Cuồng Thám

Chương 1594: Chương 1594MỎI MẮT MONG CHỜ





Chương 1594MỎI MẮT MONG CHỜ

Trưa ngày hôm đó, ở một mảnh đất bỏ hoang nào đó của thành phố Lư Lăng tỉnh Tây Giang.

Thành phố Lư Lăng sát bên thành phố Bắc Thương, cách nhau không đến 50 km, bởi vì nhánh sông Lư Giang của con sông lớn Cán Giang của tỉnh Tây Giang chảy qua nơi này, nên được đặt tên như vậy.

Nhóm người Triệu Ngọc được chuyên gia bản địa dẫn đến nơi này, nếu như manh mối mà họ tìm không sai thì nơi mà năm đó Vân Đóa Nhi giết hại Ngụy Kỳ Kỳ, đồng thời quay video chính là ở trong khu vực này.

“Tòa tháp canh đó sụp đổ năm 2010!” Đi theo mọi người vào trong khu vực tìm kiếm, Miêu Anh giới thiệu cho Triệu Ngọc: “Tháp canh quả thực được xây vào thời kỳ chiến tranh kháng chiến chống Nhật, bọn em tìm được chuyên gia nghiên cứu lịch sử cận đại bản địa, căn cứ vào tư liệu mà họ cung cấp, chúng ta gần như có thể chắc chắn kiến trúc xuất hiện trong video giết người chính là loại tháp canh này!”

“Trong đó, còn có một người thích sưu tầm đã cung cấp cho chúng ta tất cả các vị trí cùng với thông tin cụ thể về các tháp canh, thông qua sự phân tích của bọn em, trong đó có một tòa gần giống với video nhất, chính là ở chỗ này!”

Theo lời giới thiệu của Miêu Anh, Triệu Ngọc đứng ở chỗ cao, có thể nhìn thấy phía xa có một con sông lớn chảy ngang, những lùm cây rậm rạp mọc đầy bên bờ Đông của dòng sông, mà ở ngay khu vực rìa của lùm cây chính là một khu rừng có diện tích rộng lớn.

Vừa đến đây, Triệu Ngọc liền cảm thấy máu nóng toàn thân chảy nhanh, bởi vì cây cối trong mảnh rừng trước mắt đây rõ ràng vô cùng giống với phong cảnh trong video quay cảnh Ngụy Kỳ Kỳ bị hại.

Mọi người đi vào trong rừng cây không lâu, Triệu Ngọc liền nhìn thấy trong một bụi cây nhỏ có một loại thực vật được gọi là hoa đông ngân, loại thực vật này mọc ra những hoa nhỏ hình bầu dục màu trắng, vẻ ngoài thực sự giống như hoa bồ công anh.

Nhìn thấy hình ảnh này, Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy kích động, trong lòng tràn đầy hy vọng, xem ra, họ đã đến gần với đáp án mà họ đang tha thiết mơ ước rồi, càng ngày càng gần!

Mười lăm phút sau, mọi người đi xuyên qua rừng cây, đi đến một nơi có địa thế tương đối cao sát bên sông, cuối cùng cũng nhìn thấy phế tích của tháp canh kia.

Khi nhìn thấy tháp canh sụp đổ, chỉ còn lại phần bệ, khắp nơi đều là gạch ngói đá vụn cùng với bầu không khí ẩm thấp âm u bên sông làm nền, toát lên vẻ thê lương vô cùng.

“Trong video quay cảnh Ngụy Kỳ Kỳ bị hại, có thể nhìn thấy một số ngôi sao ở phía bên trái của tháp canh...” Miêu Anh tiếp tục nói: “Sau khi các chuyên gia thiên văn phân biệt, họ nhận ra mấy ngôi sao thuộc chòm Song Ngư ở phía Tây, tức là địa điểm ban đầu Ngụy Kỳ Kỳ bị hại có khả năng nằm ở phía Đông của tháp!”

“Anh xem...” Miêu Anh đưa một bộ số liệu trong điện thoại cho Triệu Ngọc: “Đây là khoảng cách cơ bản mà các chuyên gia tính toán được dựa vào video.”

