Cuồng Thám

Chương 1587: Chương 1587LẦN THỨ NHẤT (3)





Chương 1587LẦN THỨ NHẤT (3)

“Tổ trưởng.” Giữa trưa, Tăng Khả vừa đem cơm hộp đặt ở trên bàn Triệu Ngọc, vừa báo cáo với Triệu Ngọc: “Bọn em tìm được các vụ án cô gái mất tích trong khoảng 1998-1999 ở khu vực Bắc Thương, trong đó có bốn người phù hợp với giả thiết mà hai chúng ta đặt ra trước đó.”

“Nhưng mà.” Cậu ta buồn bực lắc đầu nói: “Bọn em đã điều tra tin tức của bốn người mất tích này, trước mắt chưa phát hiện ra họ đã từng gặp vợ chồng Lý Phi Phàm.”

“Bởi vì tin tức tương đối ít, muốn lấy được tin tức xác thực, chỉ sợ còn phải đợi thêm thời gian nữa.”

“Ừ.” Triệu Ngọc gật đầu.

“Em cảm thấy.” Tăng Khả tiếp tục nói: “Có thể là sức tưởng tượng của hai chúng ta quá phong phú rồi, không chừng, người bị hại đầu tiên của Vân Đóa Nhi đúng là Ngụy Kỳ Kỳ đấy!”

“Thế nhưng mà.” Triệu Ngọc khẽ lắc đầu: “Nhìn từ trong video của Ngụy Kỳ Kỳ thì hung thủ không có vẻ giống như lần đầu tiên giết người!”

“Mặc dù, trông thì không thuần thục giống như những lần sau, nhưng mà động tác của bà ta có vẻ như đã từng có kinh nghiệm rồi.”

“Chẳng lẽ.” Tăng Khả nhíu mày: “Trước khi Vân Đóa Nhi và Lý Phi Phàm kết hôn, bà ta đã từng giết người sao?”

“Thế nhưng.” Triệu Ngọc tiếp tục lắc đầu: “Lý Phi Phàm lại nói, sau khi kết hôn với ông ta, tính cách của Vân Đóa Nhi mới thay đổi!”

“Trước khi bọn họ kết hôn, Vân Đóa Nhi là một cô gái sáng sủa vui tươi.”

“Chậc chậc.” Triệu Ngọc nhíu mày: “Điều này dường như có chút mâu thuẫn nhỉ! Chẳng lẽ Vân Đóa Nhi thật sự bị tâm thần phân liệt sao? Một mặt sáng sủa, còn một mặt đen tối?”

“Hẳn là không đâu.” Tăng Khả vội vàng phủ định: “Chị Ngô đã từng làm kiểm tra thần kinh não cho Vân Đóa Nhi rồi, cơ bản đã loại bỏ nghi ngờ bị bệnh tâm thần phân liệt.”

“Nhưng còn chuyện có bệnh tâm lý khác hay không, thì lại không dễ phán đoán!” Tăng Khả nói: “Vân Đóa Nhi không chịu phối hợp, những chuyên gia tâm lý kia không có cách nào cả.”

“Chẩn bệnh cái rắm!” Triệu Ngọc nói: “Không thấy ả đàn bà này rất thông minh à!? Một người phụ nữ cẩn thận đến mức một giọt nước cũng không lọt như vậy, có con mẹ nó bệnh tâm thần sao?”

“Tôi thấy.” Hắn lắc đầu nói: “Đừng tiến hành đánh giá tâm lý cho bà ta, lỡ như lại xuất hiện bệnh gì thì nó sẽ trở thành cái cớ thoát tội trong tương lai đấy! Chúng ta đừng khiêng đá tự đập chân mình!”

“Vâng, em cũng thấy thế.” Bởi vì cường độ công việc cao trong mấy ngày liên tiếp nên Tăng Khả có vẻ khá uể oải và suy sụp: “Nếu còn tiếp tục làm như vậy, em thấy em cũng nên đi khám bác sĩ tâm lý rồi.”

“Được rồi.” Thấy dáng vẻ của Tăng Khả như vậy, Triệu Ngọc hơi lo lắng, liền vội vàng khuyên nhủ: “Thằng nhóc nhà cậu vẫn nên đi ngủ bù đi! Mấy ngày nay, cậu đã quá cực khổ rồi!”

