Cuồng Thám

Chương 169: Chương 169TRÊN NGƯỜI VẪN MẶC CẢNH PHỤC





Trên đường chạy tới hiện trường vụ án, đầu Triệu Ngọc trống rỗng.

Thông tin mà vừa rồi Lý Bôi Ni báo cho hắn, không khác gì tiếng sét giữa trời xanh, khiến hắn choáng váng!

Lý Bối Ni nói, khoảng sáu giờ sáng hôm nay có người tới báo án, nói là phát hiện một thi thể máu me khắp người ở dải cây xanh bên đường Cẩm Giang, ở ngay gần đó còn đỗ một chiếc xe con màu trắng!

Kết quả, sau khi đội cảnh sát hình sự tới hiện trường mới phát hiện, chiếc xe hiệu Subaru màu trắng ấy chính là xe của tổ trưởng Khúc Bình! Còn cái xác kia chính là Khúc Bình!!

Khúc Bình chết rồi!?

Sao Khúc Bình lại chết chứ?!

Triệu Ngọc không thể nào tin vào chuyện này, thật sự quá đột ngột, chiều hôm qua hắn còn thảo luận vụ án với Khúc Bình! Sao có thể...

Khi đó, hắn cảm thấy đầu óc rối ren, không thể suy nghĩ được gì cả!

Hơn mười phút sau, cuối cùng hắn cũng tới hiện trường. Cả con đường đã bị cảnh sát phong tỏa, giăng dây cảnh giới màu vàng ở một đoạn dải cây xanh bên đường.

Hầu hết các cảnh sát điều tra của Đội Trọng án Cục Cảnh sát Dung Dương đều tập trung ở đây!

Triệu Ngọc có thể nhìn thấy, Trương Diệu Huy của tổ B đang ngồi xổm trên bệ đường chỗ dải cây xanh, đầu cúi thấp, có lẽ là đang khóc! Lan Bác mắt sưng đỏ ôm lấy vai anh ta, dường như đang an ủi.

Nhìn tới phía trước, hắn lại nhìn thấy Hồ Bân và những nhân viên khám nghiệm hiện trường thuộc Khoa Giám định pháp y, bọn họ đang chụp hình lấy chứng cứ hiện trường. Còn chiếc xe Subaru màu trắng của Khúc Bình đang đậu bên đường.

Cả hiện trường không một ai lên tiếng, không khí im lặng không một âm thanh, nhưng chính sự im lặng này lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ức chế.

Triệu Ngọc còn chưa tới trước xe, một chiếc xe cảnh sát bỗng thắng gấp dừng ngay bên cạnh hắn. Cục phó Loan Tiêu Tiêu, Lưu Trường Hổ, Bành Hân và cả Mao Vĩ nhanh chóng bước ra khỏi xe.

“Triệu Ngọc, tình hình thế nào rồi?” Bành Hân nhìn thấy Triệu Ngọc, lập tức hỏi han.

“Em... Em cũng vừa tới...” Đầu ócTriệu Ngọc rối bời, không biết nên nói gì, chỉ một mực lắc đầu.

Lan Bác nhìn thấy các lãnh đạo tới, vội tiến tới trả lời: “Tổ trưởng đã được đưa tới bệnh viện rồi!”

“Sao cơ? Bệnh viện?” Trên mặt của Cục phó Loan lộ vẻ vui mừng, liền nói: “Vẫn còn hy vọng phải không?!”

Nghe thấy lời này, Lan Bác không kìm được cúi đầu xuống, nói lí nhí: “Là.. Là đồng nghiệp của tổ chúng tôi nhất quyết đòi đưa chị ấy tới bệnh viện! Tổ... Tổ trưởng... Chị ấy...”

Lan Bác vẫn chưa nói hết, nước mắt của Cục phó Loan Tiêu Liêu đã lăn dài xuống má.

Bành Hân run rẩy hỏi: “Lan Bác, mau nói, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Vẫn... Vẫn chưa biết!” Lan Bác khó khăn nói: “Trên người tổ trưởng bị chém rất nhiều nhát dao! Túi của chị ấy cũng không thấy đâu cả... Có thể là... có thể là gặp phải cướp!?”

“Sao cơ? Cướp!?”

