Trên mặt người đàn ông này lộ ra vẻ hoảng sợ, ông ta cố gắng hết sức vùng vẫy nhưng lại bị mấy người đàn ông vạm vỡ ấn xuống đất nên không thể động đậy được.
Lúc này, Jacob và Triệu Ngọc cùng nhau tới gần, Jacob chỉ vào mũi người này mà quát hỏi: “Nói mau! Rốt cuộc thì ông là ai!?”
“Tôi...” Người đàn ông này vô cùng hoảng sợ trả lời: “Tôi là hộ lý mà? Các... các ông là ai?”
“Hộ lý?” Jacob nhìn Triệu Ngọc rồi sau đó cười phá lên, hung tợn nói: “Ha ha ha, ông lừa gạt ai thế? Hộ lý nào mà hơn nửa đêm cầm ống tiêm, còn lén lút chạy vào phòng bệnh hả? Đừng có giả vờ nữa, chúng tôi đã biết ông sẽ tới đây, cho nên ông không chạy thoát được đâu!”
“Các... các người nói cái gì vậy?” Người tự xưng là hộ lý giải thích: “Tôi đi lấy thuốc giảm đau cho ông ấy! Buổi tối mỗi ngày đến giờ này ông ấy đều phải được tiêm thuốc giảm đau, nếu không thì... sau nửa đêm, không ai có thể ngủ được đâu!”
Giây tiếp theo, anh ta đã lấy giấy chứng nhận ra, đặt xuống trước mắt hộ sĩ mà quát lên: “Còn giả vờ giả vịt có phải không? Chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi đã biết hết toàn bộ tội ác của ông rồi!”
“Cái gì...” Hộ sĩ có vẻ không thể hiểu nổi, hỏi: “Cảnh sát? Tôi... Tôi phạm tội gì? Các người nắm giữ được cái gì chứ?”
“Ông là hộ lý mà đeo khẩu trang làm cái gì?” Ulrica nhặt khẩu trang từ dưới đất lên, hỏi một câu.
“Tôi... Tôi vừa mới hút thuốc cho nên buộc phải đeo khẩu trang, nếu y tá trưởng mà ngửi thấy mùi thuốc lá thì tôi tiêu đời đó!” Hộ lý giải thích.
“Tên ông là gì?” Jacob lại hỏi.
“Jan Koller!” Hộ lý không hề nghĩ ngợi mà trả lời ngay: “Cảnh sát, có phải... các ông đã hiểu lầm gì không? Người phạm tội phải là con cái của bệnh nhân chứ? Bọn họ đã nợ tôi hai tháng tiền công đấy!”
“...” Mọi người nghe thấy lời này thì đều trố mắt ra nhìn nhau.
Nếu như người này thật sự là hộ lý thì chuyện bọn họ đang làm đúng là lúng túng.
“Này!” Bỗng nhiên, một bác sĩ mặc áo blouse trắng xuất hiện bên ngoài phòng bệnh, chắc là ông ta nghe thấy tiếng động cho nên mới chạy tới kiểm tra tình hình, lập tức hỏi mọi người: “Các người đang làm cái gì vậy? Chỗ này là bệnh viện! Là phòng bệnh! Các người đang làm cái gì vậy hả?”
“Ấy? Bác... bác sĩ Garci, là tôi, là tôi đây!” Hộ lý thấy bác sĩ xuất hiện thì cứ như nhìn thấy cứu tinh vậy, ông ta vội vàng hô lên: “Jan Koller, tôi là Jan Koller!”
Chậc chậc...
Lúc này, mọi người vừa nhìn thấy hộ lý chào hỏi bác sĩ thì mới nhận ra có lẽ mình đã bắt nhầm người rồi, cho nên đành phải buông lỏng ra để cho hộ lý từ dưới đất đứng lên.
“Jan Koller...” Bác sĩ cẩn thận nhìn rõ mới tò mò hỏi: “Thì ra là ông à! Nơi này... Nơi này đã xảy ra chuyện gì? Những người này đang làm gì thế?”
“Cảnh sát!” Jacob trực tiếp lấy giấy chứng nhận của mình ra, sau đó lập tức hỏi bác sĩ: “Ông nói cho tôi biết người này...” Anh ta chỉ vào hộ sĩ: “Ông biết người này không? Ông ta làm công việc gì?”
“Tôi biết!” Bác sĩ gật đầu trả lời: “Là hộ lý của bệnh viện chúng tôi mà? Làm sao thế?”
“Cảm ơn trời đất! May mà bác sĩ tới rồi!” Hộ lý tên Jan Koller chắp tay khẩn cầu, sau đó không hề khách sáo mà giãy ra khỏi sự trói buộc.
Mà thuộc hạ của Jacob thấy bác sĩ đã xác thực rồi nên không có lý do gì để bắt giữ người ta nữa, đành phải thả tay ra.
“Đây rốt cuộc... là có chuyện gì vậy?” Bác sĩ vẫn vô cùng nghi ngờ, hỏi đoàn người Jacob: “Các anh là cảnh sát thật à? Sao tôi lại không thấy giống thế?”
“Tôi cũng không thấy giống!” Hộ lý nhanh chóng chạy tới sau lưng bác sĩ, giật dây nói: “Bác sĩ Garci, tôi đi gọi bảo vệ tới nhé!”
Nói xong, hộ lý chạy vội ra ngoài, không hề quay đầu lại.
“Này!”
Ulrica hô lên một tiếng nhưng đã bị bác sĩ đó chặn trước cửa, chìa tay về phía Jacob, nói: “Đưa đây, cho tôi xem giấy chứng nhận của các anh đi, tôi muốn xem thử xem có phải các anh là cảnh sát hay không!”
“Ông! Gan ông to thật đấy, có biết chúng tôi là ai không hả?” Ulrica nổi giận: “Chúng tôi đang điều tra một vụ án vô cùng quan trọng! Chứ nếu không, hơn nửa đêm chạy tới chỗ các người làm cái gì?”
“Dừng lại!” Nhưng Jacob lại hét lên, ra lệnh cho Ulrica im miệng, sau đó lại lấy giấy chứng nhận của mình ra, đưa tới tay người bác sĩ đó.
Lần này, bác sĩ kiểm tra giấy chứng nhận rất là nghiêm túc, không biết trong giấy chứng nhận viết cái gì mà mới vừa nhìn một cái, sắc mặt của bác sĩ đó đã thay đổi, ông ta vội vàng đứng nghiêm ngay ngắn, vô cùng lễ phép mà khom người cúi chào Jacob.
Jacob nhận lấy giấy chứng nhận rồi mới hỏi: “Chúng tôi thật sự tới đây để phá án, có chút chuyện muốn hỏi Nikola!”
“À, Nikola!” Bác sĩ nhìn phòng bệnh rồi tò mò hỏi: “Vậy... tại sao các ông lại gây gổ với hộ lý đó vậy?”
“À, là thế này, xem ra chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ thôi...”
Trong lúc nói chuyện, do cửa phòng bệnh quá chật chội nên tất cả mọi người đều lục tục đi ra khỏi phòng bệnh, bước tới trong hành lang trò chuyện tiếp. Mà Triệu Ngọc cũng ở trong đó.
Vừa mới tới hành lang thì hắn đã bắt đầu quan sát hoàn cảnh ở nơi đó, đưa mắt nhìn lên camera theo dõi trong hành lang.
Hửm?
Nhưng không ngờ hắn vừa mới nhìn thì chợt phát hiện một chuyện đáng ngờ.
Thật kỳ lạ?
Vì lý do an toàn mà từ sau khi tới Kosovo, Triệu Ngọc vẫn luôn mở máy thăm dò tàng hình, làm vậy thì một khi có người theo dõi hoặc là giám thị hắn thì hắn sẽ có cảnh giác.
Nhưng rõ ràng rằng trước khi tiến vào phòng bệnh của Nikola, hắn đã xác nhận camera theo dõi trong hành lang vẫn đang mở cho nên mới nhắc nhở Jacob phái người đi xem camera giám sát.
Thế nhưng tại sao bây giờ mới trôi qua mấy phút ngắn ngủi mà camera này đã bị tắt đi rồi?
Triệu Ngọc vội vàng xác nhận lại, không sai! Trên máy thăm dò hiển thị rất rõ ràng rằng camera này đã bị tắt rồi!
Có chuyện gì xảy ra?
Bị hỏng rồi à?
Sao lại trùng hợp như vậy?
Vừa rồi vẫn còn dùng được mà...
Triệu Ngọc nghi ngờ, lại nhìn khắp xung quanh một vòng, sau khi bất ngờ nhìn thấy một món đồ ở cửa phòng bệnh thì sự nghi hoặc càng lớn hơn.
Chỉ thấy một chiếc xe lăn đang để ở cửa phòng bệnh!!
Hả?
Chuyện này thật kỳ lạ!
Đã hơn nửa đêm mà đặt xe lăn ở chỗ này, không sợ bị mất sao?
Triệu Ngọc vừa nghĩ đến đây thì lập tức cắt ngang cuộc trò chuyện giữa bác sĩ và Jacob. Hắn hỏi bác sĩ: “Tôi hỏi ông, chiếc xe lăn này là do ông đẩy tới đây à?”
“Xe lăn?” Bác sĩ nhìn qua rồi lắc đầu nói: “Không phải. Vừa rồi, lúc tôi tới đây đã thấy nó ở đó rồi. Tôi còn đang định hỏi xem là ai đã đẩy nó tới đây đấy!”
“Hả?” Jacob buồn bực nói: “Nghĩa là sao? Xe lăn từ đâu ra? Lúc chúng tôi đi vào còn chưa có mà! Ừm...”
“Hỏng rồi!” Triệu Ngọc vội vàng hỏi bác sĩ: “Ông có chắc chắn tên hộ sĩ vừa rồi là hộ lý của Nikola không?”
“Ừm... Chuyện này... Chậc chậc...” Bác sĩ lúng túng nói: “Tôi cũng không chắc lắm! Nhưng tôi biết anh ta, anh ta đúng là hộ sĩ của bệnh viện chúng tôi!”
“Bác sĩ Garci, có chuyện gì vậy? Tại sao lại có nhiều người thế?” Lúc này, một nữ y tá mắt nhập nhèm buồn ngủ đi từ trong phòng trực ban tới.
“Ấy? Tina.” Bác sĩ Garci vội vàng hỏi: “Ông Nikola có thuê hộ lý không? Có phải là Jan Koller của bệnh viện chúng ta đang săn sóc ông ấy không?”
“Nikola? Jan Koller?” Nữ y tá dụi mắt, nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của bác sĩ rồi mới trả lời: “Đúng là ông Nikola đã thuê hộ lý, nhưng tôi không biết có tên là Jan Koller hay không.”
“Chậc chậc... Jan Koller chính là người bình thường chạy xe cấp cứu ấy! Chạy xe cấp cứu kiếm một phần tiền, còn làm hộ lý kiếm thêm một khoản nữa ấy!” Bác sĩ Garci nhắc nhở.
“Chạy xe cấp cứu?” Y tá buồn bực nói: “Không đúng? Tôi nhớ hộ lý của ông Nikola là nữ mà?”
“Đậu xanh rau má!” Triệu Ngọc nghe đến đây thì suýt chút nữa đã bật cao lên tận trời rồi, hắn quát to với Jacob: “Chúng ta bị ông ta lừa rồi! Tên hộ lý đó chính là hung thủ, anh để người lại canh chừng bệnh nhân, còn những người khác thì mau đuổi theo với tôi!!!”