Chương 1595KHE HỞ MÓNG TAY ĐƯỢC KÝ THÁC KỲ VỌNG CAO
“Wow... Chắc là không... kỳ lạ đến vậy đâu nhỉ?” Thôi Lệ Châu nâng tay lên, khẽ duỗi hai ngón út ngắn ngủn của mình ra, cảm nhận được đúng là có hạt mưa rơi xuống, nói: “Sao đột nhiên lại mưa rồi?”
Bầu trời không biết đã trở nên u ám từ lúc nào, hạt mưa rơi từ trên trời xuống, đọng lại giữa những tán lá cây lạnh lùng hiu quạnh trong chốn hoang vu này.
Mặt đất nhanh chóng trở nên ẩm ướt, cỏ lau cũng vì bị mưa cọ rửa mà trở nên sáng ngời...
“Đây là...” Thôi Lệ Châu ngửa mặt lên, cảm nhận được nhiệt độ của giọt mưa, buồn bã nói: “Ông trời đang khóc vì họ sao?”
“Rõ ràng vốn dĩ là ngày nắng, sao đột nhiên lại có mưa?”
“Đừng có nói lung tung...” Miêu Anh nhẹ nhàng kéo Thôi Lệ Châu một cái, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Dự báo thời tiết nói có mưa mà!”
Trong lúc Miêu Anh nói chuyện, giọt mưa dần dày đặc hơn, mây đen tụ tập trên bầu trời, khiến ánh sáng càng ngày càng tối tăm...
Giờ khắc này, Triệu Ngọc không hề nhúc nhích, vẫn đứng bên cạnh hiện trường đào bới, mắt nhìn chằm chặp vào từng cử động của các nhân viên pháp y.
Xuyên qua khe hở lộ ra lúc những người đó di chuyển, Triệu Ngọc có thể nhìn thấy có một thi hài màu đen đang dần dần lộ ra trong bùn đất...
Radar xung điện tử xung quả nhiên rất tốt, bởi vì đúng là đã phát hiện một hài cốt của con người được mai táng rất lâu trong cái hố lõm xuống kia.
Độ sâu mai táng là một mét rưỡi, vừa bằng với độ sâu phát hiện hài cốt Miêu Tiếu Văn...
Không biết bộ hài cốt này có phải là người mà bọn Triệu Ngọc vẫn đang đau khổ tìm kiếm - Ngụy Kỳ Kỳ hay không?
Tí tách...
Mưa rơi càng lúc càng lớn, có người mang ô đến cho Triệu Ngọc, nhưng Triệu Ngọc vẫn đứng yên tại chỗ như cũ, mặc kệ nước mưa cọ qua khuôn mặt lạnh lùng của mình.
Cuối cùng, sau khi tiến hành khai quật hài cốt hơn hai mươi phút, pháp y Trương Bồi Bồi dưới hố cuối cùng cũng giơ tay phải của cô ta lên, ra hiệu “OK” với đám người Triệu Ngọc!
Phù...
Chỉ một thoáng, hơi thở nặng nề đè nén trong lòng Triệu Ngọc bấy lâu cuối cùng cũng được trút ra ngoài.
Tư thế tay của Trương Bồi Bồi cho thấy trên hài cốt vừa được phát hiện này có vết dao rõ ràng, hơn nữa, những dấu vết này còn rất giống các vị trí mà Ngụy Kỳ Kỳ bị đâm trong video.
Nói cách khác, chỉ dựa vào quan sát sơ bộ thì chủ nhân của bộ hài cốt này có khả năng rất cao chính là nạn nhân đầu tiên của vụ án video giết người - Ngụy Kỳ Kỳ!
“Thật tốt quá!” Miệng Thôi Lệ Châu nói xong tốt quá, nhưng mặt cô ta lại không có vẻ gì gọi là vui mừng cả: “Ngụy Kỳ Kỳ ơi, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được cô rồi!”
“Cái ‘chữ bát’ mà sếp nói, chúng tôi đã tìm được nét thứ nhất* rồi, kế tiếp phải xem rốt cuộc sự việc có đi đến đâu hay không! Phải xem cô đó, Ngụy Kỳ Kỳ...”
