Triệu Ngọc nhíu mày, trong lòng cẩn thận suy nghĩ, chức vụ này nghe có vẻ khá cao, cũng oai đấy.
“Thực tế thì…” Tô Dương khui một lon bia cho Triệu Ngọc, cười giải thích: “Tôi muốn cậu tiếp ứng và thay mặt cho tôi! Vì có rất nhiều sự việc tôi không tiện ra mặt, khi đó cậu sẽ giúp tôi giải quyết!”
“Thay mặt?” Triệu Ngọc cầm lấy lon bia, nheo mắt hỏi: “Nhưng tôi nói trước, nếu như có nguy hiểm thì tôi không làm đâu!”
“Hả?” Tô Dương nghiêm túc nói: “Tôi có bảo cậu làm nội ứng đâu, cậu tưởng bây giờ đang đóng phim chắc? Tôi nói với cậu rồi, tôi thích cái cách ăn nói của cậu, còn cả cái tính lưu manh của cậu! Cái tôi muốn cậu làm, đó là giúp tôi đi dằn mặt mấy tên đó!”
“Dằn mặt?”
“Ừm… Lấy ví dụ nhé! “Tô Dương nói: “Ví dụ, bây giờ tôi muốn điều tra một tổ chức nào đó, nhưng lại không tiện ra mặt. Vậy là, tôi sẽ phái cậu đi, còn cậu, chỉ cần cậu dùng cái danh trong Đội Trọng án của mình để đi làm khó bọn chúng, lấy đại cái cớ điều tra vụ án nào đó rồi tới đó điều tra, làm cho bọn chúng bị loạn lên là được! Nếu được như vậy thì công việc bên phía chúng tôi sẽ dễ tiến hành hơn!”
“Là như vậy đấy, cậu hiểu chưa? Lúc đó, cậu chỉ việc nghe theo sự hướng dẫn của tôi là được, sẽ không làm lỡ công việc của cậu đâu!”
“Ồ…” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu, thì ra là muốn hắn đi quậy tung người khác! Công việc này… Có vẻ như rất thích hợp với hắn, cái này cũng không khác việc hồi trước hắn đi quấy phá đập đồ nhà người khác là bao!
“Ha ha ha…” Triệu Ngọc giơ ngón tay cái với Tô Dương tỏ vẻ khâm phục, nói: “Sếp à, bên ngài làm việc cũng nhiều thủ đoạn thật đấy!”
“Cũng là bị ép mà thôi!” Tô Dương cụng lon với Triệu Ngọc: “Đây gọi là ma cao một trượng, đạo cao một trượng hai! Đồng chí Triệu Ngọc, phát huy tài năng của cậu đi, tôi cảm thấy công việc này giao cho cậu là thích hợp nhất đấy!”
“Hừm, ý anh là tôi rất giống với lưu manh côn đồ chứ gì?!” Triệu Ngọc ngửa cổ uống một ngụm lớn.
“Không phải là ‘rất giống’, cậu hãy làm sao để không còn hai chữ này nữa đi!” Tô Dương vội sửa lại, hai người nhìn nhau trong tích tắc rồi cùng cười thật lớn.
Cùng lúc đó, chủ tiệm cũng đem nồi lẩu lên, sau khi đặt lẩu lên bàn còn cúi đầu nói với Tô Dương: “Anh bạn, đĩa đậu phộng này là tiệm tặng miễn phí, cả đĩa thập cẩm này nữa, chúc hai người ăn ngon miệng!”
Tô Dương vừa nói cảm ơn vừa nắm lấy tay ông chủ tiệm, nói: “Ông chủ à, lúc nãy tôi cũng nghĩ rồi, thực ra, chuyện liên quan đến quán của ông, tôi có ý này ông nghe thử xem nhé!”
“Ôi, vậy thì tốt quá!” Chủ tiệm vội vàng nói.
“Nếu như nguồn tài chính cho phép, thì ông nên mở một cửa tiệm ở nơi khác mà buôn bán! Còn chỗ này, thì cố gắng giữ lấy! Tôi nói ông nghe nhé, đám buôn bán bất động sản kia toàn nhắm vào những mảnh đất vài chục triệu thôi, hiện giờ lo lắng gấp gáp là bọn họ chứ không phải ông!”
“Chỉ cần ông nhất quyết không bán nơi này, thì chắc chắn bọn họ sẽ tự động đến tìm ông lại! Lúc đó ông chỉ việc đưa ra một giá hợp lí rồi bán là được! Nếu như bọn họ lại làm ra những chiêu trò bẩn thỉu thì ông cứ việc gọi cho vị cảnh sát này là được!” Tô Dương chỉ vào Triệu Ngọc, nói tiếp: “Cảnh sát Triệu nhất định sẽ giúp ông giải quyết việc này!”
