Cuồng Thám

Chương 1596: Chương 1596CHỜ ĐỢI MỎI MÒN





Chương 1596CHỜ ĐỢI MỎI MÒN

Đêm khuya, trong phòng thẩm vấn của phòng cảnh sát thủ đô.

Vân Đóa Nhi ngồi trên ghế thẩm vấn, vẫn giữ thái độ lạnh băng như cũ.

Cho dù Ngô Tú Mẫn đã kết hợp với rất nhiều chuyên gia thẩm vấn liên tục thẩm vấn mấy ngày, nhưng người phụ nữ này vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh tự nhiên, ẩn giấu mọi sơ hở, khiến cho các vị quan thẩm vấn đau đầu vô cùng.

Người phụ nữ này bình tĩnh đến đáng sợ, vừa thông minh vừa gian xảo, hơn nữa còn rất có nghị lực.

Hiển nhiên, Vân Đóa Nhi biết rõ tình cảnh bây giờ của mình, bà ta đã chuẩn bị cứng đầu tới cùng với cảnh sát.

“Trương Vân (tên thật của Vân Đóa Nhi)! Tôi không hiểu, vì sao bà có thể yên tâm thoải mái như thế này?” Ngô Tú Mẫn lạnh lùng chất vấn: “Chẳng lẽ mỗi đêm bà ngủ chưa bao từng mơ thấy ác mộng sao?”

“Những cô gái bị bà tự tay sát hại này chưa từng xuất hiện trong giấc mơ của bà à?”

“Không phải mỗi khi bà nhắm mắt lại thì sẽ nhìn thấy họ sao?”

“Họ bị bà cướp mất tính mạng trong những tháng năm rực rỡ nhất, bị bà chôn vào trong lòng đất tối tăm, biến thành một thi thể lạnh lẽo và đáng sợ...”

“Tất cả những điều này đều do bà ban tặng, chẳng lẽ bà thật sự yên tâm thoải mái như thế, hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác tội lỗi gì?”

“Chẳng lẽ bà không biết mình đã biến thành một con quái vật rồi sao?”

“Tôi không hiểu, bà đang kiên trì cái gì? Muốn kiên trì cái gì?”

“Chẳng lẽ, bà vẫn khờ dại cho rằng, chỉ cần bà không mở miệng thì toà án không thể phán bà có tội sao?”

“Chẳng lẽ bà không nhận ra, chúng tôi có rất nhiều chứng cớ, trình tự chứng cớ cũng rất hoàn chỉnh, cho dù bà có mở miệng hay không thì vẫn chỉ có một con đường chết thôi!”

“Hừ...” Vân Đóa Nhi hơi khinh thường liếc Ngô Tú Mẫn một cái, lạnh lùng nói: “Cô cảnh sát này, tôi không hề giết người, mong các người đừng có vu oan tôi...”

“Trương Vân!” Ngô Tú Mẫn bật nút mở trên màn hình, phát một đoạn trong video giết người: “Bà hãy nhìn lại kiệt tác của bà đi!”

“Bà chẳng những bắt cóc, giết người, giấu xác, còn hành hạ các nạn nhân, hơn nữa còn ghi lại bằng video clip nữa!”

“Có lẽ chính bà thấy không rõ, nhưng tôi thấy rất rõ ràng, bà là một người có nội tâm cô độc lạnh lẽo, tâm lý chịu đủ đè nén vì thất bại!”

“Bà vốn có điều kiện sống cực tốt, nhưng phạm phải tội ác khiến người ta giận sôi như vậy, chứng minh bà là một người thiếu tình yêu thương, là một kẻ đáng thương khát vọng được người khác chú ý!”

“Giống như một tên hề vậy!”

“Nếu tôi đoán không nhầm, lúc giết người, chắc bà đã mang mặt nạ bảo vệ nhỉ?” Ngôn từ của Ngô Tú Mẫn hết sức sắc bén: “Bà muốn che khuất cái gì? Dung mạo của bà sao?”

“Không! Thứ bà muốn che khuất, là nội tâm xấu xí vặn vẹo của bà, là sự tự ti của bà. Bà cho rằng mang theo mặt nạ gây án, sẽ khiến cho trái tim bà càng thoải mái hơn một chút...”

“Trương Vân, bà đúng là một kẻ thất bại từ đầu đến cuối, bà có can đảm sát hại nhiều cô gái trẻ tuổi như vậy, nhưng lúc bị chúng tôi bắt được thì ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có!”

“Cả đời này của bà, vĩnh viễn là một kẻ yếu đuối, đáng buồn, một kẻ đáng thương khiến người ta xem thường...”

“...” Nghe những câu chất vấn và nhục mạ không mang một chữ thô tục của Ngô Tú Mẫn, Vân Đóa Nhi khó chịu, hơi nhích người, ánh mắt nhìn về phía Ngô Tú Mẫn lộ ra ánh sáng lạnh khiến người ta sợ hãi.

