Buổi chiều ngày hôm đó, không biết lúc nào, Triệu Ngọc đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, chỉ cảm thấy luồng khí lạnh bốc lên phía sau lưng, trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh.
“Phù... Phù...” Triệu Ngọc thở hổn hển, giương mắt nhìn lên, nhưng chỉ thấy trước mắt là một vùng tăm tối.
Mãi đến một thời gian rất lâu sau, hắn lúc này mới nhớ được rốt cuộc mình đang ở đâu, hóa ra, hắn đang ngồi trong một chiếc xe cảnh dụng mini bằng điện.
Giờ phút này, xe điện đang chạy vào một rừng cây, xung quanh toàn là cây cối đen nghịt, đưa tay không thấy được năm ngón, có vẻ âm trầm quỷ dị.
Đáng chết!
Triệu Ngọc bóp trán một cái, trong lòng oán trách, mình lại ngủ thiếp đi mất...
Cạch...
Đèn chiếu sáng đầu xe bỗng nhiên sáng lên, giọng của một người phụ nữ ngồi ở ghế lái phía trước truyền đến: “Sếp à, cuối cùng anh cũng tỉnh ngủ rồi!”
Người ngồi trên ghế lái chính là Thôi Lệ Châu. Vừa rồi, cô ta cũng vì buồn ngủ mà ngủ thiếp đi, giờ phút này nghe được động tĩnh nên vội vàng quay người lại, còn ngái ngủ mà hỏi Triệu Ngọc một câu: “Sắc mặt của anh tái nhợt lắm đấy, sao thế, anh gặp ác mộng à?”
“Ừm... Ừm...” Triệu Ngọc nuốt ngụm nước bọt, thở hổn hển nói: “Tôi con mẹ nó vừa mơ thấy người kia... Chính là tên có sức mạnh đặc biệt, có thể thông qua chạm vào di vật của người chết mà tìm được hài cốt!”
“Chúng ta mời hắn tới hỗ trợ tìm kiếm hài cốt người bị hại, nhưng tên kia há mồm liền ra giá mười triệu, nói là một bộ hài cốt một triệu, sau đó giảm giá cho chúng ta, mười một bộ hài cốt nhưng chỉ lấy tiền mười bộ!”
“Con bà nhà nó, đúng là gian thương mà!”
“Mẹ nó!” Thôi Lệ Châu nheo mắt lại: “Giấc mơ của anh cũng thú vị thật! Có điều, số lượng không đúng đâu, anh quên là hiện tại chúng ta đã tìm thấy bộ hài cốt của Miêu Tiếu Văn rồi à? Cho dù tên kia có thể tìm ra, thì cũng chỉ tìm thêm được mười bộ thôi đúng không?”
“Khục! Đã nói là nằm mơ rồi mà!”
Triệu Ngọc lau mồ hôi lạnh, cảm giác hơi lạnh, liền quấn chặt lấy áo khoác, đưa mắt ra bên ngoài xe điện.
Mặc dù Bắc Thương ở phía Nam, khí hậu ấm áp, nhưng đây là nơi hoang vu, lại là trong đêm khuya thế này, vẫn hơi rét lạnh.
Nhất là Triệu Ngọc cảm thấy những đợt rét lạnh này không đến từ bên ngoài, mà là trong nội tâm của mình.
“Có điều... Nói đi cũng phải nói lại.” Thôi Lệ Châu nghiêm mặt nói: “Nếu thật sự có một vị đại tiên như thế, thì vì sao chúng ta lại không thử mời đến đây chứ?”
“Nếu như hắn chỉ cần chạm vào di vật của Ngụy Kỳ Kỳ một cái là có thể tìm ra được hài cốt của Ngụy Kỳ Kỳ, vậy thì tiết kiệm được bao nhiêu sức lực của chúng ta chứ?”
“Có vẻ như... Cho dù thật sự cho hắn một triệu, cũng rất có lợi nhỉ?”
“Được rồi, đừng đề cập đến việc này nữa!” Triệu Ngọc khoát tay nói: “Lần trước, khi đội khảo sát mất tích tại Talstein, Sở trưởng Tiêu đã thử nhờ người tìm kiếm tên kia, nhưng mà nghe nói người kia đã mất tích rồi, tung tích không rõ!”
