Cuồng Thám

Chương 161: Chương 161THÂN PHẬN ĐẶC BIỆT





Triệu Ngọc nhìn thấy Tô Dương với dáng dấp to lớn ngồi ở chỗ cũ hôm trước, đang nói chuyện gì đó với với ông chủ quán lẩu. Trưởng phòng Tô đột nhiên tức giận nắm chặt bàn tay, lên tiếng chửi rủa.

“Trưởng phòng Tô, sao thế này?” Triệu Ngọc ngồi xuống đối diện anh ta, lên tiếng hỏi: “Đứa nào mà to gan thế, dám làm cho ngài đây tức giận thế kia?”

Hừ!

Tô Dương hừ một tiếng, mặt nghiêm nghị.

Ông chủ tiệm lẩu nhìn thấy Triệu Ngọc, liền cúi đầu nói: “Nồi lẩu chắc được rồi, hai người ngồi đợi một chút, tôi đi xem thế nào rồi mang lên liền nhé!”

Nói xong, chủ quán liền đi vào nhà bếp.

“Sao vậy? Lại là mấy kẻ hát bài ‘Hãy làm theo cảm giác’ hồi trước à? Trong quán không có nhiều khách, có phải lại do bọn đó làm không?” Triệu Ngọc nhướng mày, tay khui lon bia để trước mặt Tô Dương.

“Bọn đó chẳng qua chỉ là chân chạy vặt thôi! Kẻ đáng hận thật sự, là bọn chủ mưu sau lưng!” Tô Dương cầm lấy lon bia, uống một ngụm lớn rồi mới kể lại những lời mà ông chủ nói lúc nãy cho Triệu Ngọc nghe.

Thì ra, từ sau vụ ca hát ầm ĩ lần đó, có vài nhóm côn đồ năm lần bảy lượt tới phá quán, đã thế càng ngày quá đáng. Ngoại trừ việc phá hư xe của khách để ngoài tiệm, bọn chúng còn thả chuột vào tiệm từ đường ống khói, rồi cả gián nữa, cho nên trong một tuần trở lại đây, tình trạng làm ăn của quán mới chán đến như thế!

Ha ha…

Trong lòng Triệu Ngọc cười thầm, bọn này ngu quá! Nếu như đổi lại là hắn, đảm bảo trong vòng ba ngày là tiệm này phải đóng cửa rồi!

“Hóa ra là như thế.” Triệu Ngọc nhìn xung quanh, cười nói: “Chúng ta việc gì phải ngồi ăn ở đây? Có phòng VIP mà đúng không?”

“Ừm… Quen rồi!” Tô Dương lắc đầu nói: “Trước giờ tôi chưa vào phòng VIP bao giờ, quen ngồi ở đây ăn rồi!” Vừa nói, anh ta vừa ngửa cổ nốc hết sạch lon bia: “Thật ra, chủ mưu đứng sau vụ này, là một ông chủ lớn muốn mua mảnh đất này. Lúc nãy chủ quán có nói với tôi, ban đầu bọn họ ra giá là sáu triệu, muốn mua nơi này, nhưng mà ông chủ quán cảm thấy giá này không hợp lí nên đã từ chối họ rồi!”

“Vậy nên mới xảy ra những việc như thế này. Ông chủ chịu không nổi nữa, đành đi tìm bọn đó tính đồng ý bán đi để tìm nơi khác buôn bán! Ai ngờ được, bọn đó lại đổi ý, chỉ trả ba triệu thôi!”

“Hừ! Tất cả mọi thứ đều do bọn họ bày ra, thế chẳng phải là ức hiếp người khác quá đáng hay sao! Loại thủ đoạn hèn hạ như thế, đúng là bực mà!”

“Ồ?” Triệu Ngọc chỉ vào mặt gương mặt đỏ bừng của Tô Dương, nói: “Trời, mặt anh đỏ nhanh thế? Anh còn thiếu bộ râu, là thành Quan Công luôn được đấy!”

“Hừm…” Trưởng phòng Tô nhíu mày, tức tối lườm Triệu Ngọc một cái.

Triệu Ngọc nhận ra mình vừa mới lỡ lời, liền vội vàng nói: “Khụ khụ! Anh nói xem, tự nhiên anh lại tức giận chuyện này làm gì? Đường đường là một người có chức có quyền, chỉ cần anh nói với Ủy ban thành phố thì chẳng phải cái tiệm này cũng không còn vấn đề gì nữa à? Bọn chúng dám đắc tội với lãnh đạo tỉnh ủy như anh ư? Hoặc cùng lắm thì gọi điện thoại cho Cục trưởng của phân cục, như vậy đám côn đồ đó chết chắc rồi còn gì?”