“Dựa theo khoảng cách này, bọn em đã thu hẹp phạm vi tìm kiếm trong 10000 mét vuông, vừa rồi đã có người kiểm tra thử, mức độ che phủ của thảm thực vật trong đó y hệt cảnh vật trong video!”

“Ừm...” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Cũng có nghĩa là chúng ta có thể bắt đầu rồi?”

“Đúng vậy!” Miêu Anh nói: “Các khâu đều đã được chuẩn bị xong rồi, đội pháp y Trương Bồi Bồi cũng đã đến hiện trường, một khi phát hiện có hài cốt đáng nghi, họ có thể tiến hành xử lý và đối chiếu ngay lập tức!”

“Rất tốt.” Triệu Ngọc khoát tay ra hiện: “Vậy còn đợi gì nữa? Hành động đi!”

Theo lệnh của Triệu Ngọc, các nhân viên cảnh sát và nhân viên nghiên cứu khoa học vốn đã chuẩn bị xong từ lâu đều bắt đầu hành động trong khu vực quy định, tiến hành lục soát cẩn thận kiểu rải thảm.

“Không biết đây có được tính là may mắn không...” Sau khi khởi công, Miêu Anh lại nói với Triệu Ngọc: “Vừa rồi, em có hỏi chuyên gia về thủy văn và môi trường, họ nói con sông ở phía xa kia được gọi là sông Thái Bình, do vị trí quá xa cho nên hai mươi năm nay, ở đây không thay đổi quá nhiều, gần như vẫn còn duy trì được dáng vẻ năm đó!”

Vù vù...

Gió lạnh ẩm ướt ven sông thổi qua gò má của Triệu Ngọc, Triệu Ngọc bĩu môi, mắt nhìn cảnh vật phía trước và nói: “Người dân thưa thớt, bốn bề hoang vu, nơi này... đúng là một nơi hoàn hảo để giết người!!!” Mắt hắn lộ ra nỗi buồn vô cớ tiếc nuối, hắn nói: “Thảo nào Vân Đóa Nhi giết người ở nơi hoang dã mà vẫn biểu hiện ung dung điềm tĩnh đến vậy!”

“Đừng nói đến việc Ngụy Kỳ Kỳ bị bịt miệng, nếu thật sự la lên kêu cứu thì người khác cũng không thể nghe thấy đâu nhỉ?”

“A Di Đà Phật, A Di Đà Phật!” Nghe thấy lời này, Thôi Lệ Châu siết chặt hai tay, cầu khấn lần nữa: “Chỉ mong những cô gái ấy trên trời có linh, cùng nhau giúp chúng ta tìm thấy Ngụy Kỳ Kỳ!”

“Chỉ cần tìm được Ngụy Kỳ Kỳ là chúng tôi có thể giúp các cô ấy rửa sạch nỗi oan rồi...”

Triệu Ngọc nghiêm túc quan sát hoàn cảnh nơi đó và nói: “Nơi này cách đường cái khá xa, hơn nữa mặt đất gần rừng cây hơi mềm, xe hơi dường như hơi khó chạy vào đây!”

“Nếu như...” Hắn suy nghĩ và nói: “Ngụy Kỳ Kỳ bị Vân Đóa Nhi cõng vào trong rừng, vậy thì... nhất định không thể đi quá xa!”

“Đi!” Nói xong, Triệu Ngọc cất bước đi về phía khu vực lục soát, nói: “Chúng ta đi qua đó xem có thể giúp được gì không?”

Triệu Ngọc sở dĩ kích động đương nhiên còn có mục đích khác. Cái gọi là sự giúp đỡ của hắn không phải là bày kế hoạch, mà là bởi vì hắn còn có bản lĩnh lợi hại vẫn chưa phát huy.

Sau khi bước vào khu vực lục soát, hắn lập tức mở một chiếc máy theo dõi tàng hình ra, chuẩn bị lợi dụng máy theo dõi để đánh hơi mùi hóa chất kia và lần ra hài cốt.

Nhưng mà, hắn vừa mới dùng máy theo dõi thì chợt nghe thấy tiếng còi rõ ràng mà vội vã vang lên từ một nơi nào đó của khu vực lục soát!

Có người thổi còi tức là phát hiện ra thứ gì đó, mọi người xung quanh lập tức xúm tới nơi phát ra tiếng còi...

Mẹ nó!