“Mẹ nó, đúng là châm chọc mà!” Thôi Lệ Châu quyệt miệng: “Bậc thầy tìm người vậy mà mất tích, đúng là khôi hài!”
“Sếp à.” Thôi Lệ Châu xoay người lại, nghiêm túc nhắc lại chuyện cũ: “Ý kiến mà tôi đưa ra cho anh hồi ban ngày hôm nay thế nào? Chúng ta tìm mấy tên chuyên đào mộ ở phương Nam này, để bọn họ giúp chúng ta tìm kiếm hài cốt của Ngụy Kỳ Kỳ ấy?”
“Ài! Đã nói là không được mà!” Triệu Ngọc nhếch miệng: “Cảnh sát hợp tác với băng trộm mộ để tìm kiếm hài cốt, chuyện này mà truyền ra ngoài thì chẳng phải sẽ khiến cho người ta cười đến mức rụng răng à? Cái mặt này của tôi phải để ở chỗ nào đây?”
“Hơn nữa, trộm mộ là phạm tội, kẻ nào dám hợp tác với chúng ta chứ?”
“Khụ!” Thôi Lệ Châu hồn nhiên nói: “Anh ngốc à! Ai nói là tìm kẻ trộm mộ đương nhiệm chứ? Chúng ta có thể đi đến ngục giam, tìm những kẻ đã bị tóm, bị phán quyết rồi mà?”
“Nói với bọn họ là chỉ cần giúp chúng ta tìm được hài cốt, thì tất cả sẽ được giảm hình phạt, chắc chắn bọn họ cầu còn không được!”
“Cô cứ thử đi!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Cô biết xử lý loại thủ tục nộp tiền bảo lãnh có bao nhiêu phiền phức không? Trộm mộ cũng chia đủ loại khác nhau, những trọng tội như thế, làm sao ngục giam có thể tùy tiện thả người được?”
“Còn nữa.” Triệu Ngọc nói: “Trước kia, tôi đã từng quen biết không ít kẻ trộm mộ, bản lĩnh của bọn chúng đều đặt ở việc tìm kiếm mộ cổ lớn, cái này so với chuyện tìm kiếm hài cốt của người là hai chuyện khác nhau!”
“Vụ làm ăn này, chúng ta căn bản không thể thực hiện được!”
“Được rồi.” Thôi Lệ Châu bĩu môi oán trách: “Ý kiến của tôi không được, vậy thì anh hãy nói đi, bây giờ anh đang tính thế nào?”
“Anh bảo tôi lái xe điện, đi dạo vào đêm hôm khuya khoắt như thế là có thể tìm được hài cốt của Ngụy Kỳ Kỳ à?”
“Ừm... Cái này...”
Hóa ra, sở dĩ Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu lái xe điện hơn nửa đêm là có nguyên nhân nhất định.
Nguyên nhân này chính là Triệu Ngọc đã mở thiết bị tìm kiếm tàng hình ra, bắt đầu tìm kiếm chất hóa học tên là Allyl isothiocyanate.
Trước tiên, hắn dùng thiết bị phân biệt mùi chất hóa học này, sau đó bảo Thôi Lệ Châu lái xe điện, dựa theo lộ tuyến đã định trước mà bắt đầu tiến hành tìm kiếm.
Chỉ cần hắn đi qua nơi chôn hài cốt, thiết bị tìm kiếm sẽ lập tức phát ra cảnh báo, giúp hắn tìm được hài cốt của Ngụy Kỳ Kỳ.
Mặc dù làm như vậy cũng vô cùng phiền phức, nhưng vẫn nhanh hơn radar xung điện tử rất nhiều!
Vì có thể để thiết bị tìm kiếm mang lại hiệu quả cao nhất, Triệu Ngọc còn không tiếc chi ra 2000 điểm tích lũy, kéo dài thời gian sử dụng đạo cụ, mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Nếu như có thể tiến hành thuận lợi, vậy thì tối nay, chí ít hắn có thể rà soát được một khu vực lớn, tăng tốc độ cho công tác tìm kiếm.
