Cuồng Thám

Chương 171: Chương 171AI ĐI CÙNG TÔI?





Hầu Mãnh: 25 tuổi, chưa kết hôn, người dân bản địa Tần Sơn, cha mẹ li hôn, địa chỉ không rõ. Từng phạm tội cướp bóc, tàng trữ, sử dụng vũ khí trái phép…

Xem những tư liệu về Hầu Mãnh trong điện thoại, Triệu Ngọc dần dần gạt bỏ những suy nghĩ lung tung. Mặc kệ sự thật trong việc Khúc Bình bị giết hại là gì, liệu có liên quan tới vụ án Miên Lĩnh hay không, chỉ cần bắt được tên Hầu Mãnh này thì có lẽ sẽ làm rõ được mọi chuyện!

Tuy nhiên, quá trình truy bắt không thuận lợi như người ta nghĩ. Mấy giờ trước, các cảnh sát điều tra đã lùng sục khắp tất cả các nơi mà Hầu Mãnh có thể trốn, nhưng vẫn không thu được kết quả gì.

Mặc dù camera đã ghi lại được hình ảnh của gã, nhưng giao thông của thành phố phát triển như vậy, hiện giờ không thể nào đoán được gã đã đi nơi nào?

Ngoài việc phong tỏa giao thông, bố trí canh chừng ở những địa điểm quan trọng như ga tàu hỏa, bến xe, các cảnh sát điều tra chỉ có thể dựa vào những mối quan hệ của Hầu Mãnh để xem thử, có khi nào gã trốn ở nhà họ hàng hay nhà bạn bè không.

Theo thông tin tình báo mới nhất mà các cảnh sát điều tra thu thập được, Hầu Mãnh là một kẻ không có công ăn việc làm đàng hoàng. Trước kia gã từng làm quản lý ở một quán net, từng mở tiệm bán hàng online, từng mở sòng bạc, thậm chí gã còn bán hàng đa cấp trái phép, nhưng không có cái nào lâu dài cả.

Quan hệ giữa gã và gia đình rất tệ, cha mẹ và người anh trai cùng mẹ khác cha đều đi làm ăn xa, khả năng Hầu Mãnh liên hệ với họ rất thấp.

Trước mắt, phương hướng điều tra của cảnh sát chủ yếu tập trung vào những người phụ nữ có quan hệ thân thiết với gã và những người mà gã xưng huynh gọi đệ.

Được biết, Hầu Mãnh đang cặp kè với một nhân viên phục vụ quán net, bây giờ cảnh sát đã bố trí người theo dõi người phụ nữ này, đợi Hầu Mãnh xuất hiện bất cứ lúc nào.

Mặt khác, Hầu Mãnh còn có quan hệ anh em kết nghĩa khá thân thiết với một người tên là Quý Xuân Hoa. Tên này cũng có một chút tiếng tăm trên giang hồ, thế lực trong tay không hề nhỏ. Nghe nói, trước kia hắn ta từng tổ chức kinh doanh đa cấp trái phép, Hầu Mãnh trợ giúp hắn ta, quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết.

Cảnh sát cũng đã bố trí người theo dõi tên này, một khi hắn ta liên lạc với Hầu Mãnh, thì chắc chắn sẽ không qua được mắt bọn họ.

Ngoài ra, cảnh sát còn huy động thêm lực lượng, bố trí người theo dõi ở những nơi mà Hầu Mãnh thường hay lui tới và cả những người bạn có quan hệ tốt với gã.

Cảnh sát có câu nói “hai mươi tư giờ vàng”, có nghĩ là trong vòng hai mươi tư giờ kể từ lúc xảy ra vụ án là thời điểm tốt nhất để truy bắt hung thủ. Một khi lỡ mất thời điểm này thì rất có thể sẽ xảy ra chuyện tương tự như của Dương Văn Đào, muốn bắt được, phải tốn nhiều thời gian và công sức hơn!

Bây giờ đã là 6 giờ chiều, các cảnh sát điều tra vẫn đang bận rộn trong văn phòng. Họ không ngừng gọi điện thoại cho các phân cục và đồn công an, vừa hỏi thăm tình hình tiến triển, vừa sắp xếp thêm những nơi giám sát mới.

Từ lúc về tới Cục Cảnh sát, Trương Diệu Huy của tổ B không ngừng ngồi xổm ôm đầu trên ghế.