Mọi người vừa nói tới đây, điện thoại của Lưu Trường Hổ bỗng vang lên. Sau khi nghe máy, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, vội báo với Cục phó Loan: “Cục phó Loan, không xong rồi, các cảnh sát điều tra đang làm ầm ĩ trong bệnh viện! Chúng ta mau tới đó thử xem!”

“Hả?” Cục phó Loan kinh ngạc, vội nắm lấy tay Bành Hân rồi nói: “Bành Hân, cô ở lại đây xem xét hiện trường, điều tra rõ sự việc trước, lát nữa báo cáo với tôi! Bất luận thế nào cũng phải nhanh chóng bắt hung thủ về cho tôi!!!”

Lúc này Bành Hân không nói được lời nào, chỉ đứng gật đầu như một cái máy. Mắt chị ta cũng đỏ cả lên, nước mắt lưng tròng.

Vốn dĩ các vị lãnh đạo đã lên xe cả rồi, đột nhiên Mao Vĩ vẫy tay với Triệu Ngọc: “Tiểu Triệu, cậu mau qua đây, đi cùng chúng tôi luôn!”

“Hả?” Triệu Ngọc vẫn còn đang hoang mang, không hiểu ý của Mao Vĩ.

“Đừng lề mề nữa, nhanh lên!” Mao Vĩ lại vẫy tay lần nữa: “Mấy cảnh sát điều tra kia nổi điên lên, chỉ có cậu mới áp chế được!”

“À à…” Lúc này Triệu Ngọc mới hiểu ra, vội lao vào trong xe.

Xe lập tức lăn bánh, mọi người trên xe không ai nói lời nào, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Bệnh viện cách hiện trường vụ án không xa lắm, xe cảnh sát hú còi chạy thật nhanh, tiến thẳng đến cửa phòng cấp cứu. Bọn họ vừa mới đi vào trong, lập tức nghe được tiếng quát tháo ầm ĩ phát ra từ trong đó.

“Ông là bác sĩ kiểu gì vậy? Này! Cố gắng thêm lần nữa đi, thử lại lần nữa không được sao?”

“Đúng vậy, các người không thể từ bỏ dễ dàng như vậy! Biết đâu còn cứu được thì sao! Làm ơn cứu tổ trưởng của chúng tôi!”

“Bác sĩ!” Một người phụ nữ gào khóc thảm thiết: “Tôi cầu xin ông, xin ông cố gắng cứu chị ấy đi mà!”

“...”

Lưu Trường Hổ chạy vội vào, bất ngờ nhìn thấy các cảnh sát điều tra của tổ B đang vây lấy bác sĩ, còn vị bác sĩ thì đang cố gắng giải thích gì đó, nhưng tiếng giải thích đã bị tiếng la hét của mấy cảnh sát lấn át hết!

“Dừng tay! Dừng tay hết cho tôi!” Lưu Trường Hổ trừng mắt, quát lớn.

Đến khi nhìn thấy sau lưng Lưu Trường Hổ còn có cả Cục phó Loan Tiêu Tiêu thì các cảnh sát mới bình tĩnh lại được chút, lần lượt lui về phía sau một bước.

Đột nhiên, trong đám đông xuất hiện một người trông rất quen mặt, đó chính là trưởng Khoa Giám định pháp y, Vương Phi.

“Cục phó Loan!” Vương Phi chạy tới nói nhỏ vào tai Loan Tiêu Tiêu: “Tổ trưởng Khúc Bình đã rời xa chúng ta rồi! Lúc được phát hiện, cô ấy đã không còn dấu hiệu sống nữa! Hết... Hết hy vọng rồi!”

“Tôi biết, tôi biết!” Cục phó Loan đỏ mắt nói: “Các vị cảnh sát, các đồng chí, xin mọi người đừng làm loạn lên nữa! Tôi rất hiểu tâm trạng của mọi người, lúc này đây, hy vọng mọi người có thể bình tĩnh lại! Tổ trưởng Khúc... quá đột ngột, chúng ta phải điều tra rõ ràng chuyện này rồi tính tiếp!”

“Chúng ta đều là cảnh sát chuyên nghiệp, vì vậy, mọi người hãy tỉnh táo một chút! Làm những gì mà chúng ta nên làm!”

