Hai ngày sau, tại một khu đất trống trong rừng của vịnh Đại Nguyệt, thành phố Bắc Thương, tỉnh Tây Giang.
“Miêu Miêu à...” Triệu Ngọc mới từ thủ đô chạy tới, vừa thấy Miêu Anh liền sốt ruột hỏi thăm: “Mấy ngày nay, em đã liên lạc với cha em chưa? Sao anh lại không gọi cho ông ấy được nhỉ?”
“Hả? Không gọi được sao?” Miêu Anh cảm thấy bất ngờ, không biết vì sao vừa mới gặp mặt mà Triệu Ngọc đã nhắc đến cha mình, vội hỏi: “Anh tìm ông ấy có chuyện gì à?”
“Ừm...”
Triệu Ngọc có nỗi khổ khó nói.
Hóa ra, hôm qua Jacob gọi điện thoại cho hắn để hỏi thăm cuộc điều tra vụ án của hắn thế nào rồi. Lúc nào có thể thực hiện được lời hứa trợ giúp Jacob đi phá vụ án nước ngoài?
Đương nhiên là Triệu Ngọc lấy cớ vụ án của mình vẫn chưa kết thúc để qua loa từ chối.
Bởi vì trước đó, Juliet ở Pháp đã cảnh báo hắn rằng đừng đụng đến vụ án của Jacob, cho nên hiện giờ, Triệu Ngọc có chút mâu thuẫn, muốn thương lượng với cha vợ Miêu Khôn vài câu.
Thế nhưng không biết tại sao mà mấy ngày liên tiếp, hắn đều không liên hệ được với Miêu Khôn. Gọi điện thoại thì không có ai nghe, hỏi phòng Đặc Cần thì toàn nhận được câu trả lời mơ hồ.
“Làm sao đây?” Miêu Anh nghĩ tới điều gì đó, vội hỏi: “Vụ án bên này còn chưa được xử lý xong xuôi, anh lại phải về phòng Đặc Cần nhận nhiệm vụ mạo hiểm sao?”
“Không phải, không phải.” Triệu Ngọc lắc đầu: “Anh chỉ là có chút việc muốn thương lượng trao đổi với cha em thôi! Mà nhiều ngày không liên lạc được như vậy, chẳng phải là anh nhớ ông ấy hay sao?”
“Ha!” Miêu Anh không hề lo lắng, vểnh miệng lên: “Cha em xuất quỷ nhập thần thành thói quen rồi, không chừng ông ấy lại đi chấp hành nhiệm vụ nào đó không thể cho ai biết. Hình như salon trinh thám lần trước, hai người cũng như vậy mà?”
“Chỉ mong là thế! Có điều...” Triệu Ngọc nói: “Tốt nhất em vẫn nên hỏi mẹ em xem rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra. Lần trước, ông ấy đã đồng ý cho anh một bình rượu ngon, đến giờ vẫn chưa thực hiện đâu!”
“Anh được lắm!” Miêu Anh miệt thị Triệu Ngọc một câu, đồng ý: “Được rồi, khi nào xong vụ này thì em sẽ gọi điện thoại cho mẹ!”
“Có điều... Ai u!” Vừa nhắc tới công việc, Miêu Anh bỗng nhiên vỗ tay kêu to: “Hỏng rồi, hỏng rồi, suýt chút nữa là em quên mất Tiểu Thôi!”
Nói xong, Miêu Anh ba chân bốn cẳng mà chạy cực nhanh đến gần một chiếc xe cảnh sát, vội vã mở cốp xe phía sau ra.
“Này, chị Miêu, chị định làm tôi bị ngạt chết à?” Tiếng oán giận của Thôi Lệ Châu bất ngờ vang lên trong cốp xe: “Chị quá coi thường năng lực của tôi rồi, sao lâu rồi mà chưa mở cửa thế?”
Triệu Ngọc đến gần xem thử, thấy Thôi Lệ Châu nằm trong cốp xe phía sau của xe cảnh sát, trên người còn có một sợi dây thừng đã được cởi ra.
“Thật ngại quá, thật ngại quá.” Miêu Anh xin lỗi: “Triệu Ngọc tới đây, tôi vội vàng trao đổi với anh ấy nên quên mất cô!”
“Ai cơ? Sếp tới à?” Thôi Lệ Châu hưng phấn chuẩn bị ngồi dậy, sau đó chỉ vào dây thừng trong tay và nói: “Mau nhìn kìa, dây thừng này dễ cởi ra lắm đấy!”
“Ừm... Đây là...” Triệu Ngọc nhìn Thôi Lệ Châu một cái, lại nhìn Miêu Anh một cái, nghi ngờ hỏi thăm: “Ai có thể nói cho tôi biết hai người đang chơi trò gì không?”
“Không phải là chơi!” Miêu Anh nói: “Em đang cùng Thôi Lệ Châu làm thí nghiệm về dây thừng. Bọn em dùng mấy cách trói của Vân Đóa Nhi để trói Thôi Lệ Châu lại, xem cô ấy có thể trốn thoát được không?”
“Ồ...” Triệu Ngọc đã thoáng hiểu được, nhưng sau khi hiểu được, lại lập tức lắc đầu: “Miêu Miêu à, vậy là em chọn nhầm người rồi!” Hắn chỉ vào Thôi Lệ Châu: “Em quên là Tiểu Thôi biết ‘súc cốt công’ à? Dây thừng rắn chắc thế nào cũng đâu thể trói được cô ấy!”
“Không không không...” Thôi Lệ Châu vội vàng giải thích: “Nếu như sử dụng phương thức trói mà hung thủ sử dụng trong vụ án video giết người sau đó, cho dù tôi làm như thế nào cũng không thể tránh thoát được!”