“Hả!” Triệu Ngọc trừng mắt nhìn Tô Dương, trong lòng thì nghĩ, thằng cha này thật biết tranh thủ cơ hội, chưa gì đã lôi mình vào việc này rồi?
“Cảm ơn, cảm ơn!”
Ông chủ tiệm liền cúi người với Triệu Ngọc, miệng liên tục nói cảm ơn, vậy nên hắn cũng không tiện nói gì, chỉ đành gật đầu.
“Được rồi, được rồi, tiện đây tôi cho ông số điện thoại của cảnh sát Triệu luôn nhé!” Tô Dương cười hả hê, nói: “Ông chủ ông yên tâm đi, việc của ông nhất định sẽ định sẽ được giải quyết một cách công bằng, ổn thỏa! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bởi vì nhà cửa thành phố đang trên đà phát triển, nên rất nhiều nơi đang quy hoạch! Chỉ cần họ đưa ra một giá ổn thỏa thì vẫn nên…”
“Tôi hiểu rồi!” Chủ tiệm cúi đầu nói: “Không phải là chúng tôi không chịu dời đi, nếu như có lệnh di dời của nhà nước thì nhất định chúng tôi sẽ đi! Hơn nữa, chúng tôi ai cũng có tay nghề, nếu như mở tiệm mới, nói không chừng làm ăn còn tốt hơn ở đây ấy chứ!”
Nói xong, chủ tiệm lại cảm ơn lần nữa, rồi mới đi vào nhà bếp.
“Haiz…” Tô Dương như đã bớt đi một gánh nặng, liền thở dài một tiếng, cầm lon bia lên định cụng lon với Triệu Ngọc.
Nhưng Triệu Ngọc lại không đáp lại anh ta, liếc nhìn Tô Dương mấy lần, rồi mới nói: “Trưởng phòng Tô à! Tôi ấy, rất vui nếu được trở thành điều tra viên đặc biệt, nhưng mà… Hiện tại tôi chỉ là một tên cảnh sát quèn, hơn nữa vì tính tình bộc trực, không sợ quyền quý, nên bị điều tới một tổ vô danh nhỏ nhoi, ngài xem… Tôi chỉ có một thân một mình, cấp dưới thì không có, sao có thể giúp anh được đây? Hay là… hay là anh thăng cấp cho tôi đi?”
“Ha ha ha…” Tô Dương chỉ ngón tay vào mũi hắn, cười nói: “Thằng nhóc nhà cậu! Cậu đòi cái gì hả? Cậu cũng không nghĩ mà xem, dưới trướng tôi có binh, có tướng nhiều như thế nào mà tôi không tìm, lại tìm một tên cảnh sát như cậu chứ?”
“Nói cho cậu biết, số người biết càng nhiều, thì càng khó giữ bí mật! Cậu không hiểu được tình hình hiện nay phức tạp đến mức nào đâu, cái bọn đó còn giảo hoạt hơn nhiều so với chúng ta tưởng tượng! Một khi để lộ tin tức gì, thì hậu quả sẽ rất khó mà lường trước được!”
“Ờ…” Triệu Ngọc lộ rõ vẻ không vui.
“Ha ha…” Tô Dương mỉm cười, khuyên nhủ: “Đồng chí Triệu Ngọc này, cậu muốn gì thì phải xem biểu hiện của cậu thế nào! Bây giờ cậu đang dưới sự giám sát của tôi, nếu như cậu thật sự có bản lĩnh giúp tôi phá mấy vụ này, thì việc thăng chức chỉ là chuyện nhỏ thôi! Đến lúc đó, tổ trưởng, đội trưởng, đều tùy cậu chọn! Thậm chí chủ nhiệm cũng không phải là không thể!”
“Như vậy nghe còn được!” Triệu Ngọc cụng lon với Tô Dương, nói: “Được! Cuộc giao dịch này, tôi làm! Cạn đi!”
Hai người cùng uống hết một ngụm lớn.
“À…” Tô Dương uống hết, liền quay đầu ra cửa nhìn, hỏi: “Cô gái mà cậu hẹn đó, sao mà đến bây giờ còn chưa tới vậy? Có nên gọi điện hỏi thử không?”
“Không cần phải vội!” Triệu Ngọc khoát tay, rồi nhìn Tô Dương cười khà khà, nói: “Trưởng phòng Tô, ha ha ha ha… Bây giờ tôi cũng được coi là điều tra viên đặc biệt của anh rồi, vậy tôi có thể thương lượng với anh về một việc được chứ!”
“Hử?” Tô Dương bất ngờ: “Không phải chứ, còn có việc gì nữa sao?”
“Chuyện là… Mấy ngày trước tôi mạo danh anh làm vài việc, trong đó có cả những việc vì dân vì nước.” Hắn cười nói: “Cho nên… Nhân lúc Diêu Giai còn chưa đến, anh phải giúp tôi đóng nốt vở kịch đó!”