Thật ra, trong lòng các cảnh sát điều tra ở đây đều hiểu rõ, Khúc Bình đã chết rồi! Bây giờ nghe những lời nhắc nhở của Cục phó Loan, họ mới bình tĩnh trở lại, tất cả đều cúi đầu im lặng.

“Cục phó Loan.” Vương Phi nói tiếp: “Chúng ta phải đưa thi thể về cục cảnh sát để khám nghiệm, nhằm điều tra rõ nguyên nhân cái chết của tổ trưởng Khúc!”

Cục phó Loan gật đầu, quay sang nói với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, cậu giúp trưởng khoa Vương đưa thi thể Khúc Bình về Khoa Giám định pháp y đi!”

Lúc Triệu Ngọc gật đầu, có một vị bác sĩ đẩy thi thể Khúc Bình đi ra từ phòng cấp cứu, một cụ già tóc hoa râm nhào lên, vịn vào xe đẩy khóc thảm thiết.

“Con gái của mẹ! Sao con nhẫn tâm như vậy chứ! Mẹ tới rồi, mẹ tới rồi đây, con tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi mà! Hu hu...”



Có một cảnh sát vội tới trước dìu bà cụ, lúc này đám người Triệu Ngọc mới hiểu ra, thì ra bà ấy chính là mẹ của Khúc Bình.

Vương Phi biết rằng thi thể càng để lâu thì mẹ cô ấy sẽ càng đau lòng, bèn nhanh chóng ra hiệu với Triệu Ngọc, bảo hắn đẩy thi thể đi.

Triệu Ngọc cũng hiểu ý, liền đẩy xe về phía trước, Mao Vĩ mặc dù chân cẳng đi lại khó khăn nhưng vẫn bước tới kéo giúp Triệu Ngọc.

“Các... Các người muốn mang con gái của tôi đi đâu?” Bà cụ nhìn thấy thi thể bị người ta đẩy đi, vội hỏi.

“Bác ơi, chúng tôi phải đưa tổ trưởng Khúc về cục cảnh sát để làm khám nghiệm, chúng tôi...”

Cục phó Loan vừa định giải thích, thì bà cụ cuống quýt, một lần nữa nhào tới trước xe đẩy gào khóc: “Các người không được làm vậy, con gái tôi đã dâng mạng sống của nó cho các người rồi! Các người còn muốn mang nó về đó làm gì hả?! Cảnh sát các người, khốn nạn! A! A...”

Bà cụ gào khóc như vậy, khiến cho tất cả các cảnh sát điều tra ở đây đều không kìm được nước mắt, Cục phó Loan cũng nước mắt đầm đìa, không biết phải làm sao.

Lưu Trường Hổ tỉnh táo hơn, ông ta vội bảo mấy nữ cảnh sát tới khuyên nhủ an ủi bà cụ, rồi tự mình tiến lên trước xe đẩy, tách thi thể Khúc Bình và bà cụ ra.

Bà cụ tuổi đã cao, qua một hồi gào khóc thì kiệt sức ngất xỉu, các cảnh sát vội tới đỡ, rồi chạy đi tìm bác sĩ cấp cứu.

Nhân lúc ít người, Triệu Ngọc và Mao Vĩ dùng sức đẩy thi thể Khúc Bình ra ngoài. Vương Phi đã chuẩn bị xong xuôi cả, xe chuyên dụng của Khoa Giám định pháp y đã chờ sẵn ở ngoài cổng.

Mọi người hợp sức đưa thi thể đổi sang băng cán của cảnh sát, sau đó đẩy vào trong xe, đưa về Khoa Giám định pháp y của Cục Cảnh sát.

Lúc di chuyển thi thể, Triệu Ngọc vô tình phát hiện trên người tổ trưởng Khúc Bình vẫn đang mặc đồng phục cảnh sát, máu tươi đã thấm đỏ bộ cảnh phục!

Không!

Không đúng!?

Triệu Ngọc bất chợt nghĩ tới, đối mặt với một nữ cảnh sát hình sự trên người đang mặc cảnh phục, kẻ nào to gan lớn mật dám dùng dao giết cô ấy chứ?

Hung thủ giết người là ai?!

Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?!