Mặc dù Pristina được gọi là thành phố không có ban đêm nhưng một vài chỗ ăn chơi giải trí lại không nằm trên trục đường chính của quốc lộ.
Cho nên khi Triệu Ngọc ngồi trên chiếc xe Land Rover của Jacob lao vùn vụt trên quốc lộ thì hai bên đường vẫn có vẻ rất quạnh quẽ.
“Bây giờ, người này là một người bán báo.” Đôi mắt Jacob trợn tròn trông rất hưng phấn: “Ông ta và Ulrica là bà con xa, là cậu hai của em dâu của Ulrica, đừng thấy quan hệ có hơi xa nhưng Ulrica thường hay tới chỗ ông ta mua báo, nên rất thân thiết với ông ta...”
“Mẹ kiếp, tôi vẫn không hiểu được cái quan hệ phức tạp này, cho nên anh hãy nói vào điểm chính đi!” Chuyện xảy ra quá đột ngột, tới lúc này mà Triệu Ngọc vẫn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Tên ông ta là Sheranph, năm nay đã sắp bảy mươi rồi, trước khi Kosovo độc lập, ông ta vẫn bán báo!” Jacob kích động giải thích: “Người này đã từng ở trong hầm trú ẩn, lại còn là cái hầm ở bên cạnh cung điện cũ nữa! Trước kia, lúc trò chuyện, ông ta đã từng nhắc tới chuyện hầm trú ẩn cho Ulrica nghe cho nên Ulrica đã nghĩ tới ông ta đầu tiên!”
“Sau đó thì sao? Nói vào điểm chính đi!” Triệu Ngọc sốt ruột tới mức quai hàm cũng căng chặt, sắp nổi trận lôi đình rồi.
“Không ngờ là sau khi ông Sheranph này nhìn thấy cái ví tiền đó thì đã nhớ tới một chuyện!” Jacob hưng phấn nói: “Có lẽ là do bán báo cho nên ông ta cảm thấy rất hứng thú với các tin tức đặc biệt. Ông ta có thể nhớ rõ ràng rằng vào mùa đông năm 95, sau hôm ném bom đó, một chuyện đã xảy ra trong đống đổ nát của cung điện cũ, mà chuyện đó cũng trùng hợp có liên quan tới ví tiền! Ông ta nói, liên quân Tây Bắc lúc ấy đã tiến hành ném bom ở Kosovo suốt mấy ngày liền, khiến rất nhiều người bị trúng bom mà chết, dù núp trong hầm trú ẩn cũng không được an toàn... Sau hôm ném bom, toàn bộ Kosovo biến thành một bãi hoang tàn, khắp nơi trên đường phố đều là người chết, cảnh tượng vô cùng thê thảm.”
“Mà khi đó đã có một chuyện không thể tránh khỏi đã xảy ra, bởi vì khắp nơi đều là người chết sẽ khiến cho một số người còn sống sót thèm thuồng tài sản của người đã qua đời, họ mạo hiểm khói lửa chiến tranh để đi lục lọi di vật của người chết, lấy những thứ có giá trị làm của riêng. Thế là lòng người càng tan rã, thậm chí còn có kẻ vì cướp đoạt tài sản mà ra tay rất bạo lực khiến cho tình hình ngày càng gay go hơn. Chính vì để làm yên lòng dân cho nên quân đội Kosovo đã ban hành một luật lệ tạm thời đối với dân chúng, hễ có kẻ nhân lúc chiến tranh để cướp đoạt hoặc lấy trộm tài sản của người khác thì sẽ bị bắn chết ngay trước mặt đám đông!!!”
“Ồ?” Triệu Ngọc chưa từng sống trong thời chiến tranh cho nên không biết lại có luật lệ nghiêm khắc này.
“Mặc dù luật lệ rất hung ác khắc nghiệt nhưng người cầm quyền không còn cách nào khác, bởi nếu như không dùng hình phạt tàn bạo để cưỡng chế ngăn chặn thì sẽ gây ra ảnh hưởng không thể lường được cho chiến sự! Thật ra thì tôi đã từng trải qua thời kỳ đó, phải nói rằng sau khi luật lệ được ban bố thì đúng là đã có hiệu quả nhất định.” Jacob nói: “Dân chúng không dám chiếm đoạt tài sản của người khác nữa, mà các binh lính cũng càng nghiêm khắc kỷ luật, tập trung cho các trận chiến hơn...”
“Nhưng mà luật lệ nghiêm khắc vẫn không thể khiến tất cả mọi người đều tuân thủ, vẫn sẽ có một số người đầu cơ trục lợi, không tuân theo pháp lệnh. Mà chuyện Sheranph nói rất có thể chính là động cơ giết người ban đầu của vụ án ví tiền giết người này!”
“Chẳng lẽ là người thân của hung thủ vì trộm đồ nên đã bị binh lính bắn chết!?” Triệu Ngọc dường như đã đoán được điều gì, nhưng sự nghi ngờ trong lòng vẫn không hề giảm bớt.
“Sheranph nói, đó là sáng sớm của một ngày nào đó, ông ta ở trong hầm trú ẩn nghe được tiếng náo động ồn ào, vì tò mò nên chạy ra khỏi hầm xem thử.
Hóa ra là các binh lính tuần tra lại bắt được mấy kẻ vi phạm luật lệ, tự ý lục lọi tài sản của người khác, mà bên trong những kẻ phạm tội đó lại có một cậu bé!!”
“Hả?” Triệu Ngọc thầm giật mình, trong lòng lập tức cảm thấy có chuyện chẳng lành.