“Cậu… Lại giở trò gì rồi hả?!” Tô Dương cau mày nổi đóa.
Thì ra, Triệu Ngọc nhân cơ hội này, kể cho Tô Dương nghe chuyện hắn đã mượn tên của Tô Dương để ra oai, yêu cầu Lục Triệu Hồng càn quét hang ổ Hồng Chí Đào ở đường Trà Hải. Vì vậy, bây giờ hắn nhờ Tô Dương khen ngợi Lục Triệu Hồng vài câu qua loa, để màn kịch được trọn vẹn.
Cứ như thế, Lục Triệu Hồng sẽ càng thêm tin tưởng hắn, biết ơn hắn. Sau này, nếu như lại có việc gì xảy ra, chắc chắn anh ta sẽ ra tay giúp đỡ.
Đối với yêu cầu vô lí của Triệu Ngọc, Tô Dương chỉ đành dở khóc dở cười. Nhưng mà, vị trưởng phòng Tô này cũng là một người chính trực, ghét cái ác như thù, nên anh ta cũng không phản đối gì với cách làm của Triệu Ngọc.
Cho nên, khi Triệu Ngọc gọi video call cho Lục Triệu Hồng, Tô Dương đã lên tiếng khen ngợi anh ta làm rất tốt, sau này cố gắng phát huy, song cũng không quên dặn anh ta chú ý giữ bí mật, không được để ai biết!
Chợt nghe thấy lãnh đạo cấp cao ở tỉnh khen ngợi, Lục Triệu Hồng cực kỳ bất ngờ, liên tục cúi gập người chào, đồng thời luôn miệng cam đoan rằng nhất định sẽ dốc hết sức làm việc, nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo.
Có được sự giúp đỡ của ngài Tô, phi vụ lừa gạt lần này của Triệu Ngọc coi như thành công mĩ mãn. Trong cơn hưng phấn, dù không cần mồi nhưng hai người cũng đã uống hết thêm một lon bia.
Ngay lúc này, Diêu Giai mặc một bộ váy liền thân màu trắng đi tới. Hóa ra, bệnh viện của cô ấy vừa nhận một ca cấp cứu, phải tăng ca, cho nên bây giờ mới tới được.
Người đã đến đủ, bữa ăn chính thức bắt đầu.
Tính ra bọn họ cũng đã gặp mặt nhau một lần rồi, sau khi giới thiệu thì nhanh chóng thân thiết với nhau. Hóa ra, trưởng phòng Tô và Diêu Giai đúng thật là cùng quê với nhau, mặc dù tuổi tác cách nhau một giáp, nhưng hai người có rất nhiều chuyện cũ để nói với nhau.
Lại thêm Triệu Ngọc lâu lâu phụ họa vài câu, cho nên ba người nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Tuy nhiên, trong cuộc đời vốn có rất nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên. Hôm nay hệ thống Kỳ Ngộ của Triệu Ngọc cũng không phải là không có thu hoạch gì.
Trong lúc ba người đang nói chuyện vui vẻ, từ ngoài của tiệm đột nhiên có tám chín người mặc đồ hổ báo đi vào. Mấy người này có nam có nữ, đầu tóc đều nhuộm đủ loại màu sắc, hình xăm đầy người, khuyên đeo đầy mũi, nhìn cứ như là một tác phẩm nghệ thuật vậy!
Càng làm cho người ta chú ý tới là, mấy người này sau khi vào tiệm thì không lên tiếng, cũng không gọi món, mà đột nhiên tách nhau ra mỗi người kéo một cái ghế, đi tới những bàn đang có khách ngồi, rồi ngồi xuống.
Sau đó, bọn họ liền nhìn chằm chằm vào khách hàng với vẻ mặt hung tợn, đã thế còn liên tục nhổ nước miếng, khạc đờm. Mấy vị khách nhìn thấy thế liền sợ hãi, không dám tiếp tục ăn nữa.
Khách tới ăn vốn dĩ không nhiều, mà ở ngay chỗ bàn Triệu Ngọc đang ngồi cũng có một cô gái như thế. Cô ta nhuộm tóc xanh lè, mặc áo phông đen tới ngồi bắt chéo chân trước mặt họ, rồi dùng ánh mắt thách thức nhìn họ!
Triệu Ngọc nhìn xung quanh, không cần nói, mấy người này và cái đám đến hát hôm trước là một bọn, đều là tới gây sự.
Thú vị rồi đây!
Triệu Ngọc không nhịn được liền bật cười, không cần bàn cãi nhiều, cách này của bọn họ đúng là mới lạ thật! Trước kia lúc ông đây làm công việc giống họ, quả thật chưa từng dùng cách này bao giờ!