Cuồng Thám

Chương 166: Chương 166LỜI GIẢI CỦA CHUYÊN GIA





Hóa ra, lúc Tiêu Hải sắp bị đưa đi, Triệu Ngọc chợt nhớ ra hai từ “chuyên gia”!

Hắn từng xem qua hồ sơ của Tiêu Hải, người này bị ngồi tù không chỉ do vụ án bắt cóc giết người, mà trước đó, ông ta còn tham gia vào nhiều vụ án bắt cóc khác, có thể coi như là “chuyên gia” trong lĩnh vực bắt cóc.

Triệu Ngọc nghĩ thầm, nhân cơ hội này, sao mình không nhờ vị “chuyên gia” này chỉ dạy vài chuyện chứ?

“Cảnh... Cảnh sát, thật sự không phải tôi làm! Thật đấy...” Tiêu Hải khóc lóc thảm thiết, cả người như suy sụp, hai cảnh sát cai ngục phải dìu đỡ ông ta mới có thể đưa ông ta ngồi lại chỗ cũ.

“Được rồi, được rồi!” Triệu Ngọc nói: “Tôi biết rồi, ông không có liên quan tới vụ án Miên Lĩnh! Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi ông một vài vấn đề khác thôi!”

“Hả? Gì cơ.... Vấn đề gì? Ngài cứ nói đi! Chỉ cần tôi biết, thì đảm bảo...”

“Đừng nói nhảm nữa!” Triệu Ngọc ngắt lời ông ta, hỏi: “Tôi hỏi ông, những vụ án bắt cóc mà trước kia ông thực hiện, thông thường sau khi bắt được con tin rồi thì bao lâu sau sẽ gọi điện thoại cho người thân của họ?”

“Hả? Chuyện này...” Tiêu Hải bối rối, đắn đo nói: “Cái này phải tùy tình hình nữa, tốt nhất là qua một đêm, nhưng không để quá hai mươi tư tiếng!”

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc gật đầu, hắn cũng nghĩ thế. Thông thường, nếu quá hai mươi tư tiếng thì cảnh sát có thể lập hồ sơ vụ án. Còn nếu qua một đêm, là thời gian vừa đủ để người nhà lo lắng.

“Vậy... Nếu trường hợp ba ngày sau mới gọi điện thoại tống tiền người nhà thì sao?” Triệu Ngọc lại hỏi. Do cảnh sát chưa từng tiết lộ chi tiết vụ án Miên Lĩnh ra bên ngoài, cho nên Tiêu Hải không biết Triệu Ngọc đang nói về vụ án Miên Lĩnh.

“Cái này... Cái này...” Tiêu Hải ngẫm nghĩ, nhưng sau hồi lâu vẫn lắc đầu trả lời: “Cái này khó nói lắm? Có rất nhiều trường hợp.”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ sao?” Tiêu Hải chau mày nói: “Ờ... Tụi nhỏ dắt nhau đi chơi, đến khi hết tiền thì chúng lừa gia đình? Hoặc là... Con tin giữa đường trốn chạy mất, sau đó lại bị bắt trở về? Còn nữa... Bọn bắt cóc mâu thuẫn nội bộ? Có rất nhiều trường hợp!”

“À...” Triệu Ngọc lắc đầu, những trường hợp này hắn đều suy đoán được từ trước. Một lúc bắt cóc cả năm đứa trẻ và một người lớn, rất có thể bởi vì đã xảy ra sự cố. Do vậy, chỉ dựa vào manh mối ba ngày sau mới gọi điện tống tiền thì không thể chứng minh được bọn bắt cóc có phải dân chuyên nghiệp hay không.

“Vậy... Xe thì sao?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Bọn bắt cóc sẽ cướp luôn xe của con tin sao?”

“Không thể nào!” Ai ngờ, lần này Tiêu Hải lại trả lời một cách rất chắc chắn: “Đó gọi là cướp giật, không phải là bắt cóc! Bắt cóc thì không ai không mang theo xe cả, cho dù là xe ăn trộm cũng được! Tóm lại... Những kẻ bắt cóc mà tôi biết đều không có ai cướp luôn xe cả! Chỉ có ai liều mạng mới làm thế thôi!”

Liều mạng?!

Triệu Ngọc suy xét những lời của Tiêu Hải một cách cẩn thận, cố gắng tìm ra điều gì có giá trị trong lời nói của ông ta.

“Vậy...” Triệu Ngọc ngẫm nghĩ một hồi lâu, sau đó lại hỏi: “Ông nghĩ rằng trong trường hợp nào thì bọn bắt cóc sẽ giết chết con tin?”