“Đúng vậy!” Miêu Anh gật đầu: “Bọn em đã nghiệm chứng, phương thức trói Ngụy Kỳ Kỳ kia vốn không chắc chắn, vẫn có khả năng giãy ra được. Nhưng phương thức trói sau đó thì hoàn toàn phải nói là không chê vào đâu được, người bị hại không thể nào thoát ra!”
“Ồ...” Triệu Ngọc gật đầu, bắt đầu suy nghĩ, phát hiện này có ý nghĩa như thế nào?
“Còn nữa.” Thôi Lệ Châu lại nói: “Trước đó, chúng tôi đã thử các phương pháp khác, hóa ra cảnh diễn trong phim ảnh đều là gạt người ta cả!”
“Phim?” Triệu Ngọc lại không hiểu gì cả.
“Chính là bộ phim ‘Nghiệt yêu’ mà trước đây Vân Đóa Nhi từng quay ấy, trong phim có sử dụng một loại phương pháp trói!” Miêu Anh giải thích: “Loại phương pháp trói này trông rất chắc chắn, nhưng trên thực tế lại là ‘có hoa mà không có quả’, đừng nói là Tiểu Thôi, ngay cả người bình thường cũng có thể tránh thoát dễ dàng!”
“Ồ...” Triệu Ngọc cuối cùng cũng hiểu được: “Có phải mọi người đang nghi ngờ khi Vân Đóa Nhi bắt cóc Ngụy Kỳ Kỳ, phương pháp trói này đều là học được từ trên phim không?”
“Đúng vậy!” Thôi Lệ Châu nói: “Chúng tôi nghi ngờ rằng khi bắt cóc Ngụy Kỳ Kỳ, kỹ thuật của Vân Đóa Nhi còn chưa thuần thục, bà ta cho là sử dụng phương thức trói trong phim ảnh là không có sơ hở nào, kết quả không nghĩ tới Ngụy Kỳ Kỳ cởi được dây thừng, cho nên hai người mới xảy ra xô xát...”
“Chính là bởi vì như vậy nên sau này khi giết người, Vân Đóa Nhi đã thay đổi kỹ thuật trói!”
“Cũng có thể nói...” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Thời điểm Vân Đóa Nhi sát hại Ngụy Kỳ Kỳ, việc chuẩn bị vốn không phải là cực kỳ đầy đủ!”
“Em cũng cho rằng.” Miêu Anh phụ họa: “Ngụy Kỳ Kỳ hẳn là người đầu tiên mà Vân Đóa Nhi sát hại, chỉ cần tìm được hài cốt của Ngụy Kỳ Kỳ là chúng ta sẽ thu hoạch được phát hiện quan trọng!”
“Trong quá trình chúng ta thẩm vấn, điểm mà Vân Đóa Nhi lo lắng rất có thể chính là ở đây!”
“Anh hiểu rồi!” Triệu Ngọc gật đầu: “Bằng không, hiện tại anh cũng sẽ không ở Bắc Thương!”
“Thế nào rồi?” Hắn hỏi Miêu Anh: “Chuyện lục soát có tiến triển gì hay không?”
“Không có...” Nghe được câu hỏi, Miêu Anh hơi có vẻ tiếc nuối, nói: “Bọn em đã ban bố treo thưởng với truyền thông nơi đó, mấy ngày liên tiếp, mặc dù nhận được không ít phản hồi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có cách nào xác định được vị trí quay video, cả tin tức về tháp nước kia nữa!”
“Đúng vậy, Bắc Thương quá lớn.” Thôi Lệ Châu bổ sung: “Nếu như tính luôn những vùng cận biên thì phạm vi chúng ta phải lục soát chí ít cũng trong phạm vi 100 km vuông, địa hình nơi này phức tạp, chỉ bằng một cái tháp nước không rõ ràng thì rất khó đánh giá được vị trí quay video!”
“Ừm...” Triệu Ngọc nhíu mày.
“Tổ trưởng.” Miêu Anh giới thiệu: “Bọn em đã hợp tác với ngành liên quan, tìm được radar xung điện tử mà các chuyên gia thường dùng để tìm kiếm hài cốt, họ đã bắt đầu tìm kiếm rồi!”
“Ồ? Còn có loại thần khí này cơ à?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Nguyên lý như thế nào vậy?”
“Đây là dụng cụ mà người Anh phát minh ra để tìm kiếm những di cốt của vụ án chưa được giải quyết.” Miêu Anh giới thiệu: “Sau khi hài cốt bị hư thối, một phần chất điện phân bị phân hủy trong máu sẽ bám vào di cốt hoặc là đất, radar xung điện tử chính là tìm những chất điện phân ấy để tìm kiếm hài cốt!”
“Ồ...” Triệu Ngọc nhíu mày: “Thế nhưng nếu như gặp phải hài cốt của động vật thì sao?”
“Ừm... Trước mắt không có cách nào phân biệt, chỉ có thể đào ra để nhận biết thôi!” Miêu Anh trả lời.
“Nếu vậy thì vẫn giống như mò kim đáy biển thôi!” Triệu Ngọc thở dài, trong lòng không khỏi cảm thấy mơ hồ, thì thào: “Không thể làm như vậy được! Chúng ta phải thu nhỏ phạm vi lại thành một khu vực nhất định, thế mới có thể khiến những dụng cụ này phát huy được tác dụng!”
“Thế nhưng mà...” Thôi Lệ Châu khó xử nói: “Chúng tôi đã thử qua rất nhiều biện pháp rồi, nếu như không tìm thấy tòa tháp nước ấy thì căn bản không có cách nào thu nhỏ phạm vi đâu!”