Thì ra, hôm qua khi Khúc Bình quyết định về nhà, Trương Diệu Huy thấy chị ta không được khỏe, sợ chị ta không lái được xe, nên đã chủ động đưa ra yêu cầu muốn đưa Khúc Bình về nhà.

Tuy nhiên, Khúc Bình không muốn làm phiền anh ta, cho nên từ chối!

Giờ phút này, trong lòng Trương Diệu Huy tràn ngập nỗi hối hận và căm phẫn. Anh ta không ngừng oán trách bản thân, nếu hôm qua mình kiên trì thêm chút nữa, thì đã không xảy ra thảm kịch của ngày hôm nay!

Một tổ trưởng Khúc Bình luôn làm việc thận trọng, một người đang sống khỏe mạnh, sao lại chết một cách dễ dàng như vậy chứ?!

Mặc dù các đồng nghiệp đều tới an ủi anh ta, nhưng Trương Diệu Huy vẫn không thể nguôi ngoai được, trái lại, nước mắt còn không kìm được mà tuôn ra, đường đường là một người đàn ông lại khóc lóc thảm thiết!

Lúc này, dường như Triệu Ngọc nghĩ tới điều gì đó, vội đi tới hỏi các cảnh sát điều tra của tổ B: “Mọi người, hôm qua ai ở lại với Khúc Bình đến cuối cùng thế?”

Nghe Triệu Ngọc hỏi, có mấy cảnh sát điều tra giơ tay lên.

“Vậy… hôm qua, rốt cuộc mọi người đã điều tra được những gì? Tại sao lại ra về muộn như vậy? Có phải đã điều tra ra được tình hình của Trình Tam Lý không?” Triệu Ngọc hỏi liền mấy câu hỏi.

“Trình Tam Lý?” Một cảnh sát tên Tiểu Lưu trả lời: “Cái này do tôi điều tra, đã tìm ra rồi, người này là một thương nhân kinh doanh vật liệu xây dựng, đã chết từ nhiều năm trước rồi! Sao vậy?”

“Chết như thế nào?”

“Ờ… Theo ghi chép của Cục Dân chính, Trình Tam Lý chết một cách bình thường! Không có gì khả nghi cả?” Tiểu Lưu trả lời: “Tôi đã gửi mọi tư liệu về ông ta cho tổ trưởng Khúc rồi, nhưng không thấy chị ấy nói gì cả!”

“Ừm… Lát nữa cậu gửi những tư liệu đó cho tôi!” Triệu Ngọc lại hỏi tiếp: “Ngoài những điều này, hôm qua còn có thông tin gì mới không? Những thông tin có liên quan tới vụ án bắt cóc ở Miên Lĩnh ấy?”

“Không có gì cả, tất cả đều rất bình thường!” Tiểu Lưu trả lời: “Cậu không hiểu tính cách của tổ trưởng Khúc, chính bởi vì không có tiến triển gì, nên chúng tôi mới được về nhà đó! Nếu thật sự có tiến triển, cho dù là một tiến triển nhỏ nhoi thì đêm đó chúng tôi không được về nhà đâu! Nếu biết trước vậy, chi bằng làm suốt đêm luôn! Thế thì tổ trưởng cũng không…”

Nói tới đây, hai mắt của Tiểu Lưu cũng đỏ cả lên.

“Chậc chậc…”

Triệu Ngọc cau mày, theo cảm giác, hắn vẫn suy nghĩ liệu cái chết của Khúc Bình có liên quan tới vụ án Miên Lĩnh hay không?

Nếu Khúc Bình chết vì vụ án Miên Lĩnh, vậy chứng tỏ vụ án huyền bí nhất Tần Sơn này đáng sợ đến nhường nào! Có phải bản thân mình cũng đang trong tình hình nguy hiểm khôn lường không?

À, Triệu Ngọc không kìm được lại nghĩ tới hệ thống Kỳ Ngộ của mình, hôm nay ra quẻ Khôn Cấn cơ mà? Có phải quẻ bói này đã báo hiệu trước hôm nay sẽ xảy ra chuyện lớn?

Khôn!

Chữ “Khôn” này rốt cuộc là đại diện cho điều gì?!

Có phải giống như vụ án Miên Lĩnh, quẻ Khôn xuất hiện thì sẽ có chuyện lớn xảy ra?