“Ờ... Cái này...” Môi Tiêu Hải run rẩy, cúi đầu nói: “Cảnh... Cảnh sát, ngài hỏi vậy là sao? Chuyện của tôi, chẳng phải các ngài đã điều tra rõ ràng rồi sao? Người phụ nữ mà năm xưa tôi bắt cóc, cô ta vốn bị bệnh tim nặng, không phải chúng tôi cố tình giết chết cô ta! Làm nghề bắt cóc, chẳng qua là muốn tiền thôi, không có ai thật sự muốn giết con tin cả đâu!”

Ừm...

Lúc này Triệu Ngọc mới nhớ ra vụ án bắt cóc giết người của Tiêu Hải năm xưa, quả thật là do con tin đột ngột phát bệnh tim mà chết. Cũng chính vì vậy mà Tiêu Hải mới không bị kết án tử hình ngay lập tức.

Bọn bắt cóc chỉ muốn tống tiền chứ không muốn giết người!?

Điều này, có đúng với vụ án Miên Lĩnh không?

Tại sao bọn bắt cóc trong vụ án Miên Lĩnh lại muốn giết chết con tin? Trong số những con tin đó có tới năm đứa trẻ mà...

“Tiêu Hải!” Triệu Ngọc cảm thấy vẫn còn có thể hỏi thêm được gì đó ở Tiêu Hải, bèn quyết định kể cho ông ta biết lần này hắn tới là vì vụ án Miên Lĩnh, nếu ông ta có thể giúp được hắn thì không chừng có thể giảm nhẹ hình phạt cho ông ta.

Tiêu Hải vừa nghe xong thì mắt sáng lên, lập tức bày tỏ sẽ tuyệt đối hợp tác, biết gì nói nấy, không giấu giếm gì cả!

Sau khi đảm bảo xong, ông ta liền nói với Triệu Ngọc về những phân tích của bản thân mình: “Ngài cảnh sát, thật ra bọn bắt cóc giết con tin, cũng chỉ có vài nguyên nhân!”

“Thứ nhất, do người nhà không hợp tác, hoặc là báo cảnh sát! Bọn chúng cảm thấy tuyệt vọng nên mới giết con tin!”

“Thứ hai, cũng là nguyên nhân thường thấy nhất, chính là con tin vô tình nhìn thấy mặt mũi của bọn bắt cóc. Bọn chúng lo bị bại lộ, cho nên giết chết con tin!”

“Nhưng mà, tôi nói thật, dù gì thì đó cũng là cướp đi mạng người! Thông thường, nếu không bị dồn vào bước đường cùng, thì chúng cũng không dám làm vậy! Cho dù là bị con tin nhìn thấy mặt thì cũng không nhất thiết phải giết người.”

“Thật ra, nếu là dân bắt cóc chuyên nghiệp thì trước khi lên kế hoạch bắt cóc, bọn chúng đều sẽ tìm kiếm mục tiêu trước, không thể nào ra tay với người quen! Sau khi tống được tiền, chúng cũng sẽ cao chạy xa bay! Cho nên cho dù là thấy mặt thì cũng chẳng sao cả!”

“Còn nguyên nhân thứ ba, là giống trường hợp của tôi. Con tin bị phát bệnh mà chết, hoặc con tin bỏ trốn rồi bị tai nạn! Khả năng này cũng không phải không có, nhưng rất hiếm gặp!”

“Ngoài ra còn có nguyên nhân thứ tư, giống như vụ án bắt cóc Miên Lĩnh, ờ...” Tiêu Hải nói với Triệu Ngọc: “Ngài cảnh sát, tôi nghĩ khả năng vụ án Miên Lĩnh thuộc loại thứ tư là lớn nhất!”

“Ồ? Nói nghe thử xem!” Triệu Ngọc hối thúc.

“Trả thù!” Tiêu Hải kích động nói: “Ngài cảnh sát, tôi có xem tin tức, tôi biết đã đào được hài cốt lên rồi! Nhiều trẻ em như vậy, mà chúng vẫn xuống tay được, không phải báo thù thì là gì chứ? Hơn nữa, theo tôi thấy, không chừng những kẻ này đều mắc bệnh tâm thần cả rồi, tâm lý quái gở! Biến thái bẩm sinh! Chỉ có người như vậy mới ra tay được!”

“Mẹ nó, tiền chuộc lấy được rồi mà còn giết người!?” Tiêu Hải trợn mắt lên, nói: “Thế này đúng là mất hết nhân tính đạo đức mà! Cho dù là báo thù thì cũng không cần phải ra tay dã man vậy chứ? Mặc dù đều là tội phạm bắt cóc, nhưng chúng tôi cũng không thể chấp nhận được loại người này!”