“Ấy…, cũng không thể nói thế được…” Tô Dương bất lực nói: “Càng bởi vì tôi làm việc trên tỉnh, nên mới càng không thể làm những việc như vậy! Haizz…”

Tô Dương mở miệng, dường như tính nói gì đó nhưng lại thôi.

Triệu Ngọc không để ý tới anh ta nữa, giơ tay gọi phục vụ: “Ây! Ông anh, cho thêm vài món đi!”

“Cái gì?” Tô Dương bất ngờ: “Gì thế? Còn có người khác tới à?”

“Đừng có mà suy nghĩ lung tung.” Triệu Ngọc cười ẩn ý, nói: “Bữa trước anh có bắt gặp tôi đi ăn cơm cùng người đẹp đúng không? Lát nữa cô ấy sẽ tới, tôi đã gọi cô ấy rồi!”

“Ừ…” Tô Dương cau mày nói: “Cô ấy cũng không phải người yêu cậu, gọi cô ấy tới làm gì?”

“À…” Triệu Ngọc đảo mắt suy nghĩ, vội vàng trả lời: “Chẳng phải cô ấy rất thân với anh sao? Tôi chỉ sợ tôi nói gì đó lỡ lời, mạo phạm vị lãnh đạo quyền cao chức trọng như anh, anh mà điên lên thì tôi có mà toi mất!”

“Hả? Cậu… Cái tên này!” Tô Dương bị hắn chọc, lắc đầu nói: “Trong đầu cậu toàn mấy suy nghĩ kì quái! Có khi nào tôi chọn nhầm người không đây?”

“Cái gì?” Triệu Ngọc nghe thấy, vội vàng nói lại: “Ý anh là gì hả? Chọn người gì chứ?”

“Khà!” Tô Dương thuận tay vơ lấy lon bia khác, khui nắp. Anh ta uống một hơi đến hết nửa lon, rồi nghiêm túc nói với Triệu Ngọc: “Nếu mà… lát nữa có thêm người tới, vậy tôi cũng không vòng vo với cậu nữa, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi! Tôi thấy cậu cũng không phải dạng khờ mà? Không lẽ cậu không nghi ngờ gì sao?”

“Anh đùa gì vậy hả? Nghi ngờ gì?” Tô Dương nói càng lúc càng bí hiểm, làm cho Triệu Ngọc càng mơ hồ.

“Tôi đường đường là cán bộ tỉnh ủy, vậy mà trong buổi đại hội ở phân cục của cậu, tôi lại chủ động đến lấy lòng một cảnh sát điều tra nho nhỏ như cậu, cậu không cảm thấy kì lạ à?”

“Ừm…” Triệu Ngọc tập trung suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng nghĩ ra được vài điểm gì đó, vội vàng nói: “À… Anh có việc cần nhờ tôi giúp chứ gì!”

“Trời ạ!” Tô Dương cười hề hề, gật đầu nói: “Thông minh đó! Thật ra thì, lần trước gặp cậu ở tiệm lẩu chỉ là vô tình, nhưng sau cái hôm đánh nhau đó, tôi liền chú ý đến cậu! Tôi thấy, cậu là một kẻ ăn nói thô lỗ, tính tình lưu manh, ở trong đơn vị chắc chắn rất ít người ưa cậu!”

“Sau này, tôi phát hiện, thì ra cậu lại là thành viên của Đội Trọng án, đã thế còn phá được rất nhiều vụ án lớn khó giải quyết. Tôi cảm thấy cậu là một người rất thông minh, cho nên tôi càng chú ý tới cậu hơn!” Tô Dương cười nói: “Nhưng việc càng làm cho tôi thích thú hơn đó là, cậu giành được số tiền thưởng lớn đến như thế, mà lại không đưa cho cấp trên một xu nào! Vì thế, chỉ trong chốc lát tôi đã chọn cậu. Cậu chính là người mà tôi cần, không có người thứ hai thích hợp hơn cậu!”

“Không có người thứ hai cái khỉ khô!” Triệu Ngọc rướn cổ nói lớn: “Nói mau, anh lựa chọn tôi làm gì? Nhất định không phải là việc tốt gì cả! Nói cho anh hay, trước đây cũng có nhiều người lừa tôi lắm, mà tôi đâu phải tên đần để cho người ta lừa gạt chứ!”