* Nét thứ nhất trong chữ “Bát” là nét phẩy, “Bát tự một nhất phiết” có nghĩa là chữ “Bát” còn chưa có nét phẩy, ý nói sự việc vẫn chưa diễn ra, còn chưa đâu đến đâu
Lúc Thôi Lệ Châu nói, nhân viên công tác đã lấy một tấm vải bạt to che lại hiện trường phát hiện hài cốt, tránh cho hài cốt vừa được khai quật bị nước mưa gây ảnh hưởng...
...
Sáu giờ sau, ngoài cửa phòng khám nghiệm tử thi phòng cảnh sát tỉnh Tây Giang, Triệu Ngọc và Miêu Anh đang lo lắng chờ đợi kết quả nghiệm thi.
“Cộp cộp cộp cộp cộp cộp cộp cộp...” Thôi Lệ Châu bỗng nhiên chạy dọc hành lang, mỗi tay ôm một cốc nước, hưng phấn nói: “Sếp, chị Miêu, đây, rễ bản lam vừa mới nấu xong, mau uống lúc nó còn nóng đi!”
“Vừa rồi cả người mắc mưa, ẩm ướt khó chịu lắm, ngàn vạn lần đừng để bị mắc bệnh đấy!”
Đối mặt với một câu hai nghĩa của Thôi Lệ Châu, Miêu Anh nở nụ cười gượng gạo, nói tiếng cảm ơn, sau đó đón lấy chiếc cốc giấy trong tay cô ta.
Nhưng Triệu Ngọc thì vẫn còn nhắm mắt, đang suy nghĩ chuyện gì đó.
“Sếp à.” Thôi Lệ Châu nhét mạnh cốc giấy vào tay Triệu Ngọc, nói với giọng điệu ra lệnh: “Mau uống vào cho tôi! Anh không thể bị cảm được, tôi nghe nói nếu bị cảm mạo phát sốt thì không tốt cho lỗ tai đâu!”
Triệu Ngọc nhận lấy cốc, nhìn Thôi Lệ Châu đang bướng bỉnh cố chấp một cái, sau đó hỏi Miêu Anh một câu: “Nếu như lấy được mẫu khả nghi thì cần thời gian bao lâu mới có kết quả kiểm tra đối chiếu?”
“Chuyện này thì khó mà nói chắc được...” Miêu Anh giải thích: “Chuyện này được quyết định bởi chất lượng của mẫu! Nếu như mẫu vô cùng rõ ràng thì chỉ cần hai, ba giờ sau khi xét nghiệm là có thể nhận được ADN đầy đủ.”
“Nhưng mà... Tình huống như Ngụy Kỳ Kỳ thì mẫu lấy ra được sẽ vô cùng phức tạp!” Miêu Anh nghiêm túc trả lời: “Rất khó nói chính xác về mặt thời gian lắm!”
“Hài cốt bị ngâm trong nước bùn gần hai mươi năm... Chậc chậc...” Cuối cùng, Triệu Ngọc cũng nói vấn đề mà mình quan tâm nhất ra: “Cho dù lúc trước, Vân Đóa Nhi đã để lại ADN trên người Ngụy Kỳ Kỳ, chỉ sợ cũng không có cách nào kiểm tra ra đúng không?”
“Chính xác.” Miêu Anh lộ vẻ lo lắng, nói: “Đây cũng là nguyên nhân Vân Đóa Nhi lựa chọn nhất quyết không khai báo!”
“Vừa rồi em có xem tình trạng bảo tồn của hài cốt... Tình huống thật sự không được lạc quan cho lắm...”
“Hả? Vậy thì nguy rồi!” Thôi Lệ Châu nói: “Nếu như không điều tra được gì thì chúng ta đâu thể định tội tên ác ma giết người kia được?”
“Thật là khó khăn! Đúng là khó khăn quá đi mất!”
“Nếu như ngay cả hài cốt của Ngụy Kỳ Kỳ mà chúng ta cũng không điều tra được gì thì cho dù có tìm được những thi thể khác, chỉ sợ chúng ta cũng không thể làm nên chuyện gì rồi!”