Nhưng mà, kế hoạch tuy tốt, nhưng lại không dễ dàng áp dụng. Cho dù bọn họ sử dụng xe điện cảnh dụng vốn có thể tích nhỏ bé, thao tác linh hoạt, nhưng vẫn không thể nào đi vào nhiều nơi có địa hình phức tạp, hoặc là nơi có cây cối rậm rạp.
Cho nên, đôi khi vì không muốn bỏ qua bất cứ nơi hẻo lánh nào, hắn vẫn phải đi bộ mới được.
Cho đến bốn giờ rạng sáng, cả Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu đều mệt bở hơi tai, nằm ngủ thiếp đi bên trong xe điện...
Giờ phút này, Tiểu Thôi lại hỏi vấn đề giống như trước, Triệu Ngọc đành phải tiếp tục dùng cớ qua loa quở trách: “Không phải tôi đã nói với cô rồi à? Tôi tới đây để tìm cảm giác!”
“Vân Đóa Nhi luôn giết người vào ban đêm, tôi muốn lĩnh hội cảm giác của bà ta lúc đó, từ đó hiểu được bà ta muốn lựa chọn địa điểm như thế nào...”
“Dừng lại!” Thôi Lệ Châu bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật sự là ngớ ngẩn! Đêm hôm khuya khoắt thế này, chúng ta cô nam quả nữ xâm nhập vào nơi hoang vu, nếu như không phải chị Miêu của tôi rộng lượng thì hai chúng ta đã không thể chứng tỏ...”
“Ha ha ha...” Nhắc đến chuyện này, Triệu Ngọc nhịn không được mà cười xấu xa nói: “Sao vậy, cô còn muốn thừa dịp đêm tối để vô lễ với tôi à? Nói cho cô biết nhé, định lực của tôi rất kém, ha ha ha...”
Triệu Ngọc vừa mới lộ ra nụ cười xấu xa âm hiểm, điện thoại lại đột nhiên vang lên một cái, nhất thời dọa hắn giật mình.
Cúi đầu xem xét, hóa ra là Miêu Anh gửi tin đến cho hắn.
“Thế nào, là chị Miêu sao? Ha ha ha...” Thôi Lệ Châu cười đến mức gập lưng: “Nhìn cái vẻ sợ hãi của anh kìa! Gặp báo ứng rồi à?”
Triệu Ngọc không để ý đến lời trào phúng của Thôi Lệ Châu, nhanh chóng mở điện thoại ra xem xét.
Miêu Anh gửi cho hắn một ảnh chụp màn hình Weibo, trên đó là tin nhắn của đám quần chúng nhiệt tình:
“Cảnh sát, tôi nhận ra loại cỏ bên trong hình ảnh, chính là loại sẽ nở ra đóa hoa bầu dục màu trắng...”
“Loại hoa đó ở nơi chúng tôi gọi là hoa đông ngân, khi còn bé, chúng thường xuyên nở bên cạnh nhà tôi. Loại hoa này giống với bồ công anh, thổi là có thể bay, khi còn bé, chúng tôi rảnh rỗi nhàm chán, nên thường xuyên cùng đám trẻ con thổi chơi!”
“Còn nữa, theo tôi được biết, hoa đông ngân hợp âm, bình thường sẽ chỉ sinh trưởng ở nơi cực kỳ ẩm ướt, ví dụ như bờ sông, hoặc là bên hồ...”
Hoa đông ngân?
Triệu Ngọc không biết rõ, vì sao hơn nửa đêm, Miêu Anh lại muốn gửi ảnh chụp màn hình này cho hắn?
Ting ting...
Rất nhanh sau đó, tin nhắn bằng giọng nói của Miêu Anh vang lên trong điện thoại di động:
“Triệu Ngọc, anh hãy đọc thật kĩ!” Miêu Anh nói: “Nếu như loại thực vật này chỉ sinh trưởng tại mép nước, vậy thì có lẽ công trình kiến trúc xuất hiện ở đằng sau kia không phải là tháp nước đâu!!”