Cuồng Thám

Chương 167: Chương 167CHỦ THẦU TÁN GIA BẠI SẢN





Mới mấy ngày không gặp mà Dương Văn Đào gầy đi trông thấy, râu ria tua tủa, trông như một thân cây khô.

Khuôn mặt hắn ta vẫn chưa lành hẳn, đường may trên vết thương bên góc mắt phải vẫn rất rõ rệt, đến giờ vẫn chưa cắt chỉ. Sống mũi được nẹp cố định, trán bị bầm tím.

Hóa ra, “chuyên gia” mà Triệu Ngọc nói, chính là Dương Văn Đào. Qua vài ngày bị tạm giam, hắn ta đã bị đưa vào trại giam Tần Nam chờ xét xử.

Bất ngờ nhìn thấy vị cảnh sát đứng trước mặt, chính là người hồi trước đã truy bắt mình ở hầm mỏ, tâm trạng của Dương Văn Đào vô cùng phức tạp. Một mặt, hắn ta hận Triệu Ngọc ra tay hiểm ác, mặt khác lại thán phục tài năng thần kỳ của Triệu Ngọc, bản thân đã lẩn trốn ở một nơi kín đáo như vậy mà vẫn bị hắn bắt được!

Ngoài ra, điều khiến hắn ta thắc mắc, đến giờ vẫn không thể lý giải được đó là làm thế nào mà trong hầm mỏ tối đen như mực, không có bất kỳ thiết bị chiếu sáng nào, mà Triệu Ngọc vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ?

Dường như trên người vị cảnh sát trông có vẻ lưu manh côn đồ này có rất nhiều bí mật.

“Thế nào hả Dương Văn Đào?” Triệu Ngọc hỏi một cách thân mật: “Trò Parkour của anh không dùng được trong nhà tù rồi à? Có người bạo (chỗ này đã lược bỏ những từ ngữ thô tục)...”

Dương Văn Đào liếc nhìn Triệu Ngọc, trầm ngâm im lặng. Thật ra đến lúc này, trong lòng hắn ta chỉ ngập tràn cảm giác hối hận! Nếu lúc đó mình bình tĩnh một chút, thì có lẽ đã không rơi vào tình cảnh hôm nay.

“Được rồi, hai chúng ta cũng không cần phải khách sáo với nhau nữa!” Triệu Ngọc tốt bụng ném cho Dương Văn Đào một điếu thuốc, rồi bắt đầu nói những lời giống như trước đó nói với Tiêu Hải: “Dương Văn Đào này, lần này tôi tới đây thật ra là muốn giúp anh! Tôi nghĩ, anh cũng biết cái hầm mỏ, nơi mà chúng ta đối đầu với nhau, có liên quan tới vụ án bắt cóc Miên Lĩnh đúng không? Thế này đi, chỉ cần anh nói cho tôi những gì mà anh biết, nếu có thể giúp tôi phá được vụ án này thì có thể anh sẽ được giảm án đấy!”

“Khụ khụ...” Dương Văn Đào ho mấy tiếng, rầu rĩ nói: “Tôi giúp được gì cho các anh chứ? Vụ án bắt cóc đó đâu có liên quan gì tới tôi!”

“Tất nhiên là có liên quan rồi! Nếu không thì tôi tới tìm anh làm gì chứ?” Triệu Ngọc nghiêm mặt lại, nói nghiêm túc: “Tôi nghe nói, trước kia anh từng tham gia vào một dự án nghiên cứu khoa học, từng tiến hành nghiên cứu khảo sát thực địa của khu vực khoáng sản ở núi Ngân Bàn được mấy năm, đúng không?”

“Vậy được, bây giờ anh nói cho tôi biết, đoạn hầm mỏ có hài cốt kia từ đâu mà có? Còn nữa, trong quá trình khảo sát, anh có từng nghe được chuyện gì liên quan đến vụ án bắt cóc hay không?”

“Tôi... Chúng tôi chỉ đi khảo sát khoa học mà thôi.” Dương Văn Đào nhận lấy điếu thuốc, chau mày nói: “Có liên quan gì tới việc điều tra vụ án chứ?”

“Đừng nôn nóng, anh nhớ gì thì nói nấy!” Triệu Ngọc móc bật lửa ra, châm lửa điếu thuốc cho hắn ta, rồi khuyên bảo: “Anh không phải là kẻ ngốc, anh cũng biết đấy, anh phạm tội đáng bị tử hình! Nếu muốn có một kết quả khả quan khi bị tòa án tuyên án thì đây là cơ hội duy nhất để anh tự cứu lấy mình đấy!”

