Chiếc Land Rover màu đen nhánh chạy nhanh như bay trên quốc lộ không người, gió rét xào xạc vô cùng cùng lạnh lẽo.
“Nikola Pavlodar...” Trên xe hơi, Jacob khí thế ngất trời, nói sơ lược thông tin của một người cho Triệu Ngọc: “Bây giờ, người này là Phó Trưởng phòng của Văn phòng quản lý giao thông, trước đây, tôi có từng gặp mặt người này trong rất nhiều buổi tiệc rượu nhưng trước nay không hề qua lại thân thiết với nhau.”
“Nói vậy thì...” Triệu Ngọc nói: “Người này chính là người hành hình năm đó sao?”
“Đúng vậy.” Jacob nói: “Trong thời kỳ chiến tranh, đội hành hình không thuộc về bộ phận tòa án, tất cả đều trực thuộc sự quản lý của quân đội, lúc ấy chủ yếu phụ trách xử lý binh lính đào ngũ. Cậu nói đúng! Cho dù trách nhiệm trong chuyện ví tiền thuộc về ai đi nữa, nhưng cuối cùng cậu bé vẫn chết trong tay tên Nikola này! Cho nên rất có khả năng hung thủ sẽ tìm người này tính sổ!”
“Nhưng mà...” Ulrica ngồi bên ghế phó lái bổ sung thêm: “Nikola mắc bệnh ung thư, đã sắp không gắng gượng được nữa rồi! Là ung thư phổi thời kỳ cuối, chắc chẳng sống được bao lâu...” Ulrica lắc đầu nói: “Tôi cho rằng hung thủ không cần thiết phải giết ông ta nữa đâu nhỉ?”
“Chưa chắc đâu!” Jacob nói: “Tôi cho rằng người đầu tiên hung thủ muốn giết chết chính là Nikola nhưng do ông ta mắc bệnh ung thư cho nên mới tạm thời bỏ qua thôi! Bây giờ đã giải quyết được ba người khác rồi, chưa chắc hung thủ đã cảm thấy hả giận nên mới chuyển mục tiêu đến người này!”
“Nếu như tôi là hung thủ...” Triệu Ngọc phân tích: “Tôi sẽ coi tướng quân là mục tiêu cuối cùng! Bởi vì tướng quân mà chết đương nhiên sẽ tạo ra sóng to gió lớn, lùng bắt hung thủ toàn thành phố, rất khó chạy trốn...”
“Nhưng mà...” Jacob bày tỏ ý kiến khác: “Chắc phải có lý do gì đó mới xếp người mắc bệnh ung thư ở thứ tự cuối cùng thì sao? Cậu thử nghĩ mà xem, nếu như giết chết Nikola đầu tiên thì cảnh sát nhất định sẽ nghi ngờ giết người vì thù hận ngay! Nếu không thì ai lại tính toán đi giết một bệnh nhân bị ung thư thời kỳ cuối chứ?”
“Cho dù thế nào đi nữa thì chúng ta cũng sắp đến rồi!” Yukas chỉ ngón tay về phía trước, mọi người đều có thể nhìn thấy ký hiệu chữ thập to lớn trên tòa nhà bệnh viện.
Chứng tỏ là bọn họ đã đến bệnh viện nơi Nikola đang nằm viện.
“Ấy?” Đột nhiên, Triệu Ngọc dường như phát hiện ra điều gì, vội vàng hỏi: “Sao tôi thấy con đường này quen quá vậy? Không phải mấy ngày trước, chúng ta đã tới đây rồi sao?”
“Đúng vậy!” Jacob giải thích: “Con đường này có tên là đường Giải Phóng, bệnh viện nhà nước nằm ở phía Tây đường Giải Phóng, mà phía Đông chính là quảng trường Giải Phóng!”
“Ồ?” Triệu Ngọc nghiêng đầu nhìn thử, đúng là nhìn thấy được đài tưởng niệm trong quảng trường Giải Phóng cùng với nhà thờ xung quanh quảng trường...
Chậc chậc...
Trong lòng Triệu Ngọc chợt rung lên, dường như đã bắt được tin tức gì đó, một suy đoán mới bỗng nhiên trào dâng.
“Bệnh viện nhà nước đã là bệnh viện tốt nhất cả Kosovo chúng tôi rồi, nhưng mà...” Jacob không biết phải làm sao, nói: “Điều kiện chữa trị ở nơi này vẫn còn hạn hẹp, có rất nhiều người giàu bị bệnh thường lựa chọn tới Belgrade hoặc là Bucharest để chữa bệnh!”
“Nikola nằm ở Khoa Ung bướu tầng sáu.” Ulrica nhìn tài liệu nói: “Không biết tình trạng của ông ta bây giờ ra sao rồi? Còn có thể cung cấp thêm tin tức cho chúng ta hay không đây?”
“Hừ hừ, cũng có thể là...” Jacob nửa đùa nửa thật nói: “Ông ta đã bị hung thủ bắt đi rồi! Chúng ta phải đi mau thôi!”
Tài xế dừng xe ngay trước cửa bệnh viện, mọi người mau chóng bước xuống xe, vội vã đi về phía mục tiêu.
Trên đường đi vội vã, Triệu Ngọc nhìn thử đồng hồ đeo tay của mình, bây giờ đã là rạng sáng hơn bốn giờ rồi, nhưng cả bệnh viện lại vô cùng yên tĩnh, không thấy được bóng người nào.
Chỉ còn bảy tiếng nữa là hắn phải rời khỏi Kosovo rồi, không biết trong bảy tiếng đó có thể cho vụ án ví tiền giết người này một kết quả hay không?
Triệu Ngọc nhìn đồng hồ đeo tay nhưng không nôn nóng đi mà cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh bệnh viện.
Hắn cứ luôn cảm thấy sự xuất hiện của bệnh viện có mối liên hệ nào đó rất quan trọng với suy đoán của mình vừa rồi...
Trong phòng khách bệnh viện không có một bóng người, đoàn người Triệu Ngọc đi thang máy thẳng đến tầng sáu của bệnh viện.
Nhờ có Ulrica điều tra tài liệu trước đó rồi cho nên bọn họ không đến phòng trực để liên lạc với nhân viên y tế, mà đi thẳng tới trước cửa phòng bệnh của Nikola luôn.
Dù gì Nikola cũng là phó trưởng phòng cho nên bệnh viện đã sắp xếp cho ông ta một phòng riêng.
Nhưng có thể thấy được Jacob không coi vị phó trưởng phòng này ra gì cả, vừa mới tới trước cửa anh ta đã mở phăng cửa phòng ra, dẫn mọi người đi vào rồi.
Tuy nhiên, điều khiến mọi người bất ngờ chính là trong phòng bệnh không có người trông coi, chỉ có một người đàn ông hơi thở mỏng manh, cả người tiều tụy nằm trên giường bệnh mà thôi.
Căn cứ vào tuổi tác thì năm nay Nikola chỉ mới bốn mươi hai tuổi, nhưng do phải chịu đựng căn bệnh lâu ngày hành hạ nên trên đầu không còn tóc, mặt mũi vàng vọt, cả người gầy chỉ còn lại da bọc xương, cứ như biến thành một ông cụ đã gần đất xa trời vậy.
Tích... Tích...
Máy theo dõi nhịp tim phát ra tiếng vang đều đặn, trên lỗ mũi người đó có cắm ống thở oxy, trong lúc ngủ say, không hề có chút phản ứng nào với đám người Jacob.
“Ừm, không sai!” Jacob cẩn thận quan sát rồi mới xác định nói: “Đây chính là Nikola!”
Jacob vừa quan sát điều kiện trong phòng bệnh vừa nói: “Xem ra chúng ta đã suy nghĩ nhiều rồi, hung thủ không hề ra tay với người này!”
“Không ra tay nhưng không có nghĩa là hắn ta không có ý định đó!” Triệu Ngọc nói: “Vừa rồi tôi có nhìn thấy bên ngoài phòng bệnh có camera theo dõi, tốt nhất là các anh nên đi tra thử xem có thể tìm được kẻ khả nghi ở trong đó hay không?”
“Đúng!” Jacob gật đầu: “Có lẽ hung thủ vẫn luôn chú ý tới Nikola...”
Nói đến đây, Jacob lập tức xua tay ra hiệu cho các cấp dưới, sau khi nhận được mệnh lệnh, Ulrica xoay người rời đi.
Nhưng không ngờ Ulrica vừa mới đi tới cửa thì cửa phòng bệnh lại chợt mở ra, bỗng nhiên có một người đàn ông đeo khẩu trang đi từ bên ngoài vào!
“...”
“...”
Ngay sau khi tầm mắt của hai bên chạm vào nhau thì bầu không khí trong phòng bệnh lập tức trở nên căng thẳng, không ai nói lời nào cả.
Chỉ thấy người đàn ông đeo khẩu trang này tuy mặc quần áo lao động của bệnh viện nhưng vẻ mặt lại hốt hoảng, trông cứ thậm thà thậm thụt. Khiến người ta vừa thấy đã buộc lòng phải nghĩ theo chiều hướng xấu...
Một giây, hai giây, ba giây... .
Vừa đến giây thứ tư thì người đàn ông đeo khẩu trang đó đã lập tức xoay người kéo cửa phòng ra, định chạy trốn.
Nhưng mà Ulrica nhanh tay lẹ mắt, lập tức túm lấy người nọ, hai người lôi kéo cạnh tường ở cửa một lúc thì trùng hợp chạm phải công tắc trên vách.
Cạch!
Đèn sáng lên, cả phòng bệnh đột ngột trở nên sáng ngời, rõ ràng.
Nhờ vậy mà mọi người đều nhìn thấy trong tay người đàn ông này đang cầm một ống tiêm chứa đầy chất lỏng!
Hả!?
Phải biết rằng bây giờ là rạng sáng hơn bốn giờ, hơn nửa đêm, một người đeo khẩu trang, cầm ống tiêm, còn lén la lén lút xông vào phòng bệnh của Nikola, thấy thế nào cũng có vấn đề.
“A...” Người đàn ông này thấy mọi chuyện đã bại lộ thì lập tức vứt ống tiêm đi, bắt đầu cố gắng giãy giụa định chạy trốn.
Nhưng Jacob có dẫn theo một nhóm thuộc hạ tới, không cần Jacob và Triệu Ngọc ra tay thì những người khác đã chen nhau tiến lên, chẳng mấy chốc đã ấn người đàn ông này xuống đất, không cho ông ta động đậy nữa!
Ulrica tháo khẩu trang trên mặt người này xuống, chỉ thấy người này là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, trên cổ còn lộ ra một hình xăm...