“Gặp tình huống như thế này...” Miêu Anh nói: “Pháp y chỉ có thể tìm kiếm mẫu trong khe hở móng tay, hoặc là trong lông tóc này nọ thôi...”
“Vừa rồi anh cũng thấy rồi đấy, hài cốt bị phân hủy vô cùng nghiêm trọng, có lẽ sẽ không tìm ra cái gì đâu, hy vọng duy nhất của chúng ta bây giờ là khe móng tay của Ngụy Kỳ Kỳ!”
“Ừm.” Triệu Ngọc uống một ngụm rễ bản lam, nói: “Vừa rồi anh có nhìn, hình như móng tay Ngụy Kỳ Kỳ được lưu giữ khá đầy đủ, đúng không?”
“Đúng vậy!” Miêu Anh gật đầu: “Nhưng điều kiện tiên quyết là Ngụy Kỳ Kỳ phải dùng lực rất mạnh, rất rất mạnh để cào Vân Đóa Nhi mới được! Nếu chỉ là tiếp xúc bình thường thì sau một thời gian lâu như thế, chắc chắn sẽ không còn sót gì đâu!”
Miêu Anh vừa mới nói xong, cửa phòng khám nghiệm tử thi bỗng nhiên được mở ra. Một vị trợ thủ pháp y nói với Triệu Ngọc và Miêu Anh: “Hai vị tổ trưởng, pháp y Trương mời hai người vào xem!”
Hửm...
Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc suýt nữa làm đổ rễ bản lam, nhanh chóng chạy vào phòng khám nghiệm tử thi như đang tấn công vậy.
“Tổ trưởng Triệu.” Trương Bồi Bồi đang cẩn thận kiểm tra thi thể, nói mà không ngẩng đầu lên: “Những chỗ bị thương trên hài cốt ăn khớp trăm phần trăm với những chỗ mà Ngụy Kỳ Kỳ bị đâm trong video!”
“Cho nên, chúng tôi cũng có thể tuyên bố mà không cần tiến hành so sánh ADN, chủ nhân của bộ hài cốt này là Ngụy Kỳ Kỳ!”
“Ừm...” Triệu Ngọc nhìn bộ hài cốt đã chuyển sang màu thâm đen, đờ đẫn gật đầu.
“Còn nữa.” Trương Bồi Bồi lại nói: “Chúng tôi không kiểm tra ra Allyl isothiocyanate hoặc là chất hóa học khác tương tự trên hài cốt!”
“Tôi đoán lúc trước, hung thủ không xử lý thi thể bằng chất hóa học; hoặc là những chất hóa học này đã bị loãng đến mức không có cách nào kiểm tra được vì đã bị ngâm trong nước thời gian dài!”
“Nhưng có thể khẳng định...” Trương Bồi Bồi ngẩng đầu lên: “Từ lúc bị chôn xuống đến nay, thi thể không bị di chuyển lần nào!”
“Ừm... Vậy...” Triệu Ngọc không nhịn được, chỉ vào ngón tay của hài cốt và hỏi: “Các cô có phát hiện gì trong khe móng tay không?”
Kết quả, sau khi Triệu Ngọc hỏi xong, Trương Bồi Bồi tạm dừng một chút, rồi mới lắc đầu nói: “Kết quả kiểm tra sơ bộ không phát hiện mẫu nào có giá trị, có vẻ như trong khe móng tay chỉ có bùn đất, chúng tôi cần phải phân tích hàng mẫu thêm một bước nữa mới được!”
Sau khi nghe thấy tin tức này, Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng thất vọng.
Xem ra lần này, có vẻ bọn họ phải chịu cảnh công dã tràng rồi. Cho dù bọn họ đã tìm được hài cốt của Ngụy Kỳ Kỳ nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào tìm được tin tức gì liên quan tới Vân Đóa Nhi!
Điều này không thể nghi ngờ là một đả kích cực lớn cho quá trình điều tra của đám người Triệu Ngọc.
“Có điều...” Ai ngờ, ngay sau khi Triệu Ngọc thất vọng, bỗng nhiên Trương Bồi Bồi lại nói thêm một câu, cô ta chỉ vào đầu lâu của thi hài và nói: “Vừa nãy, chúng tôi đã có một phát hiện quan trọng ở đây...”