“Tôi... Tôi hiểu, tôi hiểu!” Dương Văn Đào hút mấy hơi liền, rồi nói: “Tôi có cả thảy mười lăm bộ hồ sơ! Trong máy tính của tôi có một thư mục chuyên dụng! Các anh cần gì thì cứ đến đó lấy là được!”

“Haiz!” Hắn ta thở dài một hơi rồi nhớ lại: “Năm xưa, tôi cũng dốc hết công sức vào đó, bởi nếu mỏ bạc đó thật sự là có giá trị khai thác và được cho phép tiến hành khai thác thì tôi giàu to rồi!”

“Hầm mỏ ở đó, tôi từng xuống thăm dò rất nhiều lần, cũng vì quen đường thuộc lối cho nên tôi mới lựa chọn trốn trong đó!”

“Đoạn hầm mỏ mà anh bắt được tôi chính là chỗ chôn thi thể, trên bản vẽ thì đây chỉ là một cái hố bỏ đi. Cái hố này là nơi trước kia người ta đào hầm khai thác khoáng sản nhưng không đào lên được gì cả, sau đó ngưng lại bỏ đó! Cho nổ mìn ở chỗ này sẽ không khiến cho hầm mỏ bị sập với diện tích lớn!”

“Ừm...” Triệu Ngọc gật đầu, những lời mà Dương Văn Đào nói đủ để chứng minh cho suy đoán là, trong số bọn bắt cóc có kẻ chuyên gia trong việc đặt mìn kích nổ.

“Đối với chúng tôi mà nói, chỗ đó không có bất kỳ giá trị nghiên cứu khoa học nào.” Dương Văn Đào thong thả hút vài hơi thuốc rồi nói tiếp: “Bởi vậy, về cơ bản, chúng tôi không quan tâm tới nơi đó! Lúc anh đuổi theo tôi, tôi cũng bất đắc dĩ chạy vào đó thôi!”

“Biết đường đó không có lối ra mà anh vẫn chui vào sao?” Triệu Ngọc hỏi.

“Khi đó tôi không hề biết.” Dương Văn Đào trả lời: “Sau đó tôi mới biết mà. Lúc đó anh đuổi theo tôi ráo riết như vậy, tôi rất hoảng loạn!”

“Cái rào chắn bằng gỗ kia, anh có biết ai làm không?” Triệu Ngọc lại hỏi.

“Không biết.” Dương Văn Đào trả lời: “Cái đó có từ lâu lắm rồi! Lúc chúng tôi tới đã có rồi!”

“Vậy... Vấn đề sở hữu thì sao? Quặng mỏ ở đó là tài sản của nhà nước à?”

“Đúng ra, cả khu vực khoáng sản đều thuộc quyền sở hữu của nhà nước.” Dương Văn Đào nói: “Nhưng vào những năm 80 của thế kỷ trước, do tài nguyên bạc trong mỏ dần cạn kiệt, nên gần như hoàn toàn bỏ hoang. Khi đó, nhằm vơ vét chút lợi ích cuối cùng, ban quản lý khu vực khoáng sản đã tổ chức đấu thầu!”

“Ví dụ, anh là nhà đầu tư, anh muốn đến khu vực mỏ bạc ấy đặt cược thử vận may, thì anh chỉ cần đưa cho ban quản lý một khoản tiền là có thể bao thầu một hoặc vài hầm mỏ! Nếu đào được bạc từ trong hầm mỏ, thì coi như anh thắng cược và sẽ thu về lợi nhuận gấp trăm lần những gì đã bỏ ra!”

“Tuy nhiên, ngược lại, nếu không đào được gì cả, thì anh lỗ to rồi!”

Ồ...

Triệu Ngọc chưa từng nghe rằng việc khai thác khoáng sản mà cũng có thể giống đánh bạc như thế này bao giờ!

“Đoạn hầm mỏ mà tôi và anh đi vào cũng đã bị người ta bao thầu rồi!” Dương Văn Đào nói: “Tôi từng xem qua rất nhiều hợp đồng năm đó, những điều khoản trên hợp đồng cực kỳ mơ hồ, cũng không hề quy định kỳ hạn chính xác. Có nghĩa là, về mặt pháp luật, tới nay đoạn hầm mỏ đó vẫn thuộc quyền sở hữu của nhà thầu!”

“Ờ... Nếu tôi nhớ không nhầm thì...” Dương Văn Đào nhớ lại: “Tất cả các hầm mỏ ở ngọn núi sau thôn Ngân Bàn đều do một người bao thầu hết! Năm xưa, nếu chúng tôi muốn được cấp phép khai thác thì phải có được sự đồng ý của người này, vì vậy, chúng tôi từng đi tìm ông ta!”

“Ồ? Thì ra là đã có chủ rồi sao?!” Triệu Ngọc vội hỏi: “Rồi sao, có tìm được không?”