Sở dĩ Ngô Tú Mẫn lựa chọn thế công tâm lý như thế này là do nhìn trúng thân phận siêu sao của Vân Đóa Nhi.

Cô ấy cho rằng, sở dĩ Vân Đóa Nhi biến thành ác ma giết người, quá trình thay đổi tâm lý chắc chắn có liên quan tới thân phận siêu sao của bà ta.

Có lẽ, sau khi bà ta gả cho đạo diễn lừng danh Lý Phi Phàm nhưng không thể rạng rỡ mặt mày, hưởng thụ ánh mắt chú ý của vạn người nữa cho nên nảy sinh cảm xúc tiêu cực nào đó.

Ngô Tú Mẫn mẫn cảm nhận ra điểm này, cho nên mới cố hết sức dùng những từ ngữ như tự ti, thất bại, tên hề, kẻ đáng thương trong lần thẩm vấn này để gây áp lực cho Vân Đóa Nhi.

Quả nhiên, cuộc thẩm vấn của cô ấy đã mang lại hiệu quả nhất định, Vân Đóa Nhi lần đầu tiên lộ ra vẻ co quắp, đổ mồ hôi trán, cơ thể cũng vặn vẹo mất tự nhiên...

“Cô cảnh sát...” Vân Đóa Nhi nhìn chằm chặp vào Ngô Tú Mẫn với ánh mắt oán độc, cắn chặt hàm răng nói: “Tôi cảnh cáo cô, cuộc thẩm vấn của các người mang theo ý công kích nhân thân mãnh liệt, hành vi này vi phạm pháp luật!”

“Nếu cô còn như vậy nữa, tôi sẽ tìm kiếm sự trợ giúp của pháp luật...”

“Hừ.” Ngô Tú Mẫn không lay động: “Sao hả, bà cũng biết pháp luật à? Vào lúc bà tự tay giết hại những cô gái đó, bà có nghĩ tới pháp luật không?”

“Chẳng lẽ bà cho rằng tội ác bà đã phạm phải sẽ đi vào phần mộ cùng bà sao? Sẽ không bị người đời biết được? Bà tỉnh lại đi!” Ngô Tú Mẫn lớn tiếng chất vấn: “Nếu như bà chấp mê mãi thì ngay cả cơ hội sám hối chuộc tội cũng không có đâu...”

Ong ong... Ong ong...

Đột nhiên, di động của Ngô Tú Mẫn rung lên.

Cô ấy nhanh chóng cúi đầu nhìn thì thấy số điện thoại của tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt Triệu Ngọc hiện lên trên màn hình.

Phải biết rằng, lúc này đang là đêm khuya, nếu không có việc gấp quan trọng thì Triệu Ngọc không thể nào gọi điện thoại cho cô ấy được!

Vì thế, Ngô Tú Mẫn bất chấp tị hiềm mà quơ lấy di động, lập tức đi đến góc tường của phòng thẩm vấn, sau đó nhận điện thoại.

“A lô... A lô...”

Trong cả quá trình trò chuyện, cảm xúc của Ngô Tú Mẫn hoàn toàn không bị dao động, cô ấy nghiêm túc lắng nghe chỉ thị của Triệu Ngọc, hơn nữa liên tiếp gật đầu.

Cuộc điện thoại này kéo dài gần năm phút đồng hồ, Ngô Tú Mẫn mới gật đầu nói một tiếng: “Được, tôi hiểu rồi, tôi biết phải làm như thế nào rồi!”

Nói xong, cuối cùng cô ấy cũng cúp điện thoại.

Đột nhiên, phòng thẩm vấn chìm vào sự yên tĩnh ngắn ngủi, không khí có vẻ bị đè nén, vô cùng áp lực.

Vân Đóa Nhi cảm nhận được cảm giác bị đè nén này, khép hờ hai mắt, bắt đầu điều chỉnh hơi thở, cố gắng khiến cảm xúc bị kích động của mình bình tĩnh lại, không bị vị quan thẩm vấn này ảnh hưởng.

“Ài...” Ngô Tú Mẫn trở lại chỗ ngồi của mình, chậm rãi ngồi xuống, nặng nề mà thở dài một hơi, rồi mới nói với Vân Đóa Nhi: “Tổ trưởng của chúng tôi có biệt danh là người quét sạch những vụ án chưa giải quyết, từ khi nhậm chức tới nay, những vụ án mà cậu ấy nhận đều bị phá mà không có bất kỳ ngoại lệ nào!”

“Vân Đóa Nhi.” Ngô Tú Mẫn nghiêm mặt hỏi: “Tôi rất tò mò, trước kia bà có so sánh vụ án video giết người mà bà gây ra với vụ án thi thể nữ không đầu, hay vụ án ác ma đã làm chấn động cả Hoa Hạ hay không?”