Ngay khi Triệu Ngọc đang vắt óc suy nghĩ thì Lý Bối Ni xách hai túi cơm hộp chạy vào.

“Nào nào nào… Các đàn anh, cả ngày không ăn gì rồi, đói lả rồi đúng không?” Lý Bối Ni đặt cái túi xuống rồi phát từng hộp cơm cho các cảnh sát điều tra.

“Ăn nhiều một chút nhé!” Lý Bối Ni động viên: “Phải ăn no thì mới có sức truy bắt hung thủ chứ!”

Một lát sau, hộp cơm được đưa tới trước mặt Triệu Ngọc, Lý Bối Ni cắn môi nói: “Đàn anh, phần của anh nhiều hơn đấy, anh ăn nhiều một chút!”

Nhận lấy hộp cơm, Triệu Ngọc chợt thấy ấm lòng. Nhưng cho dù cầm hộp cơm thơm ngào ngạt trên tay, hắn lại không muốn ăn gì cả!

Tới giờ, hắn vẫn chưa thể bình tĩnh lại sau cái chết của Khúc Bình.

Khúc Bình ra đi quá đột ngột, không hề dự báo trước!

Trong đầu Triệu Ngọc vẫn cố chấp cho rằng, về những tình tiết có liên quan tới vụ án Miên Lĩnh luôn tồn tại trong đầu kia, mình vẫn có thể tìm chị ta để bàn bạc, vẫn có thể nhờ vị tổ trưởng tận tâm với nghề này cho ý kiến!

Nhưng mà, người đã không còn nữa!

Hắn còn biết tìm ai để bàn luận chứ?

Trong lòng Triệu Ngọc như đột nhiên bị khoét đến trống rỗng. Nhớ lại buổi trưa hôm nào đó, những lời mà Khúc Bình nói dường như vẫn còn văng vẳng bên tai hắn:

“Triệu Ngọc này, tôi chỉ nhìn việc, không nhìn người!”

“Tôi chỉ ghét con người cậu thôi, nhưng không phủ định năng lực của cậu!”

“Không sợ! Dù khó hơn cũng không sợ! Chỉ cần chúng ta cố gắng điều tra, chắc chắn sẽ thu được kết quả!”

Nghĩ tới đây, tận sâu trong đáy lòng Triệu Ngọc như bị thứ gì đó đâm vào, khiến hắn cảm thấy chua xót, đau thương bất tận cũng tràn ra từ nơi đó.

Tuy nhiên, vài giây sau, cảm giác chua xót và đau thương này lại dần dần chuyển hóa thành một thứ năng lượng, một nguồn sức mạnh, một loại chấp niệm, còn kèm theo cả sự phẫn nộ khó nói thành lời!

Tổ trưởng Khúc, Triệu Ngọc gọi thầm trong lòng, tôi sẽ không để chị chết oan uổng đâu! Tôi không những sẽ điều tra vụ án Miên Lĩnh tới cùng, mà cũng sẽ bắt hung thủ giết hại chị về quy án!

Tổ trưởng Khúc, chị đợi đấy, tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của chị, nhất định sẽ thay chị làm tốt chuyện mà chị muốn làm!!!

Nghĩ vậy, Triệu Ngọc nhẹ nhàng đặt hộp cơm lên bàn, rồi đi tới trước tấm bảng trắng có ghi chép tình tiết vụ án Khúc Bình bị hại, chăm chú đọc kỹ nội dung trên đó.

Hắn xem hết cả hai mươi phút!

Trong hai mươi phút đó, Triệu Ngọc không hề nhúc nhích, ngay cả mí mắt cũng gần như không hề chớp lấy một lần.

Hắn chăm chú, tỉ mỉ rà soát những thông tin có liên quan tới Hầu Mãnh, trong đầu nhanh chóng nghĩ ra hàng loạt biện pháp đối phó!

Hai mươi phút sau, cuối cùng Triệu Ngọc cũng từ từ quay đầu lại nói với Trương Diệu Huy và các cảnh sát điều tra của tổ B.

“Các anh em! Tôi có cách để tìm được Hầu Mãnh! Chỉ là…” Ánh mắt Triệu Ngọc đột nhiên sắc lạnh: “Mọi người, ai chịu đi cùng tôi?!”