Nửa cây thước cắm thẳng vào vai kẻ đó, khiến gã đau tới mức giày xéo tim gan, quằn quại thê thảm. Triệu Ngọc nắm lấy cây thước một cách hung bạo, giống như đang điều khiển cần lái xe, kéo người này tới trước ngực của mình!
Đám nhân viên đa cấp đó dù sao cũng không phải dạng điên cuồng không cần mạng sống, thấy thảm cảnh trước mắt, họ bị dọa sợ xanh mặt, tất cả đồng loạt lùi về sau mấy bước, để lại chút khoảng trống cho Triệu Ngọc!
“Lan Bác, Tiểu Lưu! Tới đây!” Triệu Ngọc gọi, nhưng vết máu chảy trên trán của hắn lại khiến tầm nhìn bị hạn chế, làm cho hắn không nhìn thấy rõ hai đồng nghiệp kia rốt cuộc thế nào rồi?!
Lúc này, Triệu Ngọc chợt nghe thấy sau lưng có tiếng động bất thường. Trong lúc nóng vội, hắn rút mạnh cây thước ra khỏi vai người kia, rồi đâm ra đằng sau với tốc độ nhanh nhất.
Thì ra, quả nhiên có người muốn lén tấn công Triệu Ngọc từ đằng sau, cướp đồng bọn đang bị thương của mình về, nhưng gã ta không ngờ rằng động tác của Triệu Ngọc lại nhanh như vậy!
Kết quả, chỉ trong nháy mắt Triệu Ngọc đã đâm cây thước đẫm máu vào bụng gã ta!
A!
Đám bán hàng đa cấp kinh ngạc kêu lên, bị sốc nặng lần nữa!
Kẻ đánh lén cũng ngớ người kinh ngạc, vội chụp tay lại như muốn kéo cây thước ra, nhưng bị Triệu Ngọc đá cho một cú ngã nhoài ra đất, cây thước cũng bị Triệu Ngọc giật lại, nằm gọn trong tay hắn lần nữa!
“A… ôi…”
Kẻ đánh lén đau đến nỗi run rẩy cả người, vội lấy tay ấn vào ổ bụng lúc này đã rướm máu!
Triệu Ngọc nắm bắt cơ hội, lau nhanh dòng máu tươi đang cản trở tầm nhìn. Ai ngờ, khi hắn vừa thấy rõ mọi thứ mới giật mình thấy, vẫn còn một người cầm cây thước khác đang đứng cách hắn chừng hai mét, đang giơ tay định đánh!
Tên này cũng sợ phát khiếp, vốn dĩ gã có cơ hội ra tay với Triệu Ngọc, nhưng vì đồng bọn của mình kêu thảm quá khiến gã do dự, không biết có nên tiến lên không?
Triệu Ngọc không cần quan tâm gã có do dự hay không, nhanh chóng nắm chặt nửa cây thước dính đầy máu xông lên phía trước, khiến tên kia bị dọa sợ tới nỗi hai chân mềm nhũn, suýt ngã bệt xuống đất! Đợi đến khi gã bắt đầu nghĩ tới việc tháo chạy thì Triệu Ngọc đã như tên ác ma đứng trước mặt, giơ tay đâm mạnh nửa cây thước vào đùi gã!
Song giờ đây Triệu Ngọc còn tàn bạo hơn lúc nãy, sau khi đâm xuống một phát xong, không đợi người nọ kêu than, hắn đã nhanh chóng rút cây thước ra, rồi đâm thêm bốn năm lần nữa cho tới khi trên đùi người này toàn là những lỗ thủng chảy đầy máu!
“Ui da, trời ơi, mẹ… mẹ… hức…” Người này bị đâm nhiều tới mức không còn than khóc nổi nữa, chỉ ngã lăn ra đất kêu mẹ ơi không ngừng, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng!
Nhìn thấy Triệu Ngọc cực kỳ tàn ác như ma quỷ hiện thân, mấy tên đa cấp khác bị dọa sợ lùi mấy bước liền, không dám tiến lên dù nửa bước, thậm chí có kẻ nhát gan còn bị dọa tới mức ngồi sụp xuống trốn sau giường!
Lúc này, Triệu Ngọc ngẩng đầu lên thấy vẫn còn một nhóm người đang vây lấy Lan Bác và Tiểu Lưu, không ngừng đá vào họ. Hai người họ đã bị đánh tới mức chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy đầu, không còn chút sức lực đánh trả lại nữa!
Vốn dĩ, Triệu Ngọc muốn nhanh chóng đuổi theo Hầu Mãnh, nhưng thấy Lan Bác và Tiểu Lưu đang gặp nguy hiểm, hắn bất đắc dĩ phải quay lại!
Do nhóm người vây lấy Lan Bác và Tiểu Lưu chỉ lo tập trung đá họ, không hề thấy Triệu Ngọc đang tới. Triệu Ngọc cũng chẳng lên tiếng, phóng bước dài tới trước tiếp cận một người nào đó, rồi lấy cây thước đâm luôn vào đùi sau của gã!
“A!”
Người bị đâm trúng đau điếng, Triệu Ngọc nhân cơ hội thúc khuỷu tay một cái, khiến gã văng ra ngoài!
Tiếp đến, hắn lại nhắm thẳng vào lưng của người thứ hai, dồn sức lấy cây thước đâm một nhát! Tuy cây thước đã không còn sắc bén nữa, nhưng dưới sự tàn bạo của Triệu Ngọc, vẫn đủ khiến tấm lưng của người kia nhuốm máu, kêu khóc không ngừng!
Triệu Ngọc thấy cây thước này đâm nhiều bị mòn, nên đã xoay nó lại, dùng đầu lớn của thước đánh vào đầu và mặt của những người này!
Sau một hồi vung thước đánh lung tung, lại có thêm mấy người nằm trong vũng máu!
Triệu Ngọc lôi một tên đa cấp đang đá Lan Bác ra, lấy đầu to của cây thước đánh mạnh vào đầu gã, khiến gã choáng váng! Triệu Ngọc tiếp tục lấy vai húc, khiến người này bay vút đi như một viên đạn, đánh ngã thêm vài tên khác cùng nhóm.
Có một tên đa cấp không biết sống chết, vẫn chăm chú đứng đó đá Tiểu Lưu đã bị ngã ra đất. Triệu Ngọc lấy cây thước ném thẳng vào mặt gã, để lại một vết bầm đỏ trên mặt!
Á?
Lúc gã vẫn đang choáng váng thì Triệu Ngọc đã bay tới đạp cho tên đó bay bổng lên, cuối cùng lưng còn đập vào trên giường sắt! Lúc gã ngóc đầu dậy lần nữa thì chỉ còn dư lại chút sức lực để lăn lộn kêu rên!
Đến tận lúc này, những người này mới thấy rõ sự điên cuồng của Triệu Ngọc, những kẻ nào thông minh hơn một chút thì đã sớm chạy trốn xa xa rồi! Nhưng mà, cũng có người không thông minh cho lắm, lúc chạy tán loạn còn chạm mặt với Triệu Ngọc!
Hả?!
Người đó bị khuôn mặt đầy máu của Triệu Ngọc dọa cho một phen, đứng sững như trời trồng.
Triệu Ngọc cũng không ra tay, chỉ mở miệng gào lên một tiếng: “A a a!!!”
Kết quả, người đó bị dọa quay đầu chạy mất, thậm chí còn quên mất phía sau mình chính là cánh cửa, thế là đâm sầm vào cửa lớn ngất xỉu lại chỗ!
Lan Bác bò dậy với khuôn mặt bầm tím, trên áo bám đầy dấu giày. Sau khi thấy Tiểu Lưu còn bị thảm hơn thì lập tức bò qua đỡ cậu ta dậy.
Không ngờ hai người vừa đứng dậy thì cửa nhà kho bỗng nhiên mở ra, một cảnh sát điều tra của nhóm Trương Diệu Huy vội vã xông vào.
Người này tên là Mã Uy, vừa vào nhà kho đã bị khung cảnh thảm khốc trước mắt làm cho sững người!
“Sao lại… sao lại thế này…?!”
Sau một hồi kinh ngạc, anh ta mới nhìn thấy Triệu Ngọc và mấy người kia, vội xông tới trước hỏi: “Các anh… các anh không sao chứ? Diệu Huy sợ các anh có chuyện, phái tôi tới xem, mấy… mấy người này là ai vậy?”
“Bớt phí lời đi!” Triệu Ngọc nắm lấy cổ áo của Mã Uy, lớn tiếng nói: “Hầu Mãnh đâu? Có thấy không?”
“Đi… đi về hướng Bắc rồi!” Mã Uy bị gương mặt đầy máu của Triệu Ngọc làm cho sợ hãi, nói năng lắp bắp: “Thấy rồi! Thấy rồi! Diệu Huy đuổi theo rồi! Nhưng mà… các anh…”
Anh ta chỉ vào những người nằm la liệt trong kho, cảnh tượng thật lộn xộn.
Triệu Ngọc mặc kệ anh ta, chạy vội ra khỏi nhà kho!
Do vừa rồi cũng bị đấm vài cú rất mạnh, nên bước chạy của Triệu Ngọc hơi loạng choạng, thậm chí còn đập vai vào cánh cửa!
Lúc Triệu Ngọc vừa ra khỏi cửa, hắn bỗng nhìn thấy mấy chiếc xe đạp bị ngã trước cửa nhà kho. Hắn chẳng nghĩ ngợi gì, tiện tay dựng một chiếc còn chạy được lên, tính đạp xe truy đuổi Hầu Mãnh!
Không ngờ xe lại bị khóa, bánh sau của nó bị một thanh thép cố định lại. Triệu Ngọc không để ý, tới lúc hắn lên xe đạp hai ba cái thì bỗng nghe thấy tiếng bánh xe kêu “két” một cái, sau đó theo lực quán tính ngã nhào ra đất!
Triệu Ngọc lộn một vòng, lúc hắn bò dậy thì máu trên trán lại chảy ra làm ảnh hưởng tầm nhìn!
Được lắm, bà mẹ nó!
Triệu Ngọc tức giận chửi bới, vừa lau vết máu tươi nơi khóe mắt, vừa kéo lê tấm thân nặng nề, lại nhấc chiếc xe lên lần nữa.
Trông thấy hành động cố chấp của Triệu Ngọc, đám người Lan Bác hoàn toàn sững sờ.
“Anh… anh Ngọc…”
Lan Bác giơ tay ra định can ngăn, nhưng chỉ một giây sau cậu ta lại thấy bàn tay của Triệu Ngọc nhẹ nhàng chạm vào ổ khóa một cái, khóa xe đột nhiên rơi xuống!
Triệu Ngọc phóng nhanh lên xe chạy như bay về hướng Bắc nhà kho!
“Anh Ngọc!” Lan Bác bỗng nghĩ ra điều gì đó, vội vàng giật bộ đàm trên tay Mã Uy đưa cho Triệu Ngọc: “Anh Ngọc, anh cẩn thận đó! Chúng tôi sẽ đi theo! Nhanh!”
Nói rồi, Lan Bác và Mã Uy cũng nhanh chóng đi tìm chiếc xe đạp có thể chạy. Thế nhưng, tìm mãi tìm mãi, Mã Uy đột nhiên nghĩ lại, bảo Lan Bác dừng tay rồi nói: “Không đúng! Nửa đêm trời tối như vậy, cái gì cũng nhìn không thấy! Sao… sao mà lái chứ?!”