Nghe nói như thế, Vân Đóa Nhi vẫn khép hờ hai mắt, quyết không để ý tới.

“Hừ!” Ngô Tú Mẫn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cười lạnh nói: “Chắc bà cũng có cảm giác thỏa mãn nho nhỏ đúng không? Bà cảm thấy bà còn giết nhiều người hơn bọn họ, nhưng vẫn không bị cảnh sát bắt được chứ gì?”

“Bây giờ tôi có thể nói cho bà biết, cơ hội của bà tới rồi!” Ngô Tú Mẫn bình tĩnh nói: “Rất nhanh thôi, bà sẽ nổi tiếng hơn bọn họ nhiều!”

“Ha ha ha...” Ngô Tú Mẫn phát ra tiếng cười tà dị: “Bà biết không? Bên miệng của tổ trưởng chúng tôi luôn luôn treo một câu thế này, ‘không phải không báo, chỉ là chưa tới lúc thôi!’.

“Trước kia, tôi chưa từng hiểu rõ câu nói này...”

“Nhưng bây giờ... Cuối cùng tôi cũng hiểu rồi!” Nói tới đây, Ngô Tú Mẫn đồng bộ di động của mình với tivi trong phòng thẩm vấn, sau đó phát một đoạn video mà cô ấy mới vừa nhận được lên tivi, đồng thời nói: “Vân Đóa Nhi, ngẩng đầu lên, nhìn cho kĩ đi!”

“Tây Giang, Lư Lăng, sông Thái Bình... Sao hả? Nhìn có quen mắt không nào?”

Lúc Ngô Tú Mẫn bỗng nhiên nhắc tới ba cái tên này, Vân Đóa Nhi đột ngột mở mắt ra.

Khi thấy rõ cảnh khai quật hài cốt của Ngụy Kỳ Kỳ xuất hiện trên màn hình tivi, một vẻ bất an khó có thể che giấu hiện lên trong mắt bà ta.

“Có lẽ bà không biết, vì sao chúng tôi có thể tìm được hài cốt Ngụy Kỳ Kỳ nhanh như vậy, phải không?” Với khuôn mặt không chút thay đổi, Ngô Tú Mẫn nói: “Tôi có thể nói đáp án cho bà biết, trong video bà quay lại cảnh Ngụy Kỳ Kỳ bị hại, một tháp canh vô cùng bắt mắt đã xuất hiện!”

“Nhờ vào tháp canh này, chúng tôi mới tìm được Ngụy Kỳ Kỳ!”

“...” Sắc mặt của Vân Đóa Nhi bỗng nhiên trở nên tái nhợt, bà ta gian nan nuốt một ngụm nước bọt.

“Mười chín năm rồi!” Ngô Tú Mẫn yên lặng lắc đầu: “Tôi nghĩ, Ngụy Kỳ Kỳ chờ đợi mỏi mòn mười chín năm trời trong bùn đất, chắc là đang chờ thời khắc của hôm nay nhỉ?”

“...” Mặt Vân Đóa Nhi run rẩy, cơ thể lại vặn vẹo mất tự nhiên.

“Sao nào? Bà có tiếp tục kiên trì nữa không?” Ngô Tú Mẫn nói: “Có phải bà muốn nói, cho dù chúng tôi có tìm được thi thể thì cũng không có cách nào định tội bà được?”

“Mười chín năm rồi, sao có thể tìm được chứng cớ gì chứ?”

“... Hộc... Hộc...” Bởi vì khẩn trương cực độ, Vân Đóa Nhi bắt đầu há miệng thở dốc.

“Vân Đóa Nhi!” Bỗng nhiên, Ngô Tú Mẫn quát lớn một tiếng, hung hăng vỗ bàn một cái: “Mạch môn của bà đã bị chúng tôi bắt được rồi!”

“Ngụy Kỳ Kỳ là một cô gái dũng cảm!” Ngô Tú Mẫn ấn vào điều khiển từ xa, chuyển video đến hình ảnh hiện trường khám nghiệm tử thi, cả giọng nói và vẻ mặt cô ấy đều vô cùng nghiêm khắc: “Chúng tôi đã phát hiện ra tơ huyết và vật chất đơn sắc màu đỏ được giữ lại trong hàm răng của Ngụy Kỳ Kỳ!”

“Thông qua so sánh, chúng tôi đã chứng minh được những vật chứng còn sót lại này hoàn toàn ăn khớp với ADN của bà!”

“Hóa ra, năm đó lúc Ngụy Kỳ Kỳ bị bà bắt cóc, cô ấy đã cắn bà một cái!”

“A!!!” Cuối cùng, phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Vân Đóa Nhi cũng ầm ầm sụp đổ, bà ta ngã phịch trên ghế thẩm vấn...