“Theo lời của Sheranph.” Jacob tiếp tục nói: “Lúc ấy, cậu bé kia chỉ khoảng chừng năm, sáu tuổi, cũng ở trong hầm trú ẩn với ông ta, trước đó chẳng những đã gặp mặt mà còn trò chuyện với nhau nữa. Cậu bé đó do nhặt được một cái ví đắt đỏ từ trên người của người chết cho nên đã bị đội tuần tra bắt được. Lúc xác nhận chứng cứ phạm tội, Sheranph chính mắt nhìn thấy ví tiền đó xuất hiện trong tay cậu bé đó! Do kiểu dáng của ví tiền đó rất đặc biệt cho nên đã qua hơn hai mươi năm mà Sheranph vẫn còn có thể nhớ như in. Ông ta khẳng định ví tiền đó giống ví tiền trong vụ án ví tiền giết người y đúc!!!”
“Vậy thì...” Giọng nói của Triệu Ngọc dần dần yếu đi: “Sau đó thì sao?”
“Mọi người vốn tưởng rằng luật lệ thì luật lệ nhưng đó chỉ là một đứa trẻ còn rất nhỏ, dù thế nào cũng không thể xử lý giống như người lớn được đúng không? Nhưng mà...” Giọng điệu của Jacob cũng xuất hiện một chút biến hóa: “Khi đó, vừa đúng lúc cấp trên đi tuần tra, nghe nói là tổ giám sát của Bộ Tư lệnh quân đội đang đi thị sát cùng với tướng quân, cho nên...”
“Trời đất!” Triệu Ngọc sợ ngây người: “Chính vì có tướng quân đi thị sát cho nên bọn họ đã bắn chết một cậu bé chỉ mới sáu tuổi ngay trên đường phố sao!?”
“Ừm...” Jacob ngập ngừng một lúc mới lẩm bẩm: “Đây chính là chiến tranh! Chiến tranh không phân biệt trai gái già trẻ, vốn không tồn tại cái gọi là công bằng...”
“Mà tướng quân đi thị sát đó...” Triệu Ngọc nói: “Không lẽ là...”
“Đúng vậy!” Jacob gật đầu: “Chính là tướng quân Wilkorn! Sheranph có thể xác định chuyện này.”
“Con bà nó!” Triệu Ngọc vỗ lên xe một cái, trống ngực phập phồng kịch liệt: “Nếu đúng là vậy thì đội trưởng Hiến binh chính là binh lính tuần tra đã bắt được hoặc là bắn chết cậu bé đó khi ấy hả?”
“Vấn đề này thì còn chưa biết...” Jacob trả lời: “Ulrica đang hỏi nhưng Sheranph không biết là ai đã bắt cậu bé đó, cũng không nhớ rõ rốt cuộc là ai đã hành hình? Bởi vì ông ta nói hiện trường hành hình quá tàn nhẫn cho nên không dám nhìn!”
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc nhíu mày lại: “Nếu đây là động cơ giết người thì người thợ sơn đó liên quan gì? Năm 95, thợ sơn chỉ mới tám tuổi, anh ta đã phạm vào tội gì?”
“Tôi không biết nữa, nhưng tôi cho rằng...” Jacob nói: “Có lẽ, do người thợ sơn này đã tố giác với binh lính cho nên binh lính mới bắt được thằng bé kia chăng?” .
“Cho nên hung thủ hiện giờ của vụ án ví tiền giết người này...” Triệu Ngọc suy nghĩ nói: “Chính là người thân của cậu bé này? Đây rõ ràng là trả thù cho cậu bé đó rồi!”
“Sheranph nói.” Jacob tiếp lời: “Lúc ở trong hầm trú ẩn, ông ta đã từng nhìn thấy cậu bé đó ở cùng với một người đàn ông trẻ tuổi. Chắc không phải là cha thằng bé mà chính là anh trai! Nhưng không biết tại sao, lúc cậu bé bị hành hình thì người đàn ông đó lại không hề xuất hiện... Cho nên người đàn ông đó vô cùng có khả năng chính là hung thủ của vụ án ví tiền giết người này!!!”
“Thảo nào...” Triệu Ngọc cảm khái nói: “Hung thủ lại căm hận đến vậy, chuyện này...”
Nhất thời, Triệu Ngọc đã rơi vào nỗi vướng mắc khó nói. Đã lâu rồi hắn không bị giá trị quan của vụ án làm hắn phải do dự và lung lay.
Nhưng vào đúng lúc này, chiếc Land Rover đã dừng lại bên cạnh một sạp bán báo, chỉ thấy cấp dưới Ulrica của Jacob đang hỏi thăm một ông lão có mái tóc hoa râm trong tiệm bán báo.
Mà ông cụ này chắc hẳn chính là Sheranph.
Cửa sổ chống trộm của tiệm bán báo đều đã bị đóng kín, mà ông cụ thì đang mặc quần áo ngủ, không ngờ ông cụ này chẳng những bán báo trong tiệm mà còn sống trong đó luôn.
“Hình như tôi chỉ từng nói vài câu với cậu ta thôi.” Sau khi Triệu Ngọc và Jacob xuống xe thì lập tức nghe thấy tiếng ông cụ nói chuyện: “Đương nhiên là không biết tên của cậu ta rồi! Năm đó, ngày nào cũng có máy bay ném bom, đạn pháo ngập trời, chúng tôi đều không biết ai có thể sống đến ngày mai thì sao có thể còn quan tâm đến những thứ khác...”