Triệu Ngọc phía bên này còn tính ra mặt, giả vờ ngầu một trận! Nhưng không ngờ lại bị người khác cướp mất danh tiếng nhanh đến vậy...

Không lâu sau, Triệu Ngọc, Miêu Anh và Thôi Lệ Châu nhanh chóng chạy tới đó, khi đến nơi, họ chỉ nhìn thấy có một nhân viên kỹ thuật cầm một dụng cụ điện tử trong tay, đang đo đạc thứ gì đó trong một bụi cỏ lau.

Bụi cỏ lau đó cao gần bằng một người, che khuất tầm nhìn của đa số những người ở đây, sau khi đám người Triệu Ngọc chen lên phía trước, lúc này mới phát hiện ở hệ rễ của những cây cỏ lau đó lại có một mảng sụp xuống hình bầu dục.

Nơi sụp xuống cũng có cỏ lau mọc, nhưng cỏ lau nơi đó rõ ràng không to khỏe như những nơi khác, hơn nữa, hình dáng lớn nhỏ của nơi sụp cũng cực kỳ giống một cái huyệt dùng để chôn thi thể!

Chẳng lẽ...

Triệu Ngọc chợt nhớ ra, các chuyên gia nói rằng do bùn đất Tây Giang tơi xốp nên sau khi chôn thi thể nhiều năm, bề mặt đất sẽ xảy ra những hố lõm đặc thù...

Chẳng lẽ...

Lúc này, dụng cụ trong tay nhân viên kỹ thuật lấp lóe ánh sáng, người đó cực kỳ hưng phấn, vội vàng vẫy tay ra hiệu với cảnh sát.

Giây kế tiếp, tiếng động cơ ầm ầm chợt vang lên phía sau đám người, một cái máy xúc đất đã được chuẩn bị sẵn, ù ù chạy tới!

Nhưng...

Triệu Ngọc theo đám người lùi sang một bên, trong lòng lại lẩm bẩm nghĩ thầm.

Bởi vì, mặc dù radar xung điện tử của nhân viên kỹ thuật phát hiện ra sự khác thường, nhưng máy theo dõi tàng hình của Triệu Ngọc lại không có phản ứng gì.

Vì thế, Triệu Ngọc không thể không lẩm bẩm nghĩ thầm, không biết có xảy ra sai sót gì hay không? Hay là tìm sai thi thể rồi?

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không chỉ đám người Triệu Ngọc mà ngay cả những nhân viên tìm kiếm khác ở hiện trường cũng đều tụ tập ở đó, căng thẳng chờ đợi.

“Ngừng!”

Sau khi máy xúc đất xúc đến một độ sâu nhất định, nhân viên ở bên hố lập tức hét lên để máy xúc đất ngừng lại..

Sau đó, ba, bốn công nhân cầm cuốc và xẻng đi vào trong hố, bắt đầu cẩn thận đào bới.

Do vị trí nơi đó trũng thấp nên trong quá trình đào bới, trong lòng đất tuôn ra không ít nước bùn, để đề phòng không phá hư hài cốt, các công nhân chỉ có thể dùng máy bơm, một bên bơm nước, một bên cẩn thận đào bới.

“Chậc chậc...”

Lúc này, Triệu Ngọc nghe thấy tiếng chậc lưỡi phát ra từ pháp y Trương Bồi Bồi đứng ở bên cạnh, nhưng trên khuôn mặt nghiêm nghị ấy của Trương Bồi Bồi lại có vẻ lo lắng vô cùng rõ ràng.

Triệu Ngọc biết, tình trạng thấm nước nghiêm trọng trong hố tất sẽ phá hủy chứng cứ trên hài cốt, như vậy sẽ vô cùng bất lợi cho việc lấy chứng cứ sau này.

Nếu như chứng cứ đều bị hủy hoại, vậy thì cho dù tìm được hài cốt của Ngụy Kỳ Kỳ, e là cũng không có tác dụng gì...

“Ấy ấy ấy... Ngừng! Ngừng! Mau ngừng lại!!!” Kết quả, trong lúc Triệu Ngọc thất thần, tiếng la hét của công nhân nào đó bất chợt vang lên trong hố: “Mau nhìn kia... trong này có… đồ gì đó thì phải!?”