“Ờ...” Dương Văn Đào day day trán: “Công ty gì đó, tôi quên mất rồi, nhưng tên người thì vẫn nhớ, người đó tên là Trình Tam Lý! Nghe nói, người này khởi nghiệp từ việc làm vật liệu xây dựng hay gì đó? Tóm lại là giàu lên rất nhanh! Sau đó chúng tôi cũng tìm được ông ta, nhưng ông ta đã chết rồi! Không những đã chết, mà còn tán gia bại sản, chết rất thảm!”

“Nếu người đã chết, vậy thì chúng tôi cũng không phải lo lắng gì nữa, nên tiếp tục thực hiện dự án của mình!”

“Anh cảnh sát, nói thật cho anh biết, trong núi Ngân Bàn, có ít nhất một nửa số bạc chưa được khai thác đó! Chẳng qua là bạc nằm ở dưới sâu, chỉ có sử dụng những phương pháp khai thác tân tiến thì mới có thể đào lên được! Tiếc là, do giai đoạn đầu đã đầu tư quá lớn, ban lãnh đạo không dám mạo hiểm nữa, vì vậy không phê duyệt!”

Triệu Ngọc không có chút hứng thú gì về chuyện khai thác bạc, trong đầu chỉ đang nghĩ về cái người chủ thầu tên Trình Tam Lý kia!

Trình Tam Lý?

Giàu lên nhanh chóng?

Kinh doanh vật liệu xây dựng, lại còn bao thầu khu vực khai thác khoáng sản?

Chậc chậc... Người này...

“Dương Văn Đào.” Triệu Ngọc vội hỏi: “Cái người tên Trình Tam Lý này bao nhiêu tuổi?”

“Không rõ nữa, chắc cũng không còn trẻ đâu?”

“Vậy... Ông ta bao thầu hầm mỏ vào năm nào?” Triệu Ngọc lại hỏi tiếp.

“Quên rồi, tôi cũng không nhớ. Có điều là, trong máy tính của tôi có một bản scan của hợp đồng, anh có thể đi xem thử!” Dương Văn Đào thành thật trả lời.

“Tại sao cảnh sát chúng tôi đều không điều tra được nhưng các anh lại biết chuyện bao thầu khu vực khoáng sản?” Triệu Ngọc tò mò.

“Cái này dễ giải thích thôi!” Dương Văn Đào thản nhiên trả lời: “Lúc đầu, khu vực khai thác khoáng sản thuộc quyền quản lý của Cục Khai thác khoáng sản! Nhưng sau đó lại đổi tên, rồi sáp nhập, đương nhiên là khó tìm! Năm xưa, chúng tôi phải tìm tư liệu từ Cục Quản lý tài nguyên đất đai đó! Các anh cũng có thể tới đó điều tra thử xem!”

Ồ...

Chậc chậc...

Trình Tam Lý!?

Triệu Ngọc lại nghĩ về cái tên này, rồi hỏi Dương Văn Đào: “Anh nói Trình Tam Lý bị tán gia bại sản, rốt cuộc tình hình cụ thể là sao? Còn nữa, Trình Tam Lý chết như thế nào? Còn nữa, còn nữa, năm đó, sau khi bao thầu hầm mỏ, Trình Tam Lý có đào được bạc không?”

“Cái này... Tôi không biết thật!” Dương Văn Đào lắc đầu nói: “Tôi cũng nghe người ta kể lại thôi! Các anh có thể đi điều tra thử, chắc không khó để điều tra đâu!?”

Ừm...

Triệu Ngọc suy xét cẩn thận, đột nhiên cảm thấy cái người tên Trình Tam Lý này có nhiều điểm rất đáng ngờ.

Có khi nào, vụ án bắt cóc ở Miên Lĩnh là do người này gây ra?!

Sở dĩ ông ta dám bỏ một khoản tiền lớn để bao thầu khu vực khai khoáng, ắt hẳn là vì có cao nhân am hiểu về khu vực này chỉ đạo sau lưng, mà vị cao nhân này... Chính là đồng bọn của ông ta!?

Ông ta và đồng bọn của mình cùng thực hiện vụ án bắt cóc ở Miên Lĩnh, nhờ đó mà phất lên, sau đó cùng bao thầu khu vực khai khoáng này?

Sau đó nữa, ông ta và đồng bọn mâu thuẫn với nhau, khiến cho ông ta phá sản?

Tiếc là người này đã chết rồi, nếu như còn sống, chỉ cần mình dùng thiết bị kiểm tra nói dối, biết đâu có thể làm rõ được rồi!

Nhưng mà, dù gì thì lần tới trại giam Tần Nam này cũng không uổng công! Sau khi trở về, mình nhất định sẽ điều tra kỹ cái người tên Trình Tam Lý này!!!