“Ấy… Cậu hiểu lầm ý tôi rồi!” Tô Dương uống nốt nửa lon bia còn lại, cười nói: “Tôi không nói, thì cậu chắc cũng đoán ra một chút rồi chứ! Tôi là cán bộ tỉnh ủy, không có việc gì thì tự nhiên chạy tới phân cục cậu làm gì? Tôi đâu phải đột nhiên nổi điên, chạy tới chỗ này điều tra chuyện mấy cậu lười nhác, đi muộn về sớm chứ?”

“Ừm…” Sau khi nghe Tô Dương nói xong, Triệu Ngọc dường như hiểu ra gì đó, liền nghiêm túc ngồi lắng nghe.

“Được rồi! Nói thật với cậu!” Tô Dương kề sát gương mặt đỏ bừng của mình lại gần Triệu Ngọc, nói nhỏ: “Nói cho cậu biết, mục tiêu lần này của tôi không phải là Tần Sơn, mà bọn cán bộ viên chức trên tỉnh ủy!”

“Hả?” Triệu Ngọc không hiểu nhiều về chính trị, nên hỏi lại: “Anh có bệnh gì đấy à? Điều tra cán bộ tỉnh ủy mấy người, chạy tới Tần Sơn làm gì hả?”

“Đấy là cậu không biết!” Tô Dương nhìn xung quanh, sau đó mới yên tâm nói: “Chúng tôi nhận được tin tức, rằng ở Tần Sơn có rất nhiều gia đình giàu có tài phiệt cấu kết với một số cán bộ tỉnh ủy. Bọn họ một bên có tiền một bên có quyền, đã làm ra biết bao chuyện phi pháp, nhiễu loạn khắp một phương! Trong đó có rất nhiều việc, thậm chí bên thành phố còn không nhúng tay điều tra được, cũng chẳng thể quản lý được! Cho nên bọn họ mới cử tôi đi điều tra!”

“Vậy…” Triệu Ngọc khó hiểu hỏi: “Không lẽ…. Anh là….”

“Đúng!” Tô Dương nói: “Trưởng phòng Thanh tra công an thành phố vốn chỉ là một chức danh che giấu tai mắt mà thôi! Điều này cậu hiểu là được, không nên hỏi nhiều làm gì!”

“Ừm…” Triệu Ngọc đảo mắt, trong lòng bắt đầu suy nghĩ, nếu như hắn tham gia vào việc này thì sẽ có ích gì cho hắn?

“Này.” Tô Dương dường như nhận ra được điều gì, liền nghiêm mặt nói: “Cậu nhất định phải chú ý giữ bí mật, nếu không, chỉ cần tôi gọi một cú điện thoại, thì cậu nhất định sẽ bị khai trừ ra khỏi phân cục đấy!”

“Hứ!” Triệu Ngọc khinh thường gật đầu: “Tôi trước nay làm việc không thẹn với lương tâm, có tình có nghĩa, nói được là làm được nhá…”

“Xuỵt…” Tô Dương thấy hắn đột nhiên cao giọng, vội vàng ngăn lại, nói: “Bây giờ cậu hiểu chưa? Thật ra, mấy người muốn mua tiệm lẩu này là một trong số những người mà tôi muốn điều tra, cho nên… Nếu như tôi ra mặt ngăn cản họ, thì khác nào lộ hết mọi chuyện rồi! Cậu hiểu chưa?”

“Được rồi ông anh.” Triệu Ngọc chớp mắt nhìn Tô Dương, nói: “Chúng ta vào việc chính đi! Rốt cục thì anh muốn tôi làm cái gì? Nói trước, nếu như không có lợi cho tôi, thì đừng có mơ là tôi làm gì nhé!”

“Cái này thì cậu yên tâm!” Tô Dương cười nói: “Nếu như thành công, phát tài thì tôi không bảo đảm được, nhưng mà thăng quan tiến chức thì chắc chắn đấy!”

“Cái này thì còn được.” Triệu Ngọc hơi híp mắt lại: “Nói đi! Rốt cuộc là muốn tôi làm gì?”

“Đồng chí Triệu Ngọc.” Tô Dương nói với vẻ thần bí: “Từ hôm nay trở đi, cậu chính là thành viên của tổ Thanh tra kỷ luật tỉnh ủy – Nhân viên điều tra đặc biệt!!!”