“Không sao đâu ạ.” Tăng Khả lại khoát tay nói: “Không cần lo lắng cho em, em đi làm việc đây.”

“Ài.” Nhìn bóng lưng mệt mỏi của Tăng Khả, Triệu Ngọc khe khẽ thở dài.

Người ngoài đều cảm thấy làm cảnh sát hình sự rất uy phong, nhưng lại không biết bọn họ vất vả đến thế nào.

Sau khi Tăng Khả đi ra, văn phòng dần dần yên tĩnh lại, chỉ còn lại một mình Triệu Ngọc.

Hắn mở hộp cơm ra và bắt đầu ăn, mặc dù đồ ăn thơm ngon, nhưng hắn vẫn không cảm thấy gì.

Bởi vì trong lòng còn đang nghĩ đến tình tiết vụ án nên hắn vừa ăn vừa đi đến trước mặt bảng trắng, lại cầm bút lên phân tích vụ án.

Vì có thể nhìn rõ ràng hơn một chút, hắn thậm chí còn không nhìn vào đồ ăn bên trong hộp cơm, chỉ máy móc mà dùng thìa xúc cơm vào miệng.

Thế nhưng khi nhìn một lúc, hắn bỗng nhiên đem ánh mắt dừng lại trên đống tư liệu, càng nhìn càng tập trung.

Ừm…

Chỗ mà hắn đang nhìn chính là tư liệu về người bị hại thứ nhất của vụ án video giết người - Ngụy Kỳ Kỳ.

Không biết nghĩ tới điều gì, Triệu Ngọc ngừng nhai, đồ ăn trong miệng cứ thế mà chiếm hết vòm miệng của hắn.

Ừm…

Ngụy Kỳ Kỳ…

Chẳng lẽ…

Trong phút chốc, Triệu Ngọc chợt nhớ tới lúc mình đến thăm ác ma giết người Hàn Khoan lúc còn ở Phụng Bình.

Hàn Khoan đã từng nhắc nhở mình rằng đối với một kẻ giết người hàng loạt mà nói, điểm quan trọng nhất thường nằm ở vụ án thứ nhất của hắn ta!

Dù sao cũng là lần đầu tiên giết người, trong lòng ít nhiều sẽ có sự khẩn trương lo sợ, cho dù đã chuẩn bị xong xuôi kỹ càng, nhưng vẫn không tránh khỏi việc lộ ra sơ hở.

Vậy thì Ngụy Kỳ Kỳ liệu có phải là người đầu tiên mà Vân Đóa Nhi giết hay không?

Kẽo kẹt, kẽo kẹt…

Triệu Ngọc cứng nhắc nhai mấy lần, đồ ăn trong miệng phát ra tiếng khá khó nghe.

Vừa rồi, mình còn từng nói với Tăng Khả rằng từ trong video, họ có thể thấy được động tác của Vân Đóa Nhi trong quá trình giết hại Ngụy Kỳ Kỳ vô cùng thành thục, không hề xảy ra bất trắc gì, trông không giống như lần đầu tiên giết người.

Thế nhưng mà…

Một giây sau, Triệu Ngọc lại bỗng nhiên nhớ tới bộ phim mà Vân Đóa Nhi từng quay.

Không thể nào?

Chẳng lẽ bộ phim kia đã rèn luyện Vân Đóa Nhi sao? Cho nên, mặc dù Ngụy Kỳ Kỳ là người đầu tiên mà bà ta giết hại, nhưng mà bởi vì đóng phim nên đã từng luyện tập, cho nên trông không lạ lẫm gì?

Cho nên Ngụy Kỳ Kỳ vẫn là người bị hại đầu tiên?

Thế nhưng dù Ngụy Kỳ Kỳ đúng là người bị hại thứ nhất, vậy thì sơ hở ở đâu?

Có sao!?

Ngụy Kỳ Kỳ là một ca sĩ, cho đến bây giờ, Lý Phi Phàm chỉ là từng gặp qua, đúng là ông ta từng nhớ mang máng về Ngụy Kỳ Kỳ, đã từng gặp mặt, nhưng mà cụ thể là trong trường hợp như thế nào, gặp mặt như thế nào, thì lại hoàn toàn không nhớ nổi!

Điều này chứng tỏ trí nhớ của Lý Phi Phàm về Ngụy Kỳ Kỳ không hề khắc sâu như những cô gái khác.

Vậy thì một cô gái sắp bị Lý Phi Phàm quên lãng, làm sao lại rước phải sự ghen ghét của Vân Đóa Nhi đến mức phải ra tay giết người chứ?

Chẳng lẽ trong chuyện này còn có bí ẩn nào khác?

Thế nhưng mà thông qua song hướng điều tra đối với Ngụy Kỳ Kỳ và Vân Đóa Nhi, họ vẫn không tìm được mối liên hệ giữa hai người này. Triệu Ngọc hoàn toàn không nghĩ ra, tại sao Vân Đóa Nhi lại muốn giết cô ta chứ?

Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?

Kẽo kẹt, kẽo kẹt, Triệu Ngọc càng nhai càng không có khẩu vị, thế nhưng nhổ đồ ăn ra như vậy cũng không thích hợp lắm.

Ừm…

Hắn cứ phồng má như vậy, nhắm mắt lại, bắt đầu nghĩ lại tất cả những cảnh trong video quay cảnh sát hại Ngụy Kỳ Kỳ, muốn nắm được mạch suy nghĩ hữu dụng nào đó.

Thế nhưng bởi vì hắn đã từng xem qua quá nhiều video của người bị hại, nên bỗng có cảm giác hơi lẫn lộn không rõ.

Rơi vào đường cùng, hắn đành phải ngồi trở lại bàn làm việc của mình trước, mở lại đoạn video quay cảnh sát hại Ngụy Kỳ Kỳ, tỉ mỉ xem xét từ đầu đến cuối.

Cùng lúc đó, vì có thể giải quyết vấn đề đồ ăn, hắn uống một hớp nước sôi để nguội, mới miễn cưỡng nuốt đồ ăn xuống.

Bởi vì quá mức nhập tâm nên hắn không muốn ăn cơm nữa, dứt khoát bỏ hộp cơm sang một bên.

Một lần.

Hai lần.

Năm lần.

Theo thời gian trôi qua, không ngờ Triệu Ngọc có thể nhẫn nại xem video quay Ngụy Kỳ Kỳ rất nhiều lần.

Có lẽ, trước khi quan sát video, hắn đã có dự cảm gì đó.

Nhìn một lúc, ngay khi hắn cảm thấy có chút choáng đầu hoa mắt thì chợt phát hiện ra một chi tiết vô cùng nhỏ bé trong video.

Hả?

Bỗng nhiên, hắn giống như bị điện giật, bất ngờ giật nảy mình.

Ngay từ đầu, hắn còn tưởng rằng mình thật sự bị hoa mắt, sau khi nhìn rất nhiều lần, lúc này mới xác nhận được mình đã có một phát hiện mới từ trong video.

Không nghĩ tới, trong video giết Ngụy Kỳ Kỳ, hắn phát hiện phương thức buộc Ngụy Kỳ Kỳ bằng dây thừng dường như có chút khác biệt với phương thức buộc sau này.

Mặc dù trên cơ bản vẫn giống nhau, thế nhưng mà trên dây thừng trói Ngụy Kỳ Kỳ có một cái nút thắt hết sức rõ ràng, mà vị trí thắt nút cũng có chỗ khác biệt với những người bị hại khác.

Hả?

Triệu Ngọc lập tức mở những video giết người khác ra, so sánh từng cái một, hắn nhanh chóng phát hiện rằng ngoài Ngụy Kỳ Kỳ ra, cách trói những người khác hoàn toàn tương tự nhau, duy chỉ có Ngụy Kỳ Kỳ là khác biệt!

Như vậy…

Tại sao lại có sự khác biệt này chứ?

Có phải là bởi vì Vân Đóa Nhi cảm thấy cách trói này không quá chắc, cho nên đã thay đổi trong những lần mưu sát sau này không?

Vậy thì…

Tại sao bà ta lại biết được cách trói này không quá chắc chắn chứ?

Chẳng lẽ…

Bỗng nhiên, Triệu Ngọc nổi da gà khắp người, lông tơ cũng theo đó mà dựng thẳng lên!

Chẳng lẽ đây mới là điều mà Vân Đóa Nhi kiêng kị nhất... Sơ hở!!?