao?”

“Mặc dù có thể nói như vậy, nhưng mà...” Triệu Ngọc mở quyển sổ của mình ra, nhanh chóng kiểm tra ghi chép và nói: “Lý Phi Phàm nói rằng chiếc máy quay phim được bọn họ mua ở Tokyo vào tầm nửa đầu năm 1999.”

“Video của người bị hại thứ nhất Ngụy Kỳ Kỳ là được quay vào nửa cuối năm 1999, cách thời gian khoảng tầm ba tháng...” Triệu Ngọc suy nghĩ, nói: “Như vậy... Chúng ta có thể đặt giả thiết rằng trước Ngụy Kỳ Kỳ, Vân Đóa Nhi có giết ai khác không?”

“Chỉ là, bởi vì lúc đó còn chưa mua máy quay cho nên không ghi lại đoạn video nào?”

“Ừm...” Tăng Khả hỏi một câu: “Thật sự phải điều tra sao?”

“Tra!” Triệu Ngọc quả quyết nói: “Bất kỳ suy đoán nào cũng không thể bỏ qua! Chúng ta có thể điều tra xem vào khoảng thời gian từ sau khi Vân Đóa Nhi và Lý Phi Phàm kết hôn, cho đến khi Ngụy Kỳ Kỳ bị hại, xung quanh hai vợ chồng bọn họ còn có cô gái nào khác bị mất tích không!”

“Tăng Khả!” Triệu Ngọc bổ sung thêm: “Cậu có phát hiện ra không, nếu như giả thiết vừa rồi của cậu được thành lập, thì có lẽ sẽ không khó điều tra những thứ liên quan tới vụ án video giết người đâu!”

“Đầu tiên, thời điểm bọn họ mua camera là không lâu sau khi kết hôn.”

“Tiếp theo, hai vợ chồng bọn họ lúc ấy còn đang vội vàng xây dựng công ty điện ảnh truyền hình, hầu như đều hoạt động tại thành phố Bắc Thương của tỉnh Tây Giang, các cậu có thể tìm hiểu những bản ghi chép vụ án ở nơi đó, xem có vụ án nào có đặc điểm tương đồng với vụ án video giết người hay không?”

“Ví dụ như, có một cô gái sau khi bị mất tích, còn bị giết hại và chôn xác, sau đó hài cốt bất ngờ bị người khác phát hiện ra, sau đó vụ án này đến nay vẫn chưa được phá...”

“À... À...” Tăng Khả gật đầu: “Em hiểu rồi, để em đi làm! Thế nhưng mà tổ trưởng... Có lời này, em không biết có nên nói hay không?”

“Nói đi!”

“Nếu đúng là có một vụ án như vậy, đúng là có một hài cốt bị động vật đào lên, thế nhưng đó đã là chuyện từ hai mươi năm trước rồi.” Tăng Khả lo lắng nói: “Đừng nói chúng ta có thể tìm được manh mối gì từ trên hài cốt hay không, mà ngay cả hài cốt kia cũng có khả năng không còn được lưu giữ nữa thì sao?”

“Đừng quên, ngay cả hài cốt của Miêu Tiếu Văn, chúng ta cũng không thu hoạch được manh mối...”

“Sai!” Triệu Ngọc ngắt lời cậu ta, nói: “Nhược điểm của kẻ giết người hàng loạt thường thường đều ở vào lần đầu tiên! Giết càng nhiều người, hắn ta sẽ càng ngày càng thuần thục.”

“Vân Đóa Nhi chính là một người không ngừng tiến bộ! Chúng ta muốn bắt được nhược điểm của bà ta thì phải tìm được lần thứ nhất giết người của bà ta!”

“Tăng Khả.” Triệu Ngọc nắm lấy bả vai của Tăng Khả một lần nữa, nói: “Lỡ như suy đoán của chúng ta là thật, vậy thì hài cốt đó tất nhiên sẽ bị cảnh sát lưu lại mẫu chứng cứ.”

“Nói không chừng, bên trong những mẫu đó có thứ mà chúng ta cần tìm.”

“Việc này trông có vẻ giống trò đùa, nhưng lỡ như thật sự bị chúng ta đoán trúng thì sao?”

“Ừm... Vâng, em sẽ đi làm ngay!” nghe lời giải thích của Triệu Ngọc, Tăng Khả dần cảm thấy thông suốt, quay người đi làm nhiệm vụ.

Ai ngờ, cậu ta vừa mới quay người đi ra thì bỗng có tiếng gõ cửa.



Tăng Khả đúng lúc đi tới cửa, nên tiện tay mở cửa.

“Thưa sếp.” Một nhân viên cảnh sát cầm một chiếc laptop trong tay, báo cáo với Tăng Khả: “Tôi cảm thấy anh cần phải xem thứ này...”

Nói xong, nhân viên cảnh sát ấn nút phát trên màn hình, một đoạn nhạc trầm thấp u ám bất ngờ vang lên.

Triệu Ngọc tò mò, cũng đi tới gần để xem, thấy một đoạn ngắn trong phim truyền hình đang phát trên laptop.

“Bộ phim này có tên là ‘Nghiệt yêu’.” Nhân viên cảnh sát chỉ vào màn hình và giới thiệu: “Nó được quay vào thập kỷ 90, Vân Đóa Nhi chính là nhân vật nữ chính trong bộ phim này!”

“Lúc ấy, Vân Đóa Nhi vừa mới debut, hoàn toàn không có tiếng tăm, bộ phim này chẳng những được chế tác với kinh phí nhỏ mà còn bị cấm đăng tải vì nội dung quá âm u nữa!”

Lúc nhân viên cảnh sát giới thiệu, Triệu Ngọc và Tăng Khả đã nhìn thấy hình tượng nhân vật của Vân Đóa Nhi ở trong phim.

Vân Đóa Nhi đang cầm một con dao trong tay, sau đó đâm vào người một cô gái đang bị trói, không thể động đậy...