Hả?!

Triệu Ngọc không ngờ rằng đột nhiên lại mọc ra nhiều danh từ mới như vậy?

Báo thù?

Bệnh tâm thần?

Tâm lý quái gở?

Có khi nào thật vậy không?!

Một đám người bị tâm thần lại có thể vẽ ra được một kế hoạch bắt cóc hoàn hảo như vậy sao?

Báo thù thì sao?

Muốn đoạn tử tuyệt tôn sao?

Thù hận gì đáng để khiến chúng gây ra hành động cực đoan như vậy?

Bỗng chốc, đầu óc Triệu Ngọc rối ren cả lên, những thông tin về vụ án Miên Lĩnh cũng trở nên phức tạp hơn!

“Ngài cảnh sát à.” Tiêu Hải hình như nóng lòng muốn lập công, lại nói tiếp: “Tôi cho rằng, người tài xế kia cũng có vấn đề! Các ngài phải điều tra hắn ta thật kỹ vào!”

“Ồ? Tại sao?”

“Hì hì, nếu tôi là người thực hiện vụ án Miên Lĩnh, thì tôi chỉ cần bắt cóc mấy đứa trẻ đó mà thôi!” Tiêu Hải thành thật trả lời: “Tay tài xế kia không có giá trị gì cả, tôi bắt cóc hắn ta làm gì chứ?”

“Nếu nhẹ tay, thì tôi cứ bỏ hắn ta ở đó, chỉ bắt bọn nhóc đi thôi, để hắn ta chạy về báo tin cho người nhà! Còn nếu nặng tay, tôi đâm hắn ta một dao, dùng máu của hắn ta để hù dọa gia đình của bọn nhóc, để họ ngoan ngoãn nộp tiền chuộc!”

“Nhưng dù thế nào thì tôi cũng không bắt hắn ta đi! Mang theo một thanh niên cao lớn khỏe mạnh như vậy đi, chắc chắn sẽ rước họa vào người!”

“Cho nên, người này chắc chắn có quan hệ với bọn bắt cóc! Không sai đi đâu được!”

Ồ!?

Nghe Tiêu Hải nói, Triệu Ngọc cau mày càng chặt! Suy đoán của chuyên gia bắt cóc này có đúng không? Lẽ nào, trên người Ngưu Vĩ Quang đã chết kia, thật sự có ẩn chứa bí mật gì đó sao?

Sau đó, Tiêu Hải lại nói cho Triệu Ngọc nghe những phân tích của mình đối với vụ án Miên Lĩnh, những điều mà ông ta nói có rất nhiều thứ không khớp với suy đoán trước đó của cảnh sát, khiến cho Triệu Ngọc nhất thời không thể phân biệt được rốt cuộc ai đúng ai sai?

Sau khi Tiêu Hải bị cảnh sát cai ngục đưa đi, Triệu Ngọc vẫn ngồi ở phòng thẩm vấn, không ngừng suy nghĩ và phân tích những thông tin mình vừa nghe được.

Hắn ghi chép tất cả những thông tin đó, cả những suy đoán của Tiêu Hải và của bản thân vào sổ, rồi cố gắng tìm những manh mối mới từ những thông tin đó.

Mặc dù trước mắt, tình hình vụ án vẫn còn rất mông lung, nhưng Triệu Ngọc có cảm giác đã tiến thêm một bước tới chân tướng của vụ án bí ẩn nhất Tần Sơn này.

Cảm giác này giống như cảm giác khi xưa đối mặt với vụ án chặt tay, hắn luôn cảm thấy rằng chân tướng vụ án nằm ngay trong những thông tin mà mình đã nắm được, nhưng cụ thể đó là gì thì hiện giờ vẫn chưa xác định được!

Cứ vậy, Triệu Ngọc ngồi trong phòng thẩm vấn của người ta rất lâu, mãi cho tới khi cảnh sát cai ngục tới nhắc thì hắn mới nhớ tới việc phải ra về.

Thế nhưng, thế nhưng, thế nhưng….

Khi Triệu Ngọc vừa bước ra khỏi phòng thẩm vấn, trong đầu hắn lại chợt nghĩ tới hai từ “chuyên gia”, bỗng dưng một suy nghĩ còn kỳ lạ hơn chợt lướt qua!

Đúng rồi!

Suýt chút nữa thì quên béng mất, trong trại giam Tần Nam này còn có một “chuyên gia” khác nữa cơ mà! Sao mình không đi gặp tên đó